Trọng Sinh Cùng Bạo Quân

Chương 8



Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Một giây kia, phong cảnh tuyệt đẹp bị cắt đứt.

"Vẽ, vẽ cái gì?"

Những thiếu niên khác muốn nhìn nhưng e ngại hai người nên không dám nhúc nhích, cũng không dám chạy tới quá gần. Mà Tuyết Hoài chưa kịp phản ứng, trong mắt Vân Thác lóe lên một tia sáng, vươn tay lau sạch hình hoa đào trên mặt.

Làm mọi người không hiểu ra sao.

Tuyết Hoài cũng hỏi: "Ngươi vừa vẽ cái gì?"

Vân Thác buông y ra, thấp giọng nói: "....Không nói cho ngươi."

Chuyện đã qua, Tuyết Hoài dứt khoát mời mọi người đến Thâm Hoa Đài ăn bữa cơm rau dưa. Lão nô làm vài món đơn giản, tăng thêm số lượng, một đám người ăn được một bữa cơm ngon.

Tuyết Hoài am hiểu đạo lý biến chiến tranh thành tơ lụa, gia đình những thiếu niên này có quan hệ khắp Tiên Châu, đi khắp thiên hạ không sợ ai, cho nên suy nghĩ vẫn còn đơn thuần. Ăn cơm xong, y là gia chủ, đành gọi người mở cửa phòng luyện kim và phòng binh khí, cho các thiếu niên xem thỏa thích.

Lão nô dắt các thiếu niên đi tham quan, giới thiệu. Tuyết Hoài chào hỏi mọi người liền ra ngoài hít thở không khí, tiện tay cầm pháp khí đã lấy về được quan sát kỹ.

Đao không ra đao, côn không giống côn, có chút giống hỏa súng dưới nhân gian, nhưng không nặng, cũng không tìm thấy cò súng.

Tuyết Hoài đảo qua đảo lại xem kỹ, phát hiện phía dưới đuôi có một cái lõm hình phượng hoàng, nhìn kỹ phía trong còn có rãnh máu khắc sâu tinh tế, xem ra là một pháp khí cần máu mới mở được.

Binh khí và dược hỏa của Tuyết Gia luôn được xem là đứng đầu Cửu châu Tiên giới, vũ khí lạnh như đao kiếm các thứ được độc quyền từ tập tranh binh khí của Phù Lê đế quân và công nghệ tinh luyện kim loại tốt nhất, hàng năm Tuyết gia chỉ cần cung cấp lượng lớn quả đào ở Thâm Hoa Đài là được. Mấy thứ này cứ trực tiếp dùng sức sử dụng. Còn mấy cái vũ khí nóng súng hỏa đạn dược thì cần người có tu vi cùng linh lực cường đại thao tác, khó sử dụng, còn chậm, lại nhiều khuyết điểm.

"Con dơi trên bầu trời là do ngươi tìm đến?"

Thanh âm của Vân Thác từ phía sau y đột nhiên truyền đến.

"Con dơi gì cơ?"

Tuyết Hoài tưởng mình đang không phải cùng hắn nói chuyện. Y ngửa đầu nhìn lên, trên bầu trời xanh trong xuất hiện mấy bóng đen, nhưng nếu y không nhìn kỹ thì chỉ nghĩ là một đám mấy đen.

Y ngồi trên hành lang, trước mặt là hồ sen Thâm Hoa Đài, Vân Thác cách y mấy bước chân, ở bên cửa sổ, mặt dày kéo một đài sen ở dưới hồ lên, đào lấy hai hạt sen, còn dư lại để lại nguyên dạng cắm xuống hồ, đài sen một lần nữa xanh tươi.

Vân Thác từ cửa sổ đi tới, chọn một chỗ ngồi xuống. Hắn không ngồi cạnh Tuyết Hoài, hai người ngồi cách nhau hai thước, nghiêm túc ngắm phong cảnh.

