Trọng Sinh Cùng Trúc Mã Vương Gia

Chương 8



Hắn như một đứa trẻ bị phát hiện bí mật, nhìn Tiêu Ngữ như nhìn sài lang hổ báo, tay run rẩy:

“Đừng đừng đừng nói bậy, ta, ta chỉ thỉnh thoảng gặp Chu cô nương vài lần, ngươi không, không được nói như vậy ……”

Thấy Lý Tử Gian hoảng loạn, không còn khí phách hăng hái như vừa rồi nữa, Tiêu Ngữ hiếm khi đùa dai. Nàng cười khẽ, ra vẻ kinh ngạc nói:

“Lý công tử khẩn trương như vậy, chẳng lẽ là vì bị vị Chu cô nương kia từ chối?”

Nói rồi ngước mắt nhìn lên…… Tí tách, tí tách, trên bàn gỗ có hai giọt nước.

Lý Tử Gian khóc!

Tiêu Ngữ khiếp sợ, có lẽ là đã trải qua tình huống bi thảm ở kiếp trước nên bây giờ nàng ít khi khóc vì điều gì đó. Lần gần đây nhất là vì bị người nào đó say rượu bất kính, thật sự không nhịn được mới rơi nước mắt. Bởi vậy, giờ phút này đối diện với một nam nhi thân cao bảy thước hai mắt rưng rưng, chóp mũi đỏ ửng, dáng vẻ nhu nhược, đáng thương thật sự làm nàng bất ngờ.

“Cái đó, Lý công tử,” Tiêu Ngữ không chịu nổi, đưa khăn tay của mình qua, nói, “Ta không nên nói tới chuyện này, là ta không đúng, đừng thương tâm.”

Sau đó, nàng thấy đối phương hai mắt đẫm lệ mông lung nhận lấy khăn, thuận tay xoa mắt, sau đó đến mũi, dùng sức xì nước mũi.

Tiêu Ngữ: “……”

“Ngươi, sao ngươi lại biết?” Lý đại thiếu gia khịt mũi, tủi thân hỏi.

Tiêu Ngữ chần chờ một lát, đáp:

“Bởi vì Tương Ái có quan hệ tốt với ta, chuyện này…… Là nàng nói cho ta biết.”

Lý Tử Gian cười khổ:

“Chắc chắn nàng ấy nói với ngươi, có kể vô lại luôn quấn lấy nàng ấy, đuổi thế nào cũng không đi.”

“Sao vậy được, chẳng qua tính Tương Ái chỉ …… hơi thẳng thắn thôi, Lý công tử đừng để bụng.”

Không hiểu sao trong lòng Tiêu Ngữ lại thấy áy náy, vội giải thích.

“Ta biết tính nàng ấy mà, ngươi không cần an ủi ta,” Lý Tử Gian bình tĩnh, nói bằng giọng mũi, “Ta thích nàng ấy cũng không phải ngày một ngày hai, cho dù như thế nào, ta vẫn muốn thử lại.”

Tiêu Ngữ gật đầu:

“Lý công tử, nếu ngươi có tình cảm với Tương Ái, vậy chuyện chúng ta được giải quyết rồi.”

“Chúng ta?” Mặt Lý Tử Gian ngơ ngác, “Chúng ta có chuyện gì?”

Tiêu Ngữ thở dài:

“Lý công tử nhớ lại hành động mấy ngày gần đây của lệnh đường xem, chẳng lẽ không phát hiện có khác sao?”

“Mẫu thân……”

Lý Tử Gian nhíu mày nhớ lại, nói, “Hình như là hơi khác thật, hôm qua mẫu thân nói muốn cùng ta tới An Nhiên cư ăn cá, còn cố ý bảo ta đừng tới cùng lúc bà. Còn bình thường mẫu thân không hay ngoài.”

“Việc này thì,” Tiêu Ngữ khẽ vén tóc ra sau tai, ngước mắt nhìn về phía đối phương, “Chắc ngươi vẫn chưa nói chuyện yêu thầm Tương Ái cho lệnh đường nhỉ.”

