Trọng Sinh Cứu Vớt Hình Tượng Không Thành

Chương 30



Lưu Diệp Minh vội đẩy Trần Đình Y, rồi đi ra mở cửa.

La Hạnh Tư thấy người mở cửa là Lưu Diệp Minh, vội nở nụ cười: “Quên mất có thứ này muốn đưa cho con.”

La Hạnh Tư nhét cả túi giấy vào tay Lưu Diệp Minh rồi vội vàng quay đi. Nhìn con gấu bông giống mình trong túi giấy, Lưu Diệp Minh như người mất hồn. Mãi đến khi Trần Đình Y gọi, hắn mới giật mình đóng cửa.

Bầu không khí ám muội vừa nãy cũng đã tiêu tán đi hết, Lưu Diệp Minh và Trần Đình Y cũng ngầm hiểu không thể nói tiếp chuyện vừa nãy.

Cả hai cùng nằm trên giường ngủ, lần đầu tiên Lưu Diệp Minh cảm thấy chiếc giường này to quá. Cả hai nằm cách nhau một khoảng ở giữa vẫn đủ để thêm một người nữa.

Sáng hôm sau thức dậy, người bên cạnh đã không còn, Trần Đình Y đưa tay sờ thử thì phát hiện chỗ bên cạnh đã lạnh đi rồi.

Xuống nhà đã thấy Lưu Diệp Minh đang ngồi nói chuyện với La Hạnh Tư, Trần Đình Hạo thì loay hoay trong bếp nấu ăn.

La Hạnh Tư: “Diệp Diệp, cô nghe nói Nghị Úy đang muốn nhắm vào con, con giờ không có công ty chủ quản, quyền lợi pháp lí của con cũng vì vậy mà không ổn định, hay con vào Hướng Thiên đi.”

Lưu Diệp Minh mỉm cười: “Con vẫn còn đang suy nghĩ ạ, có một số chuyện con vẫn chưa thể quyết định được.”

Trần Đình Hạo từ bên trong bếp vọng ra: “Hay là con mở công ty riêng đi, bọn ta có thể giúp con.”

Lưu Diệp Minh nhìn vẻ mặt mong chờ cũng ánh mắt phấn khởi của La Hạnh Tư như thể chỉ cần hắn đồng ý, bà sẽ không do dự mà đưa hết tiền cho hắn mở công ty.

Trần Đình Y lắc đầu bất lực, nếu Lưu Diệp Minh thật sự muốn mở công ty, y sẽ không do dự mà đưa quyền điều hành Hướng Thiên cho hắn, chỉ cần điều đó có thể làm Lưu Diệp Minh vui vẻ thì mọi thứ đều không còn là vấn đề.

Trần Đình Y: “Ba mẹ đừng lo lắng quá nhiều, Diệp Diệp sẽ vào Hướng Thiên, tụi con sắp kí hợp đồng rồi.”

La Hạnh Tư: “Thật sao?”

Trần Đình Y gật gật đầu.

Hai vị phụ huynh trông vậy cũng mừng không tả hết, Trần Đình Hạo vì thế mà làm thêm nhiều món hơn.

Kì thực việc vợ chồng họ Trần này thích Lưu Diệp Minh, đối với hắn còn tốt hơn Trần Đình Y cũng là có cái lí do.

Còn nhớ năm đó gia đình ba người họ đi thăm cô cháu gái, là con của chị họ Trần Đình Hạo. Tuổi tác cũng chỉ cách La Hạnh Tư vài tuổi, nên ngoài mối quan hệ họ hàng, cả hai còn được xem là bạn bè thân thiết. Cô cháu gái tên Trần Tường Vân, lúc ấy Trần Đình Y cũng chỉ khoảng 12, 13 tuổi.

Đứng bên cạnh Trần Tường Vân là một cậu nhóc rất đáng yêu, lần đầu tiên gặp, cậu bé rụt rè đứng sau lưng mẹ. Trần Tường Vân khẽ giới thiệu: “Đây là Trần Đình Y, con mau qua chào gọi một tiếng cậu nhỏ đi.”

Cậu bé hơi hé môi ngại ngùng: “Chào cậu nhỏ.”

Cậu bé chào xong, vội quay đầu nhìn mẹ mình nói: “Mẹ, con muốn đi chơi với Diệp Diệp.”

La Hạnh Tư nghe thấy thế, cũng muốn con trai mình kết thêm bạn, cũng bảo Trần Đình Y đi cùng.

