Trọng Sinh Cùng Trúc Mã Vương Gia

Chương 30



Trong chớp nhoáng, Tiêu Ngữ đột nhiên nhớ tới lúc còn nhỏ phụ thân đã từng nói với nàng, đuôi bò cạp là vật tổ của người Đạt Nhĩ Càn – kẻ thù cũ của Đại Ngụy!

Nhất thời, đầu óc nàng trở thành rối bời.

—— Làm thế nào để thoát khỏi tình thế khó khăn trước mắt?

—— Tại so người Đạt Nhĩ Càn lại xuất hiện ở Nhạn Châu?

—— Bọn họ có âm mưu gì? Triều đình có biết không?

Nam nhân giống như người chèo thuyền cầm bánh ngọt cẩn thận quan sát một lát, tiện tay ném lên boong tàu, chậm rãi đứng lên.

Gần như là cùng lúc, Tiêu Ngữ kéo Tiểu Hổ chạy tới đuôi thuyền, Ấu Thanh còn ngửa cổ ngắm pháo hoa, bị hai người làm cho hoảng sợ, vừa định hỏi thì lại nghe thấy Tiêu Ngữ nhẹ giọng nói:

“Người chèo thuyền…… Người chèo thuyền có vấn đề.”

Vừa dứt lời thì thấy người chèo thuyền từ từ bước ra từ trong khoang thuyền, tay cầm một cây chủy thủ, trên chuôi nạm đầy bảo châu bằng ngọc thạch. Ngôn Tình Xuyên Không

Hắn nở một cười quỷ dị với Tiêu Ngữ:

“Tất cả là do tiểu nương tử không chịu ăn điểm tâm đó, nếu ăn thì sẽ không cần chịu loại sự thống khổ này nữa.”

Tiêu Ngữ không nói gì, khóe mắt đảo qua bờ sông, thấy trên bờ chỉ có lác đác người, hơn nữa vừa rồi người chèo thuyền đã cố ý chèo thuyền đến chỗ khuất nên không thể kêu cứu.

“……Rốt cuộc ngươi là ai?”

Tiêu Ngữ cố gắng bình tĩnh, câu giờ, “Nếu ngươi vì tiền, bọn ta sẽ cho ngươi hết số tiền bọn ta có, chỉ xin ngươi đừng làm hại tới tính mạng của bọn ta.”

“Ô! Tiểu nương tử đúng là biết đùa.”

Người chèo thuyền cười lạnh, cởi mũ trên đầu xuống, hạ giọng nói, “Ngay cả mặt ta còn dám để người nhìn thấy, chẳng lẽ ngươi còn cho rằng, ta sẽ tha mạng cho ngươi sao?”

Giây phút hắn cởi mũ xuống, đồng tử Tiêu Ngữ co lại - đó là một khuôn mặt đầy sẹo. Những vết sẹo giống như con rết uốn lượn trên mặt hắn, như một cốc thủy tinh đầy vết nứt, rõ ràng nhất là một vết sẹo lớn trên má phải, chạy dọc từ bên mắt phải xuống cằm, như ác quỷ địa ngục.

Người chèo thuyền nói xong liền tiến lên một bước, Tiểu Hổ trốn sau lưng Tiêu Ngữ bị dọa run cả người, không dám ngẩng đầu lên.

——Đây rõ ràng là một kẻ liều mạng.

Tiêu Ngữ thầm nói không ổn rồi, nhưng vẫn lớn tiếng nói:

“Chúng ta không thù không oán, nếu ngươi nhất định muốn lấy mạng của bọn ta thì xin hãy nói cho ta biết lý do, ít nhất…… Ít nhất có thể khiến ta cảm thấy thanh thản hơn.”

“Tiểu thư!”

Ấu Thanh hoảng sợ, như sắp khóc tới rồi.

“Người Ngụy đều là những kẻ quỷ kế đa đoan! Ngươi cho rằng ta sẽ bị ngươi lừa sao?!”

Người chèo thuyền nghe xong, đột nhiên hô lớn, gân xanh trên thái dương nổi lên, nhưng hắn cũng nhanh chóng kiềm chế lại, hừ lạnh nói, “Nhưng mà có điều ngươi sai rồi, cho tới giờ thì mục tiêu của bọn ta không phải là ‘các’ ngươi, mà là ngươi.”

