Trọng Sinh Cứu Vớt Hình Tượng Không Thành

Chương 10



Tào Cận trầm mặt không nói gì, mãi đến khi đến trước cửa tòa chung cư mà công ty cấp Lưu Diệp Minh ở.

Tào Cận trong lòng ngổn ngang nhiều suy nghĩ, dù sao người này, cũng là hắn dìu dắt từ những ngày đầu, Tào Cận dám chắc chắn bản thân mình là người hiểu rõ Lưu Diệp Minh hơn bất kì ai. Mối quan hệ giữa Lưu Diệp Minh và Trần Đình Y không phải là một sớm một chiều. Tào Cận vẫn luôn thấy Lưu Diệp Minh dạo gần đây có gì đó rất kì lạ, nhưng nhìn kĩ thì lại thấy bình thường như bao ngày.

Tào Cận cũng chỉ có thể đè nén tâm tư mà quay đầu hỏi: "Lưu Diệp Minh, anh thấy cậu dạo này rất kì lạ. Trước nay cậu thà chết cũng không muốn vào Hướng Thiên, nay lại đổi ý rồi sao?"

Lưu Diệp Minh nở một nụ cười sáng lạng: "Anh Cận à, em rất biết ơn anh về thời gian qua, chỉ là trong lúc nói chuyện với lão ta, em chợt có linh cảm lão sẽ không dễ dàng tha cho chúng ta. Mặc dù bây giờ tình hình nội bộ công ty không được ổn cho lắm, nhưng nói sao thì nói cũng là công ty có tiếng trong giới. Phương Doanh đứng trên nhiều công ty, cũng chỉ thua một vài công ty khác. Những công ty đó cho dù có sức ép, cũng chưa chắc bằng Hướng Thiên. Em cần một nơi đảm bảo pháp lí và quyền lợi cho chúng ta."

Tào Cận nghe hắn nói, trong đầu bất chợt hiện lên dòng suy nghĩ Lưu Diệp Minh hóa ra lại trưởng thành hơn cả những gì mình đã thấy. Hắn trù tính tất cả mọi chuyện, nhìn thấu được tâm tư của lão giám đốc Nghị Úy.

Tiếng thông báo điện thoại vang lên, Tào Cận mở lên xem, mang theo tiếng thở dài nói: "Cậu nói đúng, lão Nghị Úy sẽ không tha cho chúng ta, chỉ có điều đó không phải là việc về sau, mà hiện tại lão ta đã rục rịch rồi đây."

Nghị Úy đăng bài trên trang cá nhân với nội dung như sau: "Con người đạt được danh vọng rồi cũng sẽ rời bỏ người đã cho họ đôi cánh."

Lưu Diệp Minh bật cười thành tiếng, đầu suýt đập vào cửa sổ xe: "Ha ha ha, lão ta không chờ được đến thế ư?"

Tào Cận cười khẩy một cái, bấm bấm ấn ấn điện thoại, sau đó không nói gì vứt điện thoại sang một bên lái xe đi ra đường lớn. Lưu Diệp Minh hơi kinh ngạc: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Tào Cận vẫn giữ trên môi nụ cười đáp lại: "Đi tìm máy dọn đường."

Lưu Diệp Minh: "..."

_______

Trần Đình Y bên này cũng vừa buông điện thoại xuống sau khi nhận được cuộc gọi. Y quay sang trợ lí Mã đang đứng thẳng người, phất tay: "Điều tra rõ mọi thứ."

Trợ lí Mã trịnh trọng nâng kính, cuối gập người 90°: "Nhận lệnh như chủ tịch, cho dù tôi có tan xương nát thịt cũng sẽ hoàn thành." nói xong cũng xoay người theo tiêu chuẩn quân đội rời đi.

Trần Đình Y thái dương khẽ co giật, trợ lí Mã này tên Mã Lương, được hắn thu nhận về dưới trướng trong một lần tình cờ, cậu ta vốn là quân binh trong quân đội, nhưng vì tính người này rất thích lo chuyện bao đồng mà đắc tội lãnh đạo cấp trên nên bị trục xuất.

Mã Lương không cha mẹ, không được học hành tử tế, người họ hàng chê cậu phiền phức liền cho vào quân ngũ, không ngờ Mã Lương nhiều năm trong đó tác phong thay đổi lớn, tính trung thành và bao đồng thì mãi vẫn như vậy, mà bây giờ còn có xu hướng trở nặng hơn nữa.

Trần Đình Y cảm thấy người này dùng được nên đưa về đào tạo thành trợ lí, cũng xem như vệ sĩ thân cận.

Trần Đình Y xoa nhẹ mi tâm, không khỏi cảm thán một câu: "Bọn họ muốn ra tay hại người, cũng không xem lại bản thân mình."

Ngoài cửa rầm một tiếng vang lên. Trần Đình Y không ngẩng đầu lên nhìn nói: "Hóa đơn tiền cửa sẽ được gởi vào tin nhắn của cậu trong 24h tới."

Chí Vân không quan tâm lời Trần Đình Y nói, đằng đằng sát khí tiến đến chỗ Trần Đình Y: "Cậu làm vậy là có ý gì? Tại sao không nói trước với tôi?"