Trần Đình Y theo sau cậu bé đến bãi cát trống, đã trông thấy có một cậu bé khác ngồi trên xích đu một mình đong đưa. Hai cặp má bánh bao hồng hồng xinh xắn, đôi chân ngắn cũn cứ lắc qua lắc lại…

Thấy bạn mình đến, cậu bé nhảy khỏi xích đu, cất giọng non nớt, đầy trong trẻo: “Tinh Tinh, Tinh Tinh đến rồi sao? Diệp Diệp chờ Tinh Tinh lâu ơi là lâu.”

Tinh Tinh nắm tay bạn mình kéo đến trước mặt Trần Đình Y, bắt chước động tác của người lớn: “Giới thiệu với cậu, đây là cậu nhỏ, cậu nhỏ tên là… tên là…”

Mẹ đã giới thiệu tên của cậu nhỏ này rồi, nhưng hị nó quên mất tiêu, nhưng Tinh Tinh rất thông minh, nó vội nói tiếp: “Diệp Diệp có thể gọi là cậu nhỏ giống với Tinh Tinh vậy.”

Diệp Diệp lắc đầu: “Không được, đó là cậu của Tinh Tinh mà. Diệp Diệp không phải, Diệp Diệp chỉ có thể gọi là anh trai nhỏ thôi.”

Trần Đình Y nhìn cậu nhóc như cây nấm trước mặt mình, đưa tay xoa mái tóc rối xù hỏi: “Nhóc nhiêu tuổi rồi.”

Diệp Diệp đưa tay ôm ôm đầu: “Diệp Diệp 6 tuổi rồi.”

Tinh Tinh nhanh miệng nhảy vào: “Còn Tinh Tinh 7 tuổi rồi.”

Cuộc gặp gỡ tưởng chừng không có gì này, lại là khởi nguồn cho một chuỗi sự việc xảy ra ở tương lai. Không một ai có thể đoán được rằng bánh răng của số phận đã bắt đầu di chuyển.

La Hạnh Tư trầm ngâm nhớ về quá khứ, có lẽ đã qua rất lâu rồi, Lưu Diệp Minh không nhận ra bọn họ, nhưng họ lại nhớ rất rõ bé con hàng ngày đều đến chơi với Tinh Tinh và những gì mà Trần Tường Vân cùng chồng để lại. Chỉ đáng tiếc khi Trần Đình Hạo phát hiện, mọi thứ đã không thể cứu vãn.

Mọi thứ tưởng chừng như quay lại điểm ban đầu, thì Trần Đình Hạo nhìn thấy Lưu Diệp Minh trên TV, khi đó vẫn chỉ là một diễn viên quần chúng. Nhiều lần La Hạnh Tư muốn tìm gặp, nhưng đều bị chồng con ngăn lại: “Mọi chuyện đã qua gần 20 năm, giờ đột nhiên tìm đến, Lưu Diệp Minh khó tránh khỏi đau lòng. Cứ để cho Diệp Diệp từ từ thích nghi, rồi cũng sẽ nhớ lại thôi.”

Trần Đình Hạo thở dài: “Chỉ tội Diệp Diệp và Tinh Tinh hai đứa nó còn quá nhỏ để phải chịu đựng chuyện này.”

Trở về hiện tại, cả bốn người đều đang vừa ăn cơm vừa nói chuyện vui vẻ, Lưu Diệp Minh khen không ngớt tay nghề của Trần Đình Hạo: “Chú à, chú nấu ngon thật đó, con không nấu được như vậy đâu.”

Trần Đình Y mỉm cười: “Diệp Diệp nấu cơm cũng rất ngon mà.”

Lưu Diệp Minh cảm giác câu này như đang cười nhạo mình vậy, ở dưới gầm bàn giơ chân đạp một phát vào mu bàn chân y, Trần Đình Y bị đạp giật mình, suýt chút nữa thì cắn trúng lưỡi.

La Hạnh Tư nhìn thấy bầu không khí hòa hợp như vậy, cũng bắt đầu lân la hỏi chuyện: “Diệp Diệp này, tối qua cô nghe con nhắc đến bà, vậy ba mẹ con đâu?”

Lưu Diệp Minh bình thản đáp, không lộ ra chút gì là đau thương: “Đều qua đời rồi ạ.”

Ba người còn lại tâm tình bỗng chốc chùn xuống, La Hạnh Tư định mở miệng xin lôi, Lưu Diệp Minh đã mỉm cười nói: “Mọi người đừng có thấy tội nghiệp cho con, con khi đó ở với bà rất tốt, hiện tại cũng rất hạnh phúc. Con có bà, có Đại Đồng, có sự nghiệp, còn có rất nhiều người thật lòng yêu thương con.”

La Hạnh Tư nắm lấy bàn tay của Lưu Diệp Minh, ấm áp nói: “Chúng ta cũng yêu thương con.”