Ánh mắt đáng sợ của hắn lóe lên một tia điên cuồng, tay trái giơ cao chủy thủ lên, đâm về phía trước.

Ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống lưỡi dao, ánh bạc chói mắt khiến đầu óc Tiêu Ngữ trở nên trống rỗng.

Lúc nàng đang ngây người ra, một bóng người đột nhiên xông tới, Ấu Thanh dùng hết sức giữ cánh tay trái đang giơ lên cao của người chèo thuyền, lớn tiếng khóc:

“Tiểu thư! Nhảy xuống sông đi! Cho dù chết cũng không thể chết trong tay loại người này!”

Tiêu Ngữ không biết bơi, mực nước ở đây lại sâu, nếu nhảy xuống nhất định sẽ chết.

“Ấu Thanh ——!”

Tiêu Ngữ bật khóc, cổ họng như bị lún xuống bùn, nghẹn ngào đến nỗi nói không nên lời. Nàng không hiểu, nàng không cam lòng, vì sao kiếp này sống lại vẫn không tránh được kết cục nhà tan cửa nát?!

Dường như người chèo thuyền rất chán ghét Ấu Thanh, cắm chủy thủ lên boong tàu, vươn tay phải ra giữ lấy cổ tay nàng, hơi dùng sức, xương tay phát ra tiếng rắc rất nhỏ.

“Đừng…… Đừng mà……”

Dột nhiên Tiêu Ngữ lắc đầu, tiến lại gần, nhỏ giọng cầu xin, “Tha cho nàng ấy đi, cầu xin tha cho nàng ấy, xin ngươi!”

“Xì, phiền phức!”

Người chèo thuyền mất kiên nhẫn nhổ nước bọt, “Nếu có thể dùng chủy thủ, sao còn cần phải tốn sức như vậy?”

Nói rồi, hắn tăng lực trên tay, đối với hắn mà nói, bẻ gãy cổ người này đơn giản chẳng khác gì bóp chết một con kiến.

Nhiệm vụ lần này sẽ không có bất kỳ trắc trở nào, hắn nghĩ vậy.

Đột nhiên, trên cánh tay truyền đến một cảm giác đau đớn!

Người chèo thuyền chợt buông tay, phẫn nộ xoay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Ngữ vốn đang nằm dưới đất không hiểu đã đứng lên từ lúc nào, tay cầm chủy thủ vừa mới cắm vào boong tàu thượng, lưỡi dao đỏ tươi.

“Ngươi dám đâm ta!”

Người chèo thuyền che cánh tay, vẻ mặt không thể tin nổi.

Tiêu Ngữ đứng cách hắn không xa, đôi tay hơi run rẩy nắm chặt chủy thủ:

“Bây giờ ngươi đi đi, ta thề, nhất định sẽ không báo quan!”

Tóc nàng bù xù, váy áo cũng lấm bẩn, nhưng ánh mắt lại có sự kiên định xưa nay chưa từng có, khí thế như nếu đối phương không đồng ý thì sẽ đồng quy vu tận.

Nhưng nam nhân đối diện lại làm như không nghe thấy, sắc mặt dần trở nên dữ tợn, ngực hắn phập phồng kịch liệt:

“Ngươi…… Ngươi đám làm bẩn nó! Xong rồi, xong cả rồi!”

Tim Tiêu Ngữ đập thình thịch, không hiểu hắn đang nói gì, dường như người trước mắt trở nên điên cuồng, hoàn toàn không thể giao tiếp một cách bình thường.

“Đều tại ngươi, đều tại ngươi!”

Như để chứng minh suy đoán của nàng, người chèo thuyền đột nhiên lao tới đây.

Tiêu Ngữ nhắm mắt lại theo bản năng, nhưng chỉ nghe thấy tiếng vút qua không khí, ngay sau đó là tiếng vật nặng bị nện lên boong tàu.

Nàng chậm rãi mở mắt, chỉ thấy người chèo thuyền vẫn giữ tư thế lao tới ngã xuóng thuyền, một mũi tên tơ vàng lông quạ xuyên qua đầu hắn.

—— đó là mũi tên dành riêng cho các hoàng tử.

Nàng sững sỡ, xoay người lại, thấy một con thuyền không biết từ khi nào đã ở đằng sau, một nam nhân cao lớn đứng trên đầu thuyền, trong tay cầm trường cung. Triệu Tĩnh bên cạnh vội vàng kêu lên:

“Tiểu thư! Tiểu thư! Mọi người có bị thương không?”

