Trọng Sinh Cưng Chiều Em Trai Ngốc

Chương 78: Em Bé Của Hắn Đã 18 Tuổi Rồi



Nhân vật chính của chúng ta vẫn còn đang say giấc, em nhỏ ngủ vật vã từ chiều tới giờ. A Chấn xử lí xong đống bài tập cuối cấp cũng bận rộn không kém, lập tức gia nhập với mọi người.

Như mọi năm, việc tổ chức không quá cầu kì, một bữa tiệc nhỏ chỉ người trong gia có mặt, chúc cho bảo bối nhỏ một năm hay ăn chóng lớn, ngày càng hạnh phúc hơn. Đương nhiên nhà Quân cũng dành thời gian có mặt đầy đủ. Mọi thứ đều được bí mật chuẩn bị ngay sau khi Phong Miên say giấc, dự kiến hoàn thành trước mười hai giờ đêm.

Đồng hồ vừa điểm, một ngày mới bắt đầu, họ lén lút bước tới bên giường em, thì thầm những điều tốt lành, sau cùng chỉ còn Quân Thiên Hàn ở lại. Hắn nhìn chằm chằm bảo bối nhỏ, lưu luyến cọ má em, nhẹ nhàng hôn lên vài cái.

" Bảo Bảo, cảm ơn đã đến bên anh, lại thêm một năm làm mặt trời nhỏ của mình anh nhé… "

Hắn thừa nhận bản thân ích kỷ, chẳng hề muốn bất kì ai có được em. Nhưng suy cho cùng vẫn là không nỡ giam giữ nhóc con ấy dưới đôi cánh vững chãi của mình, em vẫn nên tiếp xúc với những điều tốt đẹp ngoài kia. Quân Thiên Hàn biết chồng nhỏ của mình khả ái lắm, thậm chí người muốn làm bạn tốt với em có thể xếp hàng dài từ ngoại ô đến trung tâm thành phố luôn ấy chứ. Đồng nghĩa với việc đó, kẻ theo đuổi càng không đếm xuể, đấy mới là vấn đề hắn lo ngại hàng đầu.

Đời trước, ngay cả khi hắn bị che mờ mắt mà phớt lờ em, khoảng thời gian ấy nam nữ nhân xuất hiện bên cạnh tán tỉnh bé nhỏ phải đếm đến vài người. Vậy thử hỏi lúc em không quấn bên hắn thì sao? " Tình địch " có thể nhiều đến mức nào cơ chứ?

Quân Thiên Hàn không thể khống chế tiêu cực đến mức cấm tiệt em tiếp xúc với mọi người được. Chính vì thế hắn đành ích kỷ mà chiều hư em, trở thành thói quen, đến cái mức độ Phong Miên khó mà rời khỏi hắn nửa giây.

Cho đến hiện tại, có thể chắc chắn nhóc ấy sẽ không có tình cảm đặc biệt với bất kì ai như với Quân Thiên Hàn, điển hình là việc tiếp xúc thân mật. Ngay cả mẹ Bảo, mỗi khi ôm hôn đều ít nhiều bị bé con né tránh. Em rất thông minh, riêng đôi môi căng mọng chúm chím kia chỉ để dành cho mình anh trai Hàn Hàn của bé thơm thơm mà thôi.

Rất nhanh trời đêm yên tĩnh đã có dấu hiệu của ánh vàng hắt qua từ ô cửa sổ, sinh hoạt giờ giấc của bé con cũng đến lúc, Phong Miên chậm chạp nhíu mày lại, cặp mắt nâu trà dần lộ rõ, đập vào mắt là bóng bay cùng đèn trang trí đầy phòng. Em nhỏ dường như vô cùng bất ngờ, với tay lay tỉnh người bên cạnh nhưng phát hiện không có ai.

" Hàn Hàn? "

" Anh… anh ơi… "

Phong Miên hiểu chuyện hơn rất nhiều, tuy có chút ấm ức trong lòng vì Hàn Hàn không chờ bé, nhưng em vẫn chậm rãi bước xuống giường. Đoạn đường ngắn ngủi đến nhà tắm, em nhỏ rất cẩn thận né những trang trí bắt mắt xung quanh phòng tránh đụng chạm làm hỏng, tự mình vệ sinh cá nhân vô cùng sạch sẽ. Bánh Bao đang hừ hừ nằm ngủ cũng bị chủ nhân nhỏ giọng gọi dậy, vì đã quá quen nên nghe động tĩnh nó lập tức mở mắt, ư ử vài tiếng.