Tuyết Hoài nói: "Đó là dơi ư? Ta không nhìn rõ."

Vân Thác nói: "Dơi là nô lệ của ma tộc, ẩn thân ở Tiên giới, không dễ bị phát hiện. Loại vật này ở chợ đêm nhiều lắm, chỉ dùng để giám thị người, lúc ở Tầm Tiên Các ta phát hiện chúng đang theo dõi ngươi, lúc đó ta tìm ngươi là muốn nói chuyện này."

Tuyết Hoài ngây người: "Hồi nào?"

Vân Thác nhìn thẳng phía trước, âm thanh có chút dè dặt: "Lúc ta ôm ngươi."

Tuyết Hoài: "..."

"Cẩn thận huynh đệ tỷ muội của ngươi một chút, có lẽ là kế mẫu, cả gia đinh nữa, Tuyết Hoài." Vân Thác vẫn như cũ không nhìn y, chậm rãi bóc hạt sen trong tay, âm thanh vẫn đều đều.

Tuyết Hoài nói: "Ừa, cảm ơn người."

Vân Thác lại nhấn mạnh: "Nhất định phải cẩn thận. Tuy ta và ngươi không quá quen thân, nhưng lúc cần thiết, có thể tìm tới ta."

Tuyết Hoài nhìn hắn một cái, y không hiểu.

Không ngờ Vân Thác lại cùng y nói chuyện như vậy.

Sống lại một lần, y đã sớm có đề phòng, nhưng kiếp trước y đã bỏ lỡ nhiều chi tiết, rất nhiều chuyện y chỉ có thể dựa vào kiếp này để tìm đáp án. Ví dụ như y biết rõ bệnh của phụ thân, thậm chí cái chết của mình đều có thể liên quan đến Liễu thị và Tuyết Hà, nhưng đến hiện tại y vẫn không rõ là do cách thức nào đạt thành.

Vân Thác có một nửa dòng máu của Ma tộc, từ nhỏ đôi mắt đã u tối như ma đồng. Nghe nói đôi mắt ấy có thể nhìn thấy ma quỷ tà yêu, bén nhạy hơn so với Tiên nhân, nhìn trong đêm không vướng chướng ngại. Thế nhưng tương ứng, trong thế giới này, bọn họ không thể nhìn thấy ánh sáng, không thấy được linh khí hóa vật và tiên khí. Cho nên thường hay xảy ra chuyện: người trong Ma giới bị bệnh, thường treo giải thưởng lớn cho Tiên gia hỗ trợ hái thuốc bởi vì bọn họ không nhìn thấy được linh dược.

Ông trời cho họ thiên phú thích ứng được với hắc ám tà ác, nhưng cũng tước đi cơ hội bước chân vào tia sáng của cuộc đời.

Nhưng điều làm cho Tuyết Hoài nghi ngờ, mãi cho đến khi y chết thì đôi mắt đầy hơi thở ma mị của Vân Thác đều bị hắn mượn tiên khí ở Tiên Châu trấn áp, vì sao kiếp này...Hắn nói như vậy, chẳng lẽ hắn có thể nhìn thấy được thế giới?

Không có trấn áp gì hết, mà căn bản là không bị sao hết?

Đây cũng là một sai lầm. Tuyết Hoài nhớ rất rõ, màu tóc của Vân Thác, thậm chí đôi mắt này đều không giống với kiếp trước.

Y liếc nhìn đôi mắt của Vân Thác - con ngươi mơ hồ lộ ra màu đỏ nhạt, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện được.

Vân Thác phát hiện Tuyết Hoài đang nhìn hắn, y lập tức dời đường nhìn.

Tuyết Hoài nhìn lên bầu trời lần nữa: "Chúng nó còn đó không?"

Y vẫn như cũ chỉ thấy một đám màu đen, lúc bọn họ về nhà trời đã ngả chiều, y bắt đầu không phân biệt rõ đâu là mây, đâu là tà linh nữa.