Lý Tử Gian hơi mặt đỏ, nhưng phản ứng lúc này cũng không quá kịch liệt:

“Đúng là chưa thật, sao Tiêu muội muội lại biết?”

Tiêu Ngữ cười bất đắc dĩ:

“Lý công tử vẫn chưa hiểu sao, lệnh đường và gia mẫu đã sớm thương lượng rồi, cố tình để chúng ta gặp nhau ở đây.”

“Vì, vì sao?”

“Chắc là hai nhà muốn kết thân!”

Tiêu Ngữ cười khổ, nói.

Lý Tử Gian trợn to mắt không thể tin được, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, sau khi phản ứng lại liền liên tục xua tay:

“Không không không…… Ta không thể……”

Tiêu Ngữ thấy hắn liều mạng lùi về sau, dáng vẻ như tránh còn không kịp, thực sự bị chọc tức đến bật cười:

“Nếu ngươi và ta đều không muốn, vậy thì lúc về từ chối với cha mẹ, nếu có hỏi lý do……”

Nàng đứng lên, nói: “Cứ nói là chúng ta ghét nhau đi, hoàn toàn không có ý gì với nhau.”

“Bây giờ không còn sớm nữa,” nàng khoanh tay sửa lại váy, hơi gật đầu, “Tiêu Ngữ cáo lui trước.”

“Từ từ!”

Lý Tử Gian lúng túng một lát, đột nhiên nhảy dựng lên, đỏ mặt lấy một phong thư từ trong tay áo ra, “Nếu Tiêu muội muội cũng không muốn, không bằng giúp ta đưa thư cho Tương Ái, Lý mỗ cũng yên tâm.”

Tiêu Ngữ: “……”

Sao đột nhiên lại trở nên thông minh rồi?

*

Mấy chú chim sẻ đậu trên song cửa sổ hót líu lo một hồi, gọi Tiêu Ngữ khỏi dòng suy nghĩ.

Nàng cau mày lấy phong thư ra, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi, cất vào tay áo, đứng dậy gọi Ấu Thanh:

“Đi xem xe ngựa chuẩn bị xong chưa, đừng để Tương Ái chờ sốt ruột.”

“Đã sớm chuẩn bị xong, điểm tâm ngài thích ăn cũng đã mang lên rồi,” Ấu Thanh đáp, “Bây giờ xuất phát luôn chứ tiểu thư?”

Tiêu Ngữ gật đầu, đi ra ngoài cửa.

Xe ngựa chậm rãi đi tới, sau khi đi qua hai con phố thì dừng lại trước cửa Chu phủ, Tiêu Ngữ vén mành lên, từ xa đã thất đến một nữ tử mặc váy màu trà đứng trước cửa.

“Mau tới đây!”

Tiêu Ngữ vẫy tay với nàng ấy.

Đợi Chu Tương Ái tới, nàng lập tức cười tủm tỉm đưa một miếng bánh đậu xanh qua, nói:

“Muội muội tới muộn, bồi thường cho Chu tỷ tỷ nè.”

Chu Tương Ái cũng không khách khí, nhận lấy ăn luôn, ăn xong phủi tay, nói:

“Tiêu đại tiểu thư dạo này bận quá, Chu mỗ thật vinh hạnh mới có cơ hội ngắm hoa với Tiêu tiểu thư.”

Tiêu Ngữ không nhịn được cười ra tiếng:

“Thời gian này ta thảm vậy đó, bị cấm túc ở nhà nghẹn tới mức sắp bệnh luôn, ngươi còn trêu ta!”

Chu Tương Ái nhấp một ngụm trà hoa quả, nghe vậy liền nhìn về phía nàng, hỏi:

“Sao hôm nay Tiêu tướng quân lại tốt bụng thả ngươi ra vậy?”

Tiêu Ngữ thở dài, nói cho nàng nghe mấy chuyện xảy ra gần đây, cuối cùng do dự hỏi:

“Chuyện Lý Tử Gian…… Ngươi sẽ không trách ta chứ?”

“Trước đừng nói cái này!”