Giọng của hắn không lọt vào tai Tiêu Ngữ, nói chính xác thì giờ phút này Tiêu Ngữ không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, nàng chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn nam nhân ở mũi tàu. Sau đó nàng nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, sau khi nhìn rõ cặp mày sắc bén của người đó, hốc mắt bỗng ngập nước.

Dường như đã bị rút hết sức, rốt cuộc Tiêu Ngữ không thể cầm nổi chủy thủ nữa, rơi “Lạch cạch” xuống đất, đầu gối bủn rủn quỳ thẳng xuống.

Nhưng mà lại không cảm thấy sự đau đớn như trong tưởng tượng, nàng được một đôi tay mạnh mẽ ôm vào lòng, vây quanh nàng là mùi đàn hương quen thuộc trên người hắn.

“Ngươi đến rồi……”

Mắt ửng đỏ Tiêu Ngữ nói.

“Ừ.” Ninh Hàn ôm nàng vào lòng, siết chặt tay ôm cô, dường như muốn khảm người trong lòng vào tận xương tủy, hắn khàn giọng nói, “Ta tới rồi.”

“Mau đưa người bệnh lên thuyền ——”

Tiêu Ngữ đột nhiên rùng mình, dùng sức vùng ra khỏi vòng ôm của Ninh Hàn, hoảng sợ quay đầu lại:

“Ấu Thanh…… Ấu Thanh sao rồi? Ấu Thanh đâu?”

Ninh Hàn dùng một tay ôm nàng, tay kia vỗ nhẹ lên lưng nàng, trấn an:

“Yên tâm, không sao đâu.”

“Ấu Thanh…… Nàng ấy bị bóp cổ, nàng ấy rất đau…… Ta không biết nên làm gì bây giờ…… Còn Tiểu Hổ nữa! Tiểu Hổ đâu? Hắn sao rồi? Còn có người Đạt Nhĩ Càn nữa! Người Đạt Nhĩ Càn tới Đại Ngụy……”

Sắc mặt Tiêu Ngữ tái nhợt, cả người run rẩy, lúc đang định nói thêm gì đó thì đột nhiên dừng lại.

Một nụ hôn mang theo mùi đàn hương dừng trên khóe mắt nàng, hôn lên nước mắt, sau đó là mũi, mi tâm, trán, mỗi lần hôn đều vô cùng nhẹ nhàng, rất cẩn thận như đang chạm vào đồ sứ tinh xảo.

“Tất cả mọi người đều không sao,” giọng nói của Ninh Hàn vang lên bên tai nàng, “Có ta ở đây.”

Tiêu Ngữ sửng sốt một lát, cơ thể cũng dần ngừng run rẩy, nàng chậm rãi vùi đầu vào lòng đối phương, rất lâu sau, mới nói một câu bằng giọng mũi:

“…… Ta rất sợ.”

Ninh Hàn nghe vậy, càng ôm chặt Tiêu Ngữ hơn, cúi đầu, nói nhỏ bên tai nàng:

“Ta biết, cho nên ta tới rồi.”

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính làm Tiêu Ngữ say mê, đầu óc càng trở nên hôn mê, nàng nhắm hờ mắt nhỏ giọng nói:

“Ta mệt quá, muốn ngủ……”

“Ngủ đi,” Ninh Hàn nhỏ giọng nói, “Ta ở bên nàng.”

Có được sự bảo đảm, Tiêu Ngữ hoàn toàn yên tâm, gối lên cánh tay Ninh Hàn mơ màng ngủ say.

Thấy hô hấp của người trong lòng dần ổn định, Ninh Hàn kéo áo choàng trên vai xuống bọc lấy cả người Tiêu Ngữ, sau đó bế nàng lên.

“Vương gia, xử lý người này như thế nào?”

Mộ Vũ tiến lên, chỉ người Đạt Nhĩ Càn trên boong tàu, nhỏ giọng hỏi.

“Tộc Đạt Nhĩ Càn tôn dùng thiên táng* toàn thây, nếu vậy thì……”

*Thiên táng: Tục để xác trên núi cho chim, quạ mổ.

Ninh Hàn hơi nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên sự hung ác không thèm che dấu.

“Chặt đầu và tay chân, ném vào núi cho sói ăn.”