Trần Đình Y đối diện với ánh mắt chất vấn của Chí Vân, thở dài một hơi ra vẻ tiếc nuối.

Chí Vân: "Cậu còn muốn thở dài tiếc nuối gì chứ hả."

Trần Đình Y: "Tôi tiếc nuối bộ não của cậu, cậu không tận dụng được nó."

Chí Vân ngơ ngác một hồi mới nhận ra bản thân vừa bị tên này chửi là "đồ ngốc, không biết suy nghĩ"

Chí Vân đen mặt muốn chửi gì, thì đột nhiên Trần Đình Y lên tiếng: "Mã Lương đã đi làm việc rồi, cũng chưa chắc Nghị Úy nói về Diệp Minh."

Chí Vân ngồi phịch xuống sofa, tay móc trong túi ra gói thuốc lá. Lại nhớ gì đó mà bóp nát rồi vút vào thùng rác. Trần Đình Y nâng mắt nhìn, cười một tiếng: "Hừ, Tào Cận bắt cậu cai thuóc à?"

Chí Vân lòng vẫn còn đang lo lắng, lại bị câu hỏi này làm đến khó chịu, vò đầu đến rối tóc: "Chết tiệt, là em ấy không thích mùi thuốc lá thôi."

Chí Vân hiếm thấy cọc tính, nay cũng là vì Nghị Úy đăng bài ẩn ý như vậy, có thể thấy được việc tái kí hợp đồng không thành công, thêm nữa Lưu Diệp Minh và Tào Cận hiện giờ không có công ty nào chống lưng. Trong lúc này nổ ra drama, người thiệt chỉ là bọn họ.

Gã liếc nhìn Trần Đình Y, thấy y vẫn bình thản, không khỏi tò mò: "Này, cậu không lo lắng cho bé cưng của cậu à?"

Trần Đình Y vì bốn chữ "bé cưng của cậu", không khỏi phá lệ trong lòng thầm hứa sẽ thêm tài nguyên tốt cho Chí Vân: "Bé cưng nhà tôi không yếu mềm như cậu nghĩ đâu."

Mọi thứ rơi vào trầm tư, một lát sau Trần Đình Y lên tiếng: "Chuyện này chắc phải nhờ cậu nhún tay vào rồi. Sắp tới 'diễn viên tài năng' phải khai máy tập một. Chuyện này không giải quyết ổn thỏa lại có khi thành mầm bệnh."

Chí Vân: "Ừ, tôi biết rồi."

Vụ việc này nói khó không khó, nhưng cũng không phải là chuyện có thể giải quyết nhanh gọn được.

Trần Đình Y đưa cho gã một xấp hồ sơ, bên trong có đầy đủ thông tin của các nghệ sĩ dưới trướng Nghị Úy, chỉ riêng hồ sơ của Lưu Diệp Minh là không có.

Trần Đình Y: "Trong vòng sơ tuyển thí sinh, có rất nhiều người của bên Phương Doanh, cậu kêu người dưới trướng điều tra bọn họ, nếu ai có vấn đề gì thì cậu cứ thẳng tay gạch tên khỏi danh sách."

Chí Vân hơi khó hiểu: "Cậu nghĩ rằng họ sẽ lộ đuôi cho cậu nắm à?"

Trần Đình Y cười: "Loại được ai thì loại, Nghị Úy cho nhiều người tham gia chương trình này, vốn là nhắm vào 'bé cưng', tôi từng xem sơ qua, trong đó có nhiều người từng được Diêp Diệp dìu dắt."

Chí Vân nghe hai chữ 'bé cưng' trong lòng không hiểu vì cớ gì lại sinh ra cảm giác bực bội khó chịu, tức giận vô cớ.

Trần Đình Y thấy biểu cảm của gã ngược lại vui vẻ rất nhiều. Là bạn bè nhiều năm, y biết rõ tên này đang gặp phải chuyện gì, nếu là mọi khi, có lẽ Trần Đình Y đã cho gã vài lời khuyên. Nhưng giờ nhìn lại có khi bản thân y còn thảm hơn Chí Vân. Ít ra Chí Vân còn có thể liên lạc với Tào Cận, tiếp xúc thân mật, bộc lộ tâm tư, mặc dù tên đấy luôn bị đối phương cho ăn đòn.

Sau khi chào tạm biệt, Chí Vân ra khỏi công ty, vừa bước vào xe điện thoại dã vang lên tin nhắn. Gã mở ra xem thì thấy đó là một hóa đơn, nhìn con số trên đấy, Chí Vân rống giận hét: "Con mẹ nó, Trần Đình Y, chỉ là một cái cửa nát thôi mà, làm bằng kim cương chắc."

Trần Đình Y trên văn phòng tâm trạng lại cực kì vui vẻ, thầm nghĩ hôm nay vừa khéo lột được ít tiền từ người Chí Vân. Y lại cuối đầu bấm điện thoại, áng chừng năm phút sau, Trần Đình Y ra khỏi công ty, lái xe về một hướng nào đó.