Trọng Sinh Cứu Vớt Hình Tượng Không Thành

Chương 4



Lưu Diệp Minh đặt cóc nước trước mặt Trần Đình Y, sau đó hỏi: "Anh sao lại đến đây?"

Trần Đình Y, cầm chiếc túi thức ăn đưa lên trước mặt lưu Diệp Minh: "Mua điểm tâm cho cậu. Mau hâm nóng lại đi, nguội rồi."

Lưu Diệp Minh trên đầu đầy dấu hỏi lớn: "Đến đây chỉ để đưa điểm tâm thôi sao?"

"Phải, như cậu nói, tôi rảnh mà."

Lưu Diệp Minh chột dạ, cười trừ vài tiếng rồi giật túi đồ ăn đem vào bếp hâm lại.

Trần Đình Y cầm sắp kịch bản trên bàn lên mở ra xem.

Đúng lúc này Lưu Diệp Minh bước ra, nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy lại giật kịch bản về tay.

"Ảnh đế Lưu, không ngờ cậu " yêu thương" tôi đến thế."

Lưu Diệp Minh thầm hô trong lòng, tay siết chặt cuốn kịch bản.

Hôm qua về, tranh thủ trước khi ngủ đọc sơ qua kịch bản một lần nữa. Thế nào thấy cây bút gần đó tiện tay cầm lên, lại nhớ đến vẻ mặt khi đó của Trần Đình Y, không kiềm được viết lên "Trần Đình Y, lão đầu heo nhà anh. Coi chừng gia đây đen anh đi nấu lên" kèm hình vẽ một cái đầu heo.

"Cái này... hơ...hơ...hơ"

Trần Đình Y vẫn đứng đó đăm đăm nhìn Lưu Diệp Minh. Không ai nói một lời nào.

Lưu Diệp Minh cảm giác nếu như tình huống này mà xuất hiện trong phim hoạt hình, thì chắc chắn sẽ có thêm hiệu ứng đàn quạ bay ngang qua với dấu ba chấm.

Không biết từ lúc nào, Lưu Diệp Minh đã thấy Trần Đình Y xuất hiện trước mặt hắn, khoảng cách cả hai rất gần. Trần Đình Y cuối đầu xuống sát mặt Lưu Diệp Minh, chỉ cách nhau một ngón tay nữa thôi là mũi cả hai chạm nhau rồi.

Lưu Diệp Minh nhìn khuôn mặt đẹp trai phóng to trước mặt mình, có chút bối rối không biết phải làm sao, đành quay mặt đi nơi khác.

" Trần lão sư, anh gần quá rồi đấy."

Trần Đình Y bỏ ngoài tai lời hắn nói, y hơi cuối người xuống thì thầm vào tai Lưu Diệp Minh: "Tôi về nhà sẽ tự xem xét lại bản thân mình tại sao lại thành lão đầu heo ". Xong câu này, Trần Đình Y chỉ cười mỉm một cái.

Lưu Diệp Minh cảm nhận được hơi thở nóng ấm tràn vào lỗ tai mình, chạy vào màn nhĩ làm cho cả người ngứa ngáy khó chịu.

Trong bếp tỏa ra mùi hương của thức ăn và tiếng sôi sùng sục. Lưu Diệp Minh giật mình, nhanh chóng đẩy Trần Đình Y ra: " Tôi phải vào bếp "

Lưu Diệp Minh mặt đỏ, tim đập, trầm mắng bản thân không có tiền đồ, bị Trần Đình Y dùng chút thủ đoạn liền chật vật như vậy.

Lưu Diệp Minh nhớ lại hơi thở lúc nãy của Trần Đình Y, không tự chủ mà đưa tay lên xoa xoa tai. Chỗ này của hắn vẫn còn cảm giác ngưa ngứa.

Ăn sáng xong, Lưu Diệp Minh ngồi đối diện Trần đình Y, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh đến đây không đơn giản chỉ là đưa đồ ăn đi?".

" Sau khi đóng máy, bên tôi có một dự án mới, muốn mời cậu tham gia với tư cách giám khảo "

Lưu Diệp Minh khẽ cau mày: "Tôi trước nay chưa từng tham gia một game show nào cả."

Trần Đình Y hơi ngã người ra sau: "Tôi biết chứ. Chỉ có điều, đây là chương trình được tổ chức để những diễn viên lưu lượng và những người mới vào nghề chứng tỏ bản thân mình "

Lưu Diệp Minh vuốt sóng mũi hai cái: "Trần lão sư, tôi không nghĩ bản thân đảm nhận được vị trí này. Tôi mới vào nghề không lâu, kinh nghiệm còn rất non nớt, những người tham gia chương trình có khi còn xuất sắc hơn tôi."