Đôi mắt đào hoa của Chu Tương Ái trợn tròn, “Ngươi nói, chuyện của ngươi và Hiển Vương …… Không đúng, ngươi, ngươi không thích Hiển Vương?”

Tiêu Ngữ nhìn nàng, gật đầu.

Hai người nhìn nhau một lát, Chu Tương Ái mở miệng, vẻ mặt bừng tỉnh: “Khó trách! Khó trách tiệc đầy tháng của An nhi hôm đó ngươi không hào hứng, hóa ra là có nguyên do.”

Nàng nghi ngờ nói:

“Rốt cuộc các ngươi sao lại vậy?”

Xe ngựa từ từ dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng phu xe:

“Hai vị tiểu thư, đã tới Hoa Uyển Cốc rồi.”

“Có những chuyện bây giờ ta không thể nói được,” Tiêu Ngữ đỡ Chu Tương Ái xuống xe, nắm lấy tay nàng ấy, tiếp tục nói, “Nhưng ta biết chắc chắn Ninh Ký không phải người tốt, tốt nhất ngươi cũng nên cách xa hắn ra.”

Hai người chậm rãi đi về phía trước, Tiêu Ngữ dùng sức cầm tay Chu Tương Ái, khẩn thiết nói: “Những chuyện trước đây, ngươi cứ coi như ta bị mỡ heo che mờ đầu óc* đi!”

*Mỡ heo che mờ đầu óc (trư du mông tâm). Đại khái là chỉ người suy nghĩ không thông suốt, làm việc không phân rõ đúng sai phải trái, đánh mất lương tâm. Xuất xứ của câu này là từ lời Phượng tỷ mắng Triệu di nương trong Hồng Lâu Mộng (Nguồn: Vficland).

Chu Tương Ái nhìn nàng chằm chằm nhìn trong chốc lát, cười sang sảng:

“Được rồi, chúng ta đi ngắm hoa thôi.”

Tiêu Ngữ cảm kích cười với nàng, nàng biết Chu Tương Ái là người thế nào, nhìn thì vô tư nhưng thật ra lại rất tâm lý, sẽ không ép nàng nói ra những chuyện không muốn nói, làm những chuyện không muốn làm. Đây cũng là điều Tiêu Ngữ thích nhất ở nàng ấy.

Hoa Uyển Cốc là điểm ngắm hoa nổi tiếng ở Thịnh Kinh, tính của người Đại Ngụy cởi mở, rất nhiều tiểu thư thế gia tới đây ngắm hoa. Có nhiều tới người, quan gia cũng tu sửa mười mấy lương đình để du khách nghỉ tạm.

Lúc này là lúc hoa bách hợp đang mở, hai người Tiêu Ngữ xách váy đi dạo ở bụi hoa một lát, đã cảm thấy hơi mệt, Chu Tương Ái đề nghị tới lương đình gần đó nghỉ ngơi.

Ngồi nghỉ ở lương đình một lát, nàng ấy đột nhiên lấy chọc chọc vào tay Tiêu Ngữ:

“Ai kìa, xem ai tới kìa?”

Tiêu Ngữ đang ăn tìm oản đậu hoàng trong hộp điểm tâm để ăn, nghe vậy ngẩng đầu lên, mơ hồ hỏi:

“Hả? Đâu cơ?”

“Kia không phải sao?”

Chu Tương Ái chỉ tay về phía tây, Tiêu Ngữ nhìn theo hướng nàng ấy chỉ, suýt chút nữa bị nghẹn.

“Ở đây không có trà, để ta tới xe lấy.”

Nhìn người đó tới gần lương đình, Tiêu Ngữ muốn né tránh theo bản năng, cầm lấy ấm trà định đi.

“Để hạ nhân đi đi, ngươi……”

Chu Tương Ái thấy Tiêu Ngữ đi khỏi lương đình, xoay người lại, liền thấy nam nhân mặc trường bào màu đen đứng phía sau.

Nàng đứng dậy hành lễ:

“Đoan Vương gia, A Ngữ đi một lát rồi sẽ về ngay ……”

Nói rồi ngẩng đầu lên, cả người cứng lại, những lời định nói đều bị ánh mắt sắc bén kia dọa cho nghẹn lại.

