Trọng Sinh Cứu Vớt Hình Tượng Không Thành

Chương 48



Lưu Diệp Minh khẽ nheo mắt: “Em diễn như vậy, anh vẫn nhận ra sao?”

Trần Đình Y cuối đầu, hôn nhẹ lên trán Lưu Diệp Minh, ôn nhu trả lời: “Những chuyện liên quan đến em anh đều để ý. Diễn xuất của em không qua được mắt anh đâu.”

Lưu Diệp Minh trên đầu xuất hiện hắc tuyến, nếu hắn không bị thương nặng, có lẽ đã bật dậy đánh người rồi. Nhìn ra ánh mắt giận dỗi của Lưu Diệp Minh, Trần Đình Y cười lấy lòng: “Ý anh là diễn xuất của em rất tốt. Nhưng anh luôn quan sát em, mọi thứ của em anh đều biết rõ. Sao lại không nhận ra được khi nào em diễn với anh chứ.”

Lưu Diệp Minh cảm thấy cả người gần như bay lên trời rồi. Trần Đình Y rất biết cách làm người lưu manh, cũng rất biết cách làm người lãng mạn. Trái tim Lưu Diệp Minh cứ như vậy mà nằm trọn trong tay y.

Chẳng qua bản thân Lưu Diệp Minh không biết rằng, tất cả mọi thứ của Trần Đình Y, bao gồm trái tim, hơi thở và cả mạng sống này, y đều tự tay mình dâng lên cho Lưu Diệp Minh, mặc hắn muốn nâng niu hay chà đạp.

Lưu Diệp Minh cười cười, trong lòng được dỗ dành mà vui vẻ: “Bọn họ… ồn quá.”

Hiện tại Lưu Diệp Minh trở mệt, giọng nói vừa có chút sức giờ cũng dần mệt mỏi. Chỉ nói bốn chữ ngắn gọn, đã khiến hắn cau mày khó chịu. Trần Đình Y hiểu ý hắn là gì. Bọn họ chắc là Tào Cận và ba mẹ Trần đi, bọn họ thấy hắn tỉnh lại, thì như thiêu thân mà lao đến hỏi dồn dập hắn cảm thấy ra sao.

Chỉ duy nhất Tào Cận còn khuyến mãi thêm màn trách mắng, khiến Lưu Diệp Minh vừa tỉnh dậy liền muốn ngủ tiếp, sau đó dứt khoát nhắm mắt mặc kệ. Mọi người thấy Lưu Diệp Minh yên tĩnh nhắm mắt, còn cho là hắn đã ngủ nên đồng loạt im lặng.

Trần Đình Y bật cười, tiếp đó ân cần hỏi thăm: “Em hiện tại thấy trong người thế nào rồi?”

Lưu Diệp Minh không đáp, chỉ lắc nhẹ đầu một cái. Rất nhanh đã đi vào giấc ngủ thật sự.

Lưu Diệp Minh không nói cảm giác của mình ra sao, nhưng Trần Đình Y vẫn có thể biết được. Chuyện vụ tai nạn, y hiện tại không nói Lưu Diệp Minh biết. Những gì mà Tạ Trình gởi qua, Trần Đình Y đều chuyển toàn bộ cho Vũ Minh Uy.

Thay vì tự mình ra tay, mượn tay người khác giải quyết vẫn tốt hơn. Vũ Minh Uy từng bảo y giờ là người của công chúng rồi, nên không dám lách luật như ngày xưa. Khi đó y không phản bác lại, và giờ cũng vậy, chỉ khác điểm là hiện giờ Trần Đình Y không muốn Lưu Diệp Minh gặp nguy hiểm.

Thời điểm hiện tại, người bọn họ đối đầu là Nghị Úy, dù nội bộ Phương Doanh đã mục nát, nhưng chưa đến thời cơ vẫn không thể giáng một đòn ngay được.

Lưu Diệp Minh nằm viện tròn hai tuần, sức khỏe cũng đã khá hơn nhiều. Không còn phải đeo ống thở, chỉ là vì phổi từng tổn thương nặng, nên không còn như trước kia. Các hoạt động quá sức, môi trường ô nhiễm khói bụi,… cần phải cẩn trọng.

Từ hôm đó, Trần Đình Y vẫn đều đặn từ công ty đến bệnh viện, rồi lại từ bệnh viện đến công ty, thi thoảng lại đi sự kiện.

Đám phóng viên vẫn như cũ, xúm vào hỏi chuyện về vụ tai nạn, mong muốn bài viết của mình phải giật tít nhất. Trần Đình Y luôn như cũ mà trả lời: “Diệp Diệp hiện tại đang hồi phục rất tốt.”

