Trọng Sinh Cùng Trúc Mã Vương Gia

Chương 15



Dường như Tiêu Ngữ chạm mắt Ninh Ký rồi lập tức cúi đầu, da đầu tê dại.

Ánh mắt Ninh Ký như đang nhìn con mồi, vừa khao khát vừa khinh thường.

May mà, ánh mắt không dừng trên người nàng lâu lắm.

Không lâu sau, hai cung nữ mặc váy màu vàng nhạt cầm khay, chia ra hai bên dâng trà cho khách.

“Trà hoa nhài tươi năm nay, chư vị nếm thử đi.”

Hoàng Hậu bưng chén trà lên trước, nhấp nhẹ một ngụm, mọi người phía dưới cũng sôi nổi noi theo.

Đây là thông lệ mỗi năm của ngày hoa nở, việc đầu tiên trong yến hội là uống một tách trà hoa nhài tươi, ngụ ý sáu tháng cuối năm sẽ bình an, suôn sẻ.

Còn một lúc nữa mới dùng bữa, Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn trên ghế, tay vân vê tràng hạt bằng gỗ đàn, chậm rãi nói:

“Đã lâu không gặp, bọn nhỏ đã lớn vậy rồi, bổn cung thật sự đã già.”

“Nương nương nói vậy thật chúng thần không dám nhận, phượng thể ngài tôn quý, không già chút nào!”

Hoàng Hậu vừa dứt lời, Tôn phu nhân ngồi phía tay phải bên dưới lập tức nói.

Hoàng Hậu cười khẽ, vẫn chưa trả lời, mà hướng về phía Đậu thị bên tay trái, nói:

“Nói mới nhớ, A Ngữ cũng được xem là tỷ tỷ của bọn nhỏ, ta nhớ không lầm thì…… Mười bảy hay mười tám ấy nhỉ?”

Tiêu Ngữ nghe thấy tên mình thì sửng sốt, ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy Hoàng Hậu đang nhìn nàng với vẻ mặt hiền từ.

Đậu thị cũng không ngờ Hoàng Hậu lại chuyển chủ đề nhanh đến vậy, bà sửng sốt một chút rồi lập tức gật đầu đáp:

“Để nương nương chê cười rồi, tiểu nữ vừa mới tròn mười tám được hai tháng nay.”

Hoàng Hậu gật đầu, khẽ cười nói:

“Khó trách bổn cung thấy A Ngữ càng ngày càng điềm tĩnh hơn.”

Nói rồi nhìn về phía Ninh Ký đang ngồi bên cạnh, oán trách:

“Con và A Ngữ quen nhau lâu vậy rồi, sao không nói câu nào?”

“Nhi thần cảm thấy,” Ninh Ký dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử thanh tú ngồi dưới, hơi mỉm cười nói, “Mẫu hậu nói rất đúng.”

Nghe vậy, nụ cười của Hoàng Hậu càng trở nên thâm thúy, sau đó vẫy tay ra hiệu cho Tiêu Ngữ, nói:

“Bé ngoan, lại đây để bổn cung xem nào.”

“Nương nương……”

Đậu thị hoảng sợ, Hoàng Hậu từng bướp ép sát như vậy khiến bà nàng khó thể chống đỡ được.

“Khụ, khụ khụ!”

Một tiếng ho truyền đến từ phía sau, Đậu thị quay đầu lại, thấy Tiêu Ngữ lấy tay áo che mặt, sắc mặt tái nhợt ho không ngừng, mãi mới ngừng lại được, đứng tại ngồi, hành lễ, nói:

“Nương nương là người tôn quý, hôm nay Tiêu Ngữ không được khỏe, không dám tùy tiện tiến lên quấy rầy, sợ sẽ lây bệnh cho nương nương…… Khụ……”

Tiêu Ngữ lại ho hai tiếng, rũ mắt, khóe mắt đỏ ửng, nói:

“…… Mong nương nương thứ tội.”

“Sao A Ngữ lại bị bệnh?”

Ninh Ký đột nhiên đứng lên, bước xuống lương đình, vươn tay ra, “Tới đây, để ta xem nào.”

