Trọng Sinh Cứu Vớt Hình Tượng Không Thành

Chương 103



Hạ Nghệ bị Lưu Diệp Minh chất vấn, không những không cảm thấy hối hận, ngược lại còn cười phá lên. Giọng cười chói tai của bà ta khiến Lưu Diệp Minh có phần khó chịu vô cùng.

Hạ Nghệ từ dưới sàn đứng lên, ánh mắt bà ta đã không còn nhu trước, giờ nó trở lên điên dại, tàn độc: “Lưu Diệp Minh mày nói sao chứ? Mày trước kia khúm núm bao nhiêu, hèn nhát bao nhiêu, sao bây giờ lại đột nhiên biết quay lại cắn người rồi. À quên mất, giờ mày có cái thứ kia chống lưng cho rồi còn gì. Không biết cái thứ đó có biết chuyện ngày xưa của mày không nhỉ?”

Lưu Diệp Minh nghe đến đây, ánh mắt bỗng chốc thay đổi. Đồng tử hắn co rút lại, cả người run rẩy mất kiểm soát. Nhiệt độ trong phòng từ đầu vốn đã lạnh rồi, nhưng hiện tại trên trán Lưu Diệp Minh đổ đầy mồ hôi. Nhịp thở của Lưu Diệp Minh bắt đầu mất đi sự ổn định. Lưu Diệp Minh đưa tay lên ngực ho khan vài tiếng. Tào Cận vội đến đỡ hắn, nhỏ giọng hỏi: “Em không sao chứ? Ở đây nhiệt độ thấp quá.”

Lưu Diệp Minh không trả lời, nhìn Hạ Nghệ đầu căm phẫn và oán hận. Hạ Nghệ thấy mình đã đạt được múc đích, nắm được điểm yếu này của Lưu Diệp Minh, càng thêm đắc ý. Bà ta nhìn Nghị Úy vẻ đắc thắng, lão ta âm thầm nhếch miệng cười. Hạ Nghệ tiếp tục nói: “Xem thái độ này của mày, coi bộ là vẫn chưa nói cho thằng đó biết nhỉ. Nhưng mày yên tâm, tao là thím của mày, tao sẽ giúp mày nói cho nó biết. À phải rồi, còn nói cho đám fan của mày biết nuqax chứ. Biết thần tượng của bọn nó là người kinh khủng đến mức độ nào. Là quỷ dữ đội lốt thiên thần sao.”

Lưu Diệp Minh ho đến chảy nước mắt, Tào Cận đã bắt đầu gấp gáp: “Nghị Uy ông chỉnh lại máy lạnh lên cao một tí được không?”

Nghị Úy giả vờ lo lắng, nhưng lại không chút nào giống ý cười trong mắt: “Ngại quá, điều khiển máy lạnh của phòng này mất rồi. Phòng chính đang sửa nên hôm nay đành tiếp khách ở đây, vẫn còn chưa dọn quét nên khá bụi, hai người thông cảm.”

Sau vụ tai nạn, phổi của Lưu Diệp Minh đã trở thành điểm yếu của hắn, hay nói đúng hơn là trở thành bản án tử. Nghị Úy tìm cách để Lưu Diệp Minh đến đây, sắp xếp môi trường xung quanh khiến bệnh Lưu Diệp Minh trở nặng, lại thêm Hạ Nghệ một bên vẫn luôn đánh vào tâm lí. Cho dù có đã chuẩn bị từ trước, nhưng Lưu Diệp Minh vẫn không tránh khỏi bị kích động.

Hạ Nghệ chưa chịu buông tha cho Lưu Diệp Minh: “Lưu Diệp Minh, mày thật sự cho rằng năm đó mày cùng thằng con hoang kia bị bắt cóc thật sao? Là chính người thím thân yêu của mày bán mày đi đấy.”

Lưu Diệp Minh ho càng thêm dữ dội, hai chân vô lực nhũn xuống. Lưu Diệp Minh ôm ngực cố hít thở, nhưng lại bị từng trận ho chặn lại. Tào Cận vuốt lưng Lưu Diệp Minh, một bên trấn an hắn, bên còn lại thì đưa tay vào túi quần: “Diệp Diệp, đừng nghe bà ta nói. Chuyện đã qua lâu rồi, em không làm gì sai cả.”