Vân Thác nói: "Còn."

Tuyết Hoài cầm kiện pháp khí kia lên, hướng lên trời ra dấu. Lúc này Vân Thác rốt cuộc cũng quay đầu sang, an tĩnh nhìn y.

Y muốn thử một chút. Không chút do dự, Tuyết Hoài trực tiếp ấn ngón cái vào trong cái rãnh hình phượng hoàng, mặc cho huyền thuyết vạn năm lạnh băng cắt đứt tay, để pháp khí dung nạp huyết dịch của y.

Nhưng, điều khiến y trở tay không kịp chính là, khi y chưa kịp thôi động linh lực của mình, cả người cứ như bị vật này trực tiếp thông linh - không cần y điều khiển, linh lực của y được phóng đại lên gấp mấy lần không ngừng bắn thẳng lên bầu trời xanh!

Tiếng gió thổi phần phật, một giây kia chiếu sáng cả Phong Hà Viện đang đắm chìm trong ảm đạm.

Hiện giờ Tuyết Hoài đã rõ đây là thứ gì - là linh hỏa súng, nhưng so với các loại pháp khí kiểu hỏa súng thì vật này có phần kỳ lại hơn - y không khống chế được nó, mắt y nhìn thấy được đám mây đen kia đã bị đánh tan, mà linh hỏa súng lại theo tầm mắt của y nhìn tới đâu thì hướng tới đó....

Quào, nó tự động di chuyển theo suy nghĩ của mình!

Bỗng nhiên y nghĩ tới mấy thứ đồ ở Phong Hà Viện không thể so sánh được với vũ khí này, thì một giây tiếp theo, ánh sáng chói lóa mang theo sát khí lạnh thấu xương đột ngột chuyển đổi, vùi nát toàn bộ hoa cỏ đang sinh sôi trong đình viện.

"Tuyết Hoài!" Âm thanh Vân Thác đột nhiên tuyền tới, làm rối loạn suy nghĩ của y.

Vũ khí ác liệt này tìm được mục tiêu kế tiếp, lập tức chuyển hướng.

Tuyết Hoài không kịp phản ứng, hét to: "Câm miệng, chạy mau!"

Y trơ mắt nhìn cột ánh sáng lạnh lẽo giống như thủy triều hướng Vân Thác bay tới, pháp khí như ăn không no cứ cắn ngón tay y không buông, dùng sức kéo ra vẫn không được, khiến ngón tay y đau buốt.

Vân Thác chỉ mới mười bảy tuổi, còn chưa khai kiếp, nếu hắn chịu một kích thế này, chỉ sợ hồn phi phách tán.

Lúc này Tuyết Hoài chỉ còn biết dùng tay trái hóa ra pháp lực, trực tiếp chặt bỏ tay phải - nhưng lại bị Vân Thác mạnh mẽ kéo lại.

Vân Thác đứng trước mặt y, tay phải chế trụ tay trái y, tay kia biến ra một kết giới màu đỏ sẫm, đem ánh sáng của linh hỏa súng chặn lại. Hai bên tương hợp, ánh sáng cơ hồ làm bỏng rát mắt người nhưng đã được bình ổn tạm thời.

Tuyết Hoài vẫn đang suy nghĩ làm cách nào để giải thoát cho tay phải, theo suy nghĩ của y biến động, Vân Thác cảm thấy trên tay nhẹ đi một chút, ánh sáng này vậy mà muốn quay hướng đến tay phải của Tuyết Hoài.

"Tuyết Hoài, nhìn ta." Vân Thác thấp giọng nói.

Hắn lặp lại một lần, "Nhìn ta, không được nghĩ đến thứ khác, nghĩ tới ta."

Tuyết Hoài rất nhanh hiểu được ý của hắn: Nếu pháp khí này dùng tinh thần điều khiển, vậy chỉ cần y tập trung tinh thần là có thể chậm rãi ổn định, nói không chừng có thể tắt nó.