“Xin Hiển Vương điện hạ dừng bước!”

Tiêu Ngữ lùi một bước về sau theo bản năng, vẫn rũ mắt lạnh nhạt nói, “Thân phận của Hiển Vương điện hạ tôn quý, Tiêu Ngữ cũng sợ lây cho người.”

Nghe vậy, bàn tay đang vươn ra của Ninh Ký khựng lại, chậm rãi buông xuống, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Hoàng nhi, mau quay lại, không được vô lễ.”

Hoàng Hậu chậm rãi nói, sau đó nhìn về phía Tiêu Ngữ, “Thảm nào hôm nay trông sắc mặt của A Ngữ không được tốt, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”

Giọng điệu vẫn ân cần, nhưng ý cười trong mắt đã dần biến mất.

“Vâng……”

Tiêu Ngữ nhẹ nhàng lên tiếng.

Giây phút ngồi xuống ghế, trong lòng nàng thở dài nhẹ nhõm.

Tâm tư của Hoàng Hậu rõ như ban ngày, muốn tuyên bố trước mặt toàn thế gia quý tộc kinh thành rằng phủ Tướng quân đã theo phe mình. Mà hành động của Ninh Ký còn như thêm dầu vào lửa, khiến những người kia càng tin hơn, phủ Tướng quân sở dĩ không hề trung lập là vì mối quan hệ giữa Tiêu Ngữ và Hiển Vương.

Ngày thường các vị phu nhân này không có việc gì làm, thích nhất là tám chuyện và thổi gió bên gối lão gia nhà mình. Kết quả là nếu Tiêu Ngữ muốn tìm con em quý tộc môn đăng hộ đối ở trong kinh thành để thành thân thì sẽ rất khó khăn.

Nghĩ đến đây, Tiêu Ngữ không khỏi nghiến răng, chiêu một mũi tên trúng hai con chim này, thật sự là ác độc!

Mặc dù rất phẫn nộ nhưng nàng vẫn hơi hoang mang, dù sao, Ninh Ký chỉ gửi cho nàng một bức thư mà thôi. Dựa vào sự si mê đến mờ mắt của nàng ở kiếp trước, theo lý thuyết hắn sẽ không tin, cùng lắm thì sẽ cảm thấy nàng làm mình làm mẩy mà thôi.

Cho dù như thế nào thì trong yến hội hôm nay, hắn và Hoàng Hậu không nên ép như vậy, trừ phi……

Tiêu Ngữ bật nghĩ, trừ khi Ninh Ký gặp chuyện gì ở tiền triều mới khiến hắn không thể không ngừng lôi kéo phủ Tướng quân.

“Nương nương,” Tôn phu nhân đột nhiên hô một tiếng bằng chất chua ngoa của mình, cười quyến rũ đứng lên, nói, “Từ khi gặp ngài năm ngoái, tiểu nữ nhà thần vẫn luôn ngưỡng mộ nương nương, năm nay nàng đã khổ luyện thêu thùa, rốt cuộc cũng thêu được mẫu đơn bằng tơ vàng, muốn tặng cho nương nương.”

“Hả?”

Hoàng Hậu giơ ngón tay lên, “Đứa nhỏ này…… Tên là gì?”

“Thưa nương nương, tiểu nữ tên là Thúy Lưu.”

Cô nương trang điểm lộng lẫy phía sau Tôn phu nhân đứng lên, lấy một cái quạt tròn ra, “Thần nữ đã thêu chiếc quạt này cho nương nương, mong nương nương sẽ thích.”

Tiêu Ngữ chỉ cảm thấy cây quạt đúng là danh xứng với thực, dưới ánh mặt trời, mẫu đơn được thêu bằng tơ vàng giữa quạt lấp lánh ánh vàng dưới mặt trời.

Khóe miệng nàng giật giật, mắt thẩm mỹ này thật là kỳ lạ.

“Ta sẽ nhận.”

Hoàng Hậu lạnh nhạt nói.

Tôn Thúy Lưu nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, còn không quên đắc ý liếc nhìn Tiêu Ngữ, nhấc chân định bước tới lương đình.