" Nhìn nè… mặt trời lên tới mông rồi mà bé cún vẫn chưa chịu dậy, mau… mau nhìn bóng bay của anh nè! " Phong Miên chụm tay lại thì thầm, ủn nhẹ mông chú cún, vui vẻ cười nói: " Đi… đi tìm Hàn Hàn thôi… "

Bánh Bao ý thức được nay là sinh nhật chủ nhân nhỏ từ khi người trong nhà vào phòng em lúc nửa đêm, nó mất mấy giây để nhận thức, háo hức đứng thẳng dậy chạy vòng xung quanh em, như một lời chúc mừng sinh nhật có chút muộn.

Khi Quân Thiên Hàn vào phòng, cảnh tượng trước mắt chính là một người một cún lăn lộn trên tấm thảm lông dưới sàn.

" Bảo bối, tỉnh rồi hửm? " Hắn tự nhiên dùng chân đẩy cún con ra, bế em nhỏ tới mép giường đặt em ngồi trên đùi mình, thân mật chạm môi vài cái: " Bảo Bảo ngoan quá, tự mình đánh răng sạch sẽ luôn nè, há miệng ra cho anh kiểm tra xem? "

Phong Miên ngoan ngoãn " A " một tiếng, đổi lại là tiếng mút mát giao triền miên man trong căn phòng khiến người ta phải đỏ mặt.

" Em yêu, chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi. " Quân Thiên Hàn cười một tiếng, thân mật cọ chóp mũi người trong lòng. Phong Miên vừa lấy lại hơi thở liền ngẩn ra, mất mấy giây để sàng lọc từ quan trọng trong câu nói ngắn gọn kia.

Hắn nhìn vẻ mặt ngơ ngác ấy, không nhịn được lần nữa bật cười, nhẹ nhàng xoa hai má Phong Miên, ghé sát tai em thủ thỉ: " Nay là sinh nhật bé đó, quên à? "

" …em ạ? " Bảo Bảo tròn mắt nhìn hắn, phấn khích siết chặt hai bàn tay mảnh khảnh đẹp đẽ lại. Nay là sinh nhật em rồi, trước kia mama đều nói qua ngày này là em đã trưởng thành, có thể tự mình tiêu tiền trong bé heo đất. Hàn Hàn cũng nhắc nhiều đến nữa, nói sẽ chơi với em một trò chơi rất thú vị, làm Phong Miên vô cùng mong đợi.

Mọi người đều đang chờ sự xuất hiện của nhân vật chính, Quân Thiên Hàn tự tay dẫn em nhỏ xuống, mẹ Hàn là người có phản ứng lớn nhất. Cô tiến tới ôm nhóc con đã cao hơn mình vài phân, có chút hoài niệm xoa đầu em.

" Tiểu Miên lớn quá rồi, dì thật sự hạnh phúc quá đi. Cho dì thơm thơm chút nào! "

Phong Miên vui vẻ ôm cô, thân mật khiến Quân Thiên Hàn bỗng dưng nổi cơn ghen, khẽ hắng giọng vài tiếng làm mẹ Hàn phải lườm hắn vài cái: " Con bất mãn cái gì! Còn không mau lại đây với em! "

Anh cả Phong gia chứng kiến một màn này, đắc ý nhìn cậu " em rể " đang thất thố, thoả mãn cười trên nỗi đau của người khác.

Tiệc sinh nhật đơn giản mà ý nghĩa, hắn quan sát từng người chúc phúc tặng quà cho cục cưng của mình, bỗng dưng cảm thấy yên lòng hơn hẳn. Ánh sáng nhu hoà nơi sảnh lớn hắt lên bờ vai rộng của Quân Thiên Hàn, như cái cách bảo bối bước vào cuộc sống nhạt nhoà của hắn, điểm tô lên vô vàn sắc màu.

Em Bé Của Hắn Đã 18 Tuổi Rồi.