Nhưng vì sao Vân Thác vẫn đứng vững khi chịu một kích này?

Kiếp trước khi mới gặp Vân Thác thì hắn đã nói cho y biết, y và hắn đều là Đại Thừa, từ này về sau cả hai cùng nhau tịnh tiến, xuất phát điểm bằng nhau. Nếu như kiếp trước hắn gạt y, thì nay có thể giải thích vì sao tu vi Vân Thác ở kiếp này lại thâm hậu đến thế.

Y nghĩ này nghĩ nọ, rồi nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Vân Thác, luồng suy nghĩ cứ vậy mà dừng trên người hắn.

Đến khi y chân chính nhìn vào mắt đối phương, nhìn thẳng vào đôi con ngươi ẩn ẩn màu máu, Tuyết Hoài bỗng giật mình chớp mắt một cái.

Vân Thác đang cười.

Không mang ác ý, nụ cười tươi sáng từ ánh mắt hiện ra, nụ cười ấy khiến đuôi mắt của hắn cong cong, tỉ mỉ như bức tranh của người họa sĩ. Cho dù trăm nghìn ánh sáng chết chọc chỉa vào người, chỉ cần hỗn loạn một chút cũng có thể vây người vào hiểm cảnh.

Từ trước tới giờ, người này chỉ có một biểu cảm duy nhất, nhưng kiếp này y có thể thấy hắn nở nụ cười hai lần.

Tuyết Hoài không chớp mắt nhìn chằm chằm Vân Thác, cho đến khi đôi mắt đau xót.

Y nghĩ tới một số chuyện của kiếp trước, trận chiến cuối cùng của y, trước khi ra chiến trường y cùng Vân Thác ầm ĩ một trận, Vân Thác vẫn kiên trì cái lý do "trực giác" mà cấm y xuất quân, còn y vẫn kiên trì đây là cơ hội trời cho, một kích phải giết. Hai người cãi nhau, lại không biết lần gặp mặt tiếp theo đã là thiên nhân lưỡng kiếp.

Chiến dịch ấy quả thật thắng lợi, nhưng y cũng đã chết tại nơi nào.

Có thể bọn họ ai cũng không sai, nhưng chuyện này phải nói rõ ràng thế nào cơ chứ?

Hai người cứ chăm chú nhìn nhau, giây phút ấy như xuyên về thời điểm sinh tử lúc trước, hình ảnh dừng lại ngay lúc này. Gió thổi bên tai cũng dần an tĩnh.

Không biết bao lâu sau, nhiệt độ nóng rực trên tay ngừng lại, Vân Thác thu hồi kết giới. Linh hỏa súng lạnh băng lạch cạch rơi xuống đất.

Cả người Tuyết Hoài chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, cúi đầu nhìn tay phải của mình: Y liều mạng kéo tay ra, khiến da thịt xé ra theo một mảng, máu tươi chảy ồ ồ, miệng vết thương lạnh đến kết băng.

Đau đến lạnh người.

Y nhìn thoáng qua Vân Thác, thấy đối phương không bị thương tổn nào, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện lần này khiến y rất bất ngờ, lúc Tuyết Tông nói tới vật này với y thì cũng chỉ có một câu "rất quan trọng". Tuyết Hoài chỉ nghĩ nó không hề rẻ là do đây là pháp khí do chính tay Phù Lê cung chủ chế tạo, nhưng không nghĩ nó lại nguy hiểm đến vậy.

Nguy hiểm, nhưng vô cùng cường đại.

Cường đại không gì sánh được, nhưng....cơ bản vô dụng, chỉ là một khối sắt vụn.

Thần giới không phải ai cũng có có thể dùng tinh thần lực khống chế pháp khí, phần lớn là dùng ý thức của mình ký thác lên vũ khí, hóa thành kiếm linh tự mình phát huy. Vật trong tay Tuyết Hoài lại càng không giống vậy, nó không phân biệt đâu là chủ đâu là địch, yêu cầu phải tâm ngoại vô vật, bị tư duy khống chế tuyệt đối.