Chỉ nghe Hoàng Hậu lập tức nói:

“Tiểu Đức Tử, đi lấy cây quạt lại đây.”

Tôn Thúy Lưu sửng sốt, có lẽ là không ngờ ngay cả lương đình mà Hoàng Hậu cũng không muốn cho mình bước vào, nhất thời ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.

Tiểu thái giám nhận lấy quạt tròn trong tay Tôn Thúy Lưu, trình đến trước mặt chủ tử, Hoàng Hậu cầm lấy lật xem vài cái, thuận tay đưa qua, nói:

“Đêm về điện cất đi.”

Tôn Thúy Lưu cảm thấy rất uất ức, dựa vào cái gì mà Tiêu Ngữ lại được Hoàng Hậu và Hiển Vương thích, còn mình phí tâm phí sức thêu quạt cũng không được khen công khai!

Dựa vào cái gì?

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, vừa định lên tiếng:

“Nương nương……”

“Nương nương thích thì đó là phúc khí của Thúy Lưu. Thúy Lưu, còn không mau quay về!”

Tôn phu nhân vội ngắt lời nữ nhi, nói, cũng âm thầm đưa mắt ra hiệu với nàng.

Tôn Thúy Lưu không cam lòng, nhưng không còn cách nào, đành phải lui về ngồi xong.

“Đến giờ rồi, truyền thiện đi.”

Hoàng Hậu gõ nhẹ ngón tay, lên tiếng.

Các món ăn nhanh chóng được bày lên, chắc là do nắng gắt nên mái trúc ở đỉnh lương đình được buông xuống, từ góc độ của Tiêu Ngữ chỉ có thể nhìn làn váy của người bên trong.

Lễ nghi của Đại Ngụy là ăn uống không nói chuyện, mọi người đều yên lặng gắp đồ ăn. Tiêu Ngữ ăn ít, sau khi ăn xong thì ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy tiểu thái giám vừa cầm quạt kia đang được phân phó chuyện gì đó, sau đó vội vàng ra hoa viên.

Khi mọi người đã ăn gần sau, cung nữ phụ trách truyền thiện lại bưng một chén trà nhỏ lên. Cũng là hoa nhài, nhưng chén trà này có ý nghĩa khác với chén bắt đầu yến hội, tượng trưng cho việc xua đi xui xẻo.

Tiêu Ngữ bưng chén trà lên nhấp một ngụm giống mọi người.

Thấy đã đến giờ Mùi, yến hội đã sắp kết thúc, đột nhiên Hoàng Hậu đề nghị:

“Ánh mặt trời trong sân chói mắt, các vị phu nhân không bằng theo bổn cung tới Trúc Hiên ngồi.”

“Bọn nhỏ chắc cũng không muốn nghe chúng ta nói chuyện đâu, để bọn nhỏ ra hoa viên chơi đi.”

Đậu thị nghe xong ngẩn người, vội vàng từ chối:

“Nương nương, A Ngữ không khỏe, hôm nay thần……”

“—— Tiêu phu nhân.”

Giọng điệu của Hoàng Hậu nhất thời lạnh đi, rõ ràng là không vui, nói:

“Sao? Tướng quân phu nhân không nể mặt bổn cung ư?”

“Chuyện ày……” Đậu thị trong lúc nhất thời không có chủ ý.

“Nương, ngài đi bồi Hoàng Hậu nương nương đi,” Tiêu Ngữ giật nhẹ Đậu thị ống tay áo, chớp chớp mắt, “Ta sẽ chú ý.”

Người khiến Tiêu Ngữ thực sự lo ngại là Hoàng Hậu, còn Ninh Ký, thật ra cũng không lo hắn sẽ làm gì mình lắm. Dù sao bây giờ cũng là ban ngày ban mặt, mình còn là đích nữ phủ Tướng quân, thách hắn cũng không có gan làm gì nàng.

—— nhưng không thể không nể mặt Hoàng Hậu.