"Cậu vào nghề được chín năm rồi, sao lại gọi là non nớt?"

Trần Đình Y hỏi ra câu này cũng không hy vọng đối phương sẽ trả lời. Những gì mà nentizen nói về Lưu Diệp Minh, Trần Đình Y cũng biết, không chỉ biết mà y còn biết rất rõ.

"Cậu chưa từng công nhận bản thân mình sao? Trong giới giải trí, rất ít người có thể nhận giải ảnh đế khi còn trẻ như vậy. Điều này chứng tỏ khả năng diễn xuất của cậu là từ thực lực và tài năng của cậu."

Trần Đình Y không phản bác lại, cũng không biết nên tìm lí do gì để phản bác.

"Vậy còn anh, anh từng tự công nhận bản thân mình không?"

Trần Đình Y gì nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn hai cái "cộp, cộp" rồi cười nói: "Nếu chính bản thân cậu, mà cậu còn không công nhận, thì người khác làm sao công nhận cậu."

Lưu Diệp Minh trong mắt có chút giao động, khẽ bật cười: "Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ, có gì sẽ nói với Tào Cận báo lại với anh."

"Được."

Với tính cách của Lưu Diệp Minh, khi đã nói vậy tức là đồng ý tham gia chương trình. Trần Đình Y trong lòng thầm mừng.

"Ngày mai phải quay ngoại cảnh, cậu có muốn cùng tôi tập thoại không?"

Lưu Diệp Minh vốn có thói quen đọc kịch bản và tập thoại trước khi quay. Cho dù đời trước hắn đã thuộc toàn bộ kịch bản.

" Cũng được."

"Vậy chúng ta tập từ đoạn này đi."

Hạ Lâm tóm chặt cổ áo Lí Huệ Gia đang đứng đối diện quát to: "Tên đáng chết nhà cậu, cô ấy yêu cậu đến thế, làm biết bao nhiêu là chuyện, vậy mà cậu đối xử với cô ấy như vậy hả?"

Lí Huệ Gia đẩy Hạ Lâm ra, vuốt lại y phục, rồi khẽ nghiêng đầu cười khẩy một tiếng, làm ra dáng vẻ của một tên đốn mạt: "Tôi cầu xin cô ta làm vậy à... Hay tôi cầu xin cô ta yêu tôi? Hạ Lâm, tôi nói cho cậu biết, tôi chia tay cô ta rồi. Tôi chơi chán rồi, nhường cho cậu đấy."

Hạ Lâm hai mắt đỏ hằn tơ máu: "Vậy lí do là gì hả, cậu không yêu Kiều Nhi, sao lại đồng ý bên cạnh cô ấy, vậy bây giờ cậu còn muốn chia tay, lí do tại sao hả?"

Lí Huệ Gia đẩy gọng kính, đối diện nhìn thẳng vào mắt Hạ Lâm, nhấn mạnh từng chữ một: "Hạ Lâm, cậu muốn biết lí do phải không, vậy tôi nói cho cậu biết, tôi đối với Kiều Nhi từ lúc bắt đầu đã không có lí do, vậy thì kết thúc cũng không có lí do "

"Lí Huệ Gia cậu..."

"CUT, tốt lắm."

Đạo diễn hô to, mọi người xung quanh vỗ tay. Lưu Diệp Minh cũng thở dài thả lỏng. Hắn không ngờ cho dù diễn với Trần Đình Y bao nhiêu lần đi nữa, thì cũng sẽ bị diễn xuất của anh cuốn vào, đến độ cảm giác bản thân thật sự đang nói chuyện với Hạ Lâm chứ không phải là Trần Đình Y đóng vai.

"Hôm qua cùng cậu tập thoại đã thấy rất tốt, không ngờ so với hôm qua, cậu diễn còn tốt hơn như thế."

Trần Đình Y vỗ vai Lưu Diệp Minh khen một câu. Lưu Diệp Minh cũng khách sáo đáp lời: "Là nhờ Trần lão sư dẫn dắt thôi."

"Cậu không cần cứ mở miệng là lại Trần lão sư nghe thật xa lạ, cư gọi tên tôi là được."

Lưu Diệp Minh chẳng buồn quạ tâm gọi y thế nào, nói cho có lệ: "Anh là tiền bối của tôi."

"Đối với tôi, cậu không cần câu nệ tiểu tiết đây. Tôi chỉ mới ba mươi ba tuổi, cậu gọi vậy cảm giác tôi già lắm." Trần Đình Y trêu đùa nói.

Lưu Diệp Minh khinh bỉ, đâm một dao chí mạng cho Trần Đình Y: "Ngại quá, tôi chỉ mới hai mươi sáu, vẫn thua anh bảy tuổi. Tôi vẫn nên là kính lão đắc thọ thì hơn."

"....."