Ninh Hàn cũng không nhìn nàng, trầm mặt, lập tức đi xuống bậc thang, đi về phía người đang hoảng loạn cách đó không xa.

Chu Tương Ái nhìn hai người một trước một sau, lại nhớ tới phản ứng lúc nãy của Ninh Hàn, cảm thấy hơi khác thường —— Không phải là Đoan Vương gia ôn hòa như ngọc ngày xưa nữa, rõ ràng là thợ săn nhìn thấy con mồi!

Nàng thấy không yên lòng, lúc đang định qua đó xem, liền nghe được một giọng nói quen thuộc:

“Chu, Chu cô nương, thật trùng hợp, ngươi cũng tới ngắm hoa sao?”

Chu Tương Ái dừng một chút, thở dài, chậm rãi quay đầu lại.

“Lý công tử, sao lại là ngươi?”

*

Tiêu Ngữ đi vội, không thể diễn tả được đây là cảm giác gì, rõ ràng đối phương bất kính với nàng trước, nhưng lúc gặp nàng lại thấy chột dạ, như thể mình làm sai.

Nàng đứng trước xe ngựa một lát, vừa định đi lên, cổ tay đã bị kéo mạnh, buộc phải xoay người lại.

“Nàng muốn đi đâu?”

Ninh Hàn nắm chặt cổ tay nàng, nghiến răng nghiến lợi nói.

Tiêu Ngữ kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó liền cảm nhận được cơn đau từ chỗ cổ tay bị nắm, không khỏi thốt lên:

“Đau…… Buông ta ra!”

Ninh Hàn ngừng lại, cũng nới lỏng tay, nhưng vẫn hung tợn nói:

“Tại sao vừa nhìn thấy ta lại muốn rời đi? Nàng…… Ghét ta sao?”

Nghe giọng điệu hùng hổ doạ người của hắn, không hiểu sao trong lòng Tiêu Ngữ lại không hề áy náy, nàng ngẩng mặt, hỏi lại:

“Chẳng lẽ ngươi đã quên đêm đó đã làm gì ta sao?”

Nhất thời Ninh Hàn nghẹn lời, môi khẽ run, bên tai hơi ửng đỏ.

Phản ứng này đều bị Tiêu Ngữ nhìn thấy, nàng hất tay hắn ra, hừ lạnh nói:

“Ta còn tưởng rằng, đêm đó ngươi say quá nên mới có thể làm những chuyện đó, không ngờ ngươi lại nhớ hết tất cả, hôm nay lại còn hùng hổ như thế. Đoan Vương gia, ngài học được những thủ đoạn hạ lưu đó từ khi nào vậy?”

“Nàng……”

Ninh Hàn bị lời nói của nàng kích thích đến đỏ mắt, bật thốt mấy câu:

“…… Ta không quen nhìn nàng và Ninh Ký ở bên nhau!”

“Ha!”

Tiêu Ngữ tức đến bậ cười, “Ninh Hàn, ta ở bên ai có liên quan gì tới ngươi? Ngươi có tư cách gì để phán xét ta? Sao, chẳng lẽ Đoan Vương gia yêu thầm ta, thấy ta ở bên người khác thì ghen sao?”

Nàng nói một hơi xong, giương mắt liền thấy người trước mặt mím môi, vẻ mặt kinh ngạc, bỗng dưng mềm lòng.

Chẳng qua mình ỷ vào ký ức của kiếp trước mới dám nói như vậy, nhưng với thiếu niên luôn thích nàng mà nói, mấy lời này thực sự nặng nề.

Nàng quan sát biểu cảm của đối phương, đang do dự không biết mở miệng như thế nào thì nghe thấy Ninh Hàn thở phào một hơi, rũ mắt, thấp giọng nỉ non như đang thì thầm:

“…… Đúng vậy, ta thích nàng……”

Hắn ngẩng đầu, đôi mắt hơi ửng đỏ, giọn nói cũng run rẩy:

“Tiêu Ngữ…… Ta thích nàng.”