Bởi vậy, mặc dù lúc này đang ở trong rừng cây yên tĩnh, Ninh Ký đứng ngay bên cạnh nàng, hỏi nàng tại sao mấy hôm nay không để ý tới hắn, thâm tâm Tiêu Ngữ vẫn cực kỳ chán ghét, lạnh nhạt:

“Điện hạ, thân phận của chúng ta khác nhau, không phù hợp.”

“Nàng đang nói gì vậy!”

Ninh Ký cau mày, biểu cảm đau lòng, “Chưa nói tới việc nàng là đích nữ Tướng quân nhất phẩm, vốn rất xứng đôi với ta. Cho dù nàng là nữ nhi bá tánh tầm thường thì Ninh Ký ta cũng không cưới lầm!”

Hắn nói một hơi xong, có chút kích động, ngẩng đầu nhìn oanh oanh yến yến đang ngắm hoa ở đằng xa, không để ý tới chỗ này, chỉ có thái giám, cung nữ đang đứng cúi đầu ở lương đình mới nghe được, lúc này mới nói tiếp:

“Ngữ Nhi, người ta yêu chính là nàng.”

Ninh Ký thấp giọng, dịu dàng nói, “Sao nàng không tin ta?”

“Ha……”

Tiêu Ngữ tức đến bật cười, chỉ cảm thấy lửa giận từ ngực xông thẳng lên đỉnh đầu.

Đủ loại cảnh tượng ở kiếp trước cứ lởn vởn trong đầu, nàng mãi mãi nhớ rõ nụ cười lạnh của Ninh Ký khi biếm nàng vào lãnh cung, như đang cười nhạo nàng ngu xuẩn.

Mà bây giờ lại còn không biết xấu hổ nói yêu nàng?!

Còn muốn nàng tin hắn?!

Thật nực cười!

Có lẽ là do hỏa khí công tâm, Tiêu Ngữ cảm thấy choáng váng, nàng nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra, nghiến răng nói:

“Ta chưa bao giờ thích quá ngài, Hiển Vương điện hạ, không biết ngài đã hiểu lầm gì, nhưng từ nay về sau, xin ngài đừng dây dưa với ta nữa!”

Nàng vừa dứt lời, Ninh Ký sững sờ một lúc, ánh mắt m tối sầm lại, trầm giọng nói:

“Nàng đang nghiêm túc?”

“Đương nhiên.” Mặt Tiêu Ngữ không đổi sắc, đứng dậy muốn đi ra ngoài, đột nhiên cổ tay bị nắm chặt.

“Nàng cho rằng nàng có thể đi được sao?”

Ninh Ký nghiêng người, thì thầm vào tai nàng nói:

“Nàng cho rằng trong trà nàng uống có cái gì? Hoa nhài sao?”

“Uỳnh ——”

Tiêu Ngữ như bị sét đánh, chén trà kia có vấn đề!

Gần như cùng lúc đó, nàng cảm thấy tay chân như nhũn ra, đầu óc mê man, còn tay Ninh Ký đang muốn hướng lên trên sờ người nàng.

—— không được!

—— bị nhìn thấy thì xong đời!

Tiêu Ngữ cố gắng giữ vững tinh thần, lợi dụng lúc Ninh Ký không để ý đẩy bàn tay trước ngực mình ra, liều mạng chạy tới hồ nước cách đó không xa, nhảy xuống!

Trong nháy mắt, Tiêu Ngữ bị nước hồ bao quanh, cả người nàng không còn sức, hơi híp mắt, nhìn mặt nước càng ngày càng xa.

Tiêu Ngữ mỉm cười, cuối cùng nàng cũng bảo vệ được thanh danh và lập trường của phủ Tướng quân.

Vậy là đủ rồi, đời này vậy là đủ rồi.

Có lẽ là trời cao rũ lòng thương, lúc nàng vừa định nhắm mắt, lại thấy bóng người mặc áo màu xanh xám nhảy vào hồ, miệng lúc đóng lúc mở, liều mạng nóigì đó với nàng.

Kỳ là thật, rõ ràng xung quanh là nước, trong nháy mắt, thế giới lại bỗng yên tĩnh lại. Rõ ràng Tiêu Ngữ nghe được tiếng người nọ:

“A Ngữ, đừng sợ, ta tới đây!”