Hạ Nghệ tiếp tục: “Năm đó Lưu Thịnh nợ một khoảng rất lớn, nhưng bà già đó vẫn nhất quyết không chịu bán đi căn nhà đó. Chỉ vì đó là thứ duy nhất mà ba mẹ để lại cho mày. Cùng là con nhưng bà ta đối với Lưu Thịnh luôn thiên vị. Ngay cả khi ba mày chết bà già đó vẫn quyết tâm bảo vệ mày. Nhưng không sao, bà già đó không giúp, thì thân là người vợ tao sẽ giúp. Hai đứa trẻ, đủ để trả nợ rồi, còn dư ra một khoảng rất lớn nữa cơ…”

Lưu Diệp Minh chật vật ngẩng đầu liếc Hạ Nghệ, muốn nói gì đó nhưng vừa mở miệng thứ phát ra toàn bộ đều là tiếng ho.

Hạ Nghệ: “Mày và Đại Đồng là bị tao bán đi đấy. Nhưng Lưu Thịnh lúc đầu cứ ngu ngốc không chịu bán mày, ông ấy trong thâm tâm vẫn luôn cố tìm kiếm bóng dáng ba mày từ trên người mày. Ông ta không nỡ ra tay, thì tao làm thay vậy. Tao bảo bọn nó giả vờ như bắt cóc chúng mày, chỉ có như vậy tao mới không bị nghi nhờ. Cơ mà Lưu Diệp Minh ơi Lưu Diệp Minh, một dao của mày hạ xuống đã làm bay mất số tiền mà bọn tao sắp có được. Mày nói xem, nếu không co mày trên đời thì tao và Lưu Thịnh có phải sống như chó không hả”

“Vớ vẩn " Tào Cận tức giận quát lớn: " Hạ Nghệ, bà ăn chơi phung phí, ném tiền qua cửa, bây giờ lại đem khổ sở của mình ném lên người khác. Nếu không có Diệp Diệp, không có Đại Đồng, khoảng thời gian qua bà có tiền để tiêu xài xa xỉ không hả.”

“Nếu Diệp Diệp khi đó không hành động như vậy, bà không sợ Diệp Diệp và Đại Đồng sẽ tìm bà đòi mạng hay sao hả.”

Tào Cận quát xong, thấy người trong Lưu Diệp Minh có điểm không ổn, lo lắng gọi: “Diệp Diệp, Diệp Diệp, em làm sao vậy? Diệp Diệp, em cố gắng lên một chút, anh đưa em đi bệnh viện.”

Nghị Úy lúc này mới chịu lên tiếng: “Diệp Minh làm sao vậy? Để tôi gọi cấp cứu hộ cậu.”

Tào Cận ngẩng phắt đầu nhìn Nghị Úy, thấy lão ta đã nhanh móc điện thoại ra gọi điện. Tào Cận cau mày tức giận nhìn Nghị Úy, nhưng cũng không nói gì khác.

Lão gọi cấp cứu, rất nhanh sau đó chỉ vỏn vẹn hai phút bên ngoài đã truyền đến tiếng hú còi. Tào Cận đã sớm cõng Lưu Diệp Minh xuông sảnh, vừa đến cổng đã trực tiếp đưa Lưu Diệp Minh lên cáng đẩy, đẩy thẳng lên xe. Tào Cận nhìn một vòng ánh mắt của nhân viên ý tế bên trong, muốn nói gì đó thì liền bị một giọng nam trầm tĩnh chặn lại: “Ở đây có chúng tôi rồi, anh có thể lái xe đi trước để mở đường đến bệnh viện không?”

Tào Cận lo quá hóa vội nói: "Được "

Nghị Úy đứng trên lầu thấy xe rời đi khỏi cổng, đã không thể kìm chế được mà bật cười thật lớn, trên mặt đầy vẻ đắc ý. Hạ Nghê đứng một bên không còn vẻ chạn chua như nãy, bà ta dè dặt hỏi: “Vậy chuyện ông hứa với thôi thì sao?”

Nghị Úy: “Cô yên tâm, tôi sẽ sớm để cô a nước ngoài gặp lại Lưu Thịnh, giờ thì ra ngoài đi.”

Trong phòng chỉ còn lại mình Nghị Úy: "Lưu Diệp Minh, chỉ khi cậu chết đi, tôi mới có thể hoàn thành mục đích hợp tác với lão ta. "