Trả qua đủ một tháng rưỡi, Lưu Diệp Minh mới chính thức xuất viện sau khi kiểm tra tổng quát, kết quả cho ra mọi chỉ số đều trở về bình thường. Trần Đình Y dọn đồ ra xe, vì xương đầu gối của Lưu Diệp Minh bị nứt, chưa khỏi hoàn toàn nên phải ngồi xe lăn, được La Hạnh Tư đẩy ra cổng bệnh viện.

Đây là chiếc xe lăn do Trần Tinh Tinh tặng, khi nhận món quà này, Trần Đình Y cứ luôn quay mặt đi nơi khác, hai vai run bần bật. Lưu Diệp Minh khó hiểu: “Anh bị làm sao thế?”

Trần Đình Y kìm nén nói: “Anh không sao.”

Vũ Minh Uy ngồi đen mặt, trong lòng đay nghiến. Trần Tinh Tinh cũng chỉ bình thản đáp: “Cậu đừng quan tâm. Chiếc xe này cùng hãng với đại thiếu gia đang dùng. Trong nhà có rất nhiều, cậu đừng ngại.”

Vũ Minh Uy:"…"

Trần Đình Y ở trước mặt mọi người, mặc kệ bản thân có bị ai chụp hình lại không, y vẫn kiên định bế Lưu Diệp Minh vào xe. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tim Lưu Diệp Minh như nhảy ra khỏi miệng.

Bản thân Lưu Diệp Minh cả hai đời đều bị chửi rất nhiều. Những thứ đó không ảnh hưởng đến hắn, hắn luôn mặc kệ lời đàm tiếu của dân cư mạng. Chẳng qua là ở đời này, khó khăn lắm mới tìm được người yêu thương mình, hắn không muốn người đó bị người đời chê trách: “Anh, anh bỏ em xuống đi. Em vẫn có thể tự mình vào xe mà.”

Trần Đình Y cầm tay Lưu Diệp Minh, bắt ép vòng qua cổ mình, một tay luồn dưới đầu gối hắn, tay còn lại vòng qua lưng: “Em đừng cựa quậy. Em động mạnh, anh sẽ vì sợ em ngã mà ôm em càng chặt thêm.”

Lời này thành công khiến cho Lưu Diệp Minh bất đồng trong vòng tay Trần Đình Y. Cơ mà tận đáy lòng Lưu Diệp Minh vẫn hy vọng Trần Đình Y có thể ôm mình chặt thêm tí nữa.

Trần Đình Y thành công giúp cho đám săn tin có cơ hội viết báo, cũng phát ít đường cho các fan CP nữa chứ.

Trần Đình Hạo đưa mọi người trở về nhà của Trần Đình Y. Trần Đình Y vẫn như cũ bế Lưu Diệp Minh, khác ở chỗ y bế thẳng Lưu Diệp Minh vào nhà luôn. Đến trước cửa nhà, Đại Đồng với vẻ mặt miễn cưỡng đem ra chậu than đặt dưới chân y.

Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh vẫn còn hoang mang chưa rõ tình hình, bà nội Lưu đã từ trong bếp đi ra, mừng rỡ nói: “Con bước qua chậu than, đốt hết mọi chuyện xui xẻo.”

Trần Đình Hạo ở phía sau, khẽ nói với La Hạnh Tư: “Thời đại này vẫn còn phong tục này sao?”

Lời vừa dứt, Trần Đình Hạo liền bị La Hạnh Tư liếc đến cháy mắt.

Trần Đình Y cười bảo “Dạ được.” Y sốc nhẹ Lưu Diệp Minh, đến hắn bám chắc vào cổ mình, rồi mới bước qua chậu than.

Bà nội Lưu thấy y bế Lưu Diệp Minh bước qua xong, không noi gì cầm một cành cây liễu còn vương nước, phẩy phẩy, đập đập vào người Lưu Diệp Minh.

Lúc đầu còn hơi bất ngờ, sau đó ý thức được đây là ý gì Lưu Diệp Minh mới hơi thả lỏng người.

Đứng chờ bà nội Lưu làm mọi hủ tục đuổi đi xui xẻo cũng đã là chuyện của năm phút sau. Trần Đình Y bế Lưu Diệp Minh thả xuống giường, cảm giác trên tay nhẹ bẫng đi, cảm gíc này khiến Trần Đình Y có chút hụt hẫng. Nếu có thể y hy gọng có thể đem Lưu Diệp Minh khảm sau vào lòng mình, hằng ngày đều ôm trong lòng. Để mỗi ngày, tùy thời tùy khắc đều có thể nhìn thấy “bé cưng”.