Đừng nói tán tiên bình thường, dù đào hết Lục giới lên cũng không tìm được ai có khả năng tâm ngoại vô vật.

Tuyết Hoài đứng tại chỗ suy nghĩ, không chú ý đến vết thương trên tay còn chảy máu đầm đìa, cũng quên trị thương cho mình.

Vân Thác đứng trước mặt y nhíu mày, hình như có chút nôn nóng. Cuối cùng hắn tiến lên kéo tay y lại, cúi đầu dùng Trì Dũ Thuật chữa vết thương cho y.

Chữa xong, hắn liền trả tay về cho chủ nhân, mặt không đổi sắc hỏi: "Ngươi đang làm gì?"

Tuyết Hoài nói: "Suy nghĩ."

Sau một lúc y mới phản ứng được, nghĩ lời nói của mình chỉ như có lệ, nên nói lại cho hắn biết: "Đang suy nghĩ về vật này, ta đã không tập trung được thiếu chút nữa làm hại đến ngươi."

Vân Thác nhìn y: "Không tập trung? Lúc nãy ngươi làm rất tốt."

Rồi nhẹ giọng nói: "Ta không cảm thấy...ta không cảm thấy khó."

- -nhìn ta, đừng nghĩ đến chuyện khác, nhìn ta.

- -Tuyết Hoài, nhìn ta, nghĩ tới ta.

Thanh âm bình tĩnh mà nóng rực của thiếu niên lãnh đạm, thâm nhập vào tận sâu trong đầu Tuyết Hoài.

Tâm Tuyết Hoài vừa động, theo bản năng lui về sau một bước. Vân Thác cũng không cản y, dứt khoát tiến tới, nắm lấy tay áo của y dắt đi vào trong nhà: "Dơi đã chết hết, đừng để ý nữa. Ta tới tìm ngươi là muốn mua binh khí."

Kiểu khách khí và thẳng thắn thế này đánh bay cảm giác quái dị và bất an đi. Tuyết Hoài theo Vân Thác vào nhà, đi dạo một vòng thì thấy Vân Thác chỉ vào một vật hỏi: "Ta muốn mua cái này, bao nhiêu tiền?"

Vật ấy là một đôi. Đao, một dài một ngắn, trường đao đánh xa, đoản đao đánh gần, đây là quà trưởng thành của Tuyết Tông tặng cho Tuyết Hoài, cũng là binh khí làm bạn với y trên chiến trường máu lửa.

Y theo bản năng nói: "Không bán."

Vân Thác nhìn qua: "Vì sao không bán?"

Vì sao...Tuyết Hoài đột nhiên ngừng lại.

Đời này y không cần phải ra chiến trường nữa.

Y không cần vì bất cứ một người nào khiến bản thân mình phải mài dũa như lưỡi đao sắc bén tùy thời ra khỏi vỏ nữa. Y hạ quyết tâm phải trông nom phụ thân và gia nghiệp của Tuyết gia thật tốt, đời này sẽ không bước vào phân tranh.

Y muốn có cuộc sống mình ao ước.

"...Bán." Y nói, "Ngươi ra giá đi, Vân công tử vừa giúp ta một đại ân, giá ngươi ra."

Vân Thác nhẹ giọng nói: "Không, ngươi ra giá đi Tuyết Hoài. Ta không nên vì điều đó mà chèn ép, ta muốn ngươi nợ ta một cái nhân tình."

Tuyết Hoài không hiểu: "Nhân tình gì? Ngươi nói đi, chỉ cần ta làm được thì ta sẽ tận lực."

Vân Thác nhìn y: "Sau này đừng trốn ta nữa, được không?"

Hoàn chương 8

Gián: nhân tình của anh bự ghê nơi...