Trọng Sinh Cứu Vớt Hình Tượng Không Thành

Chương 7



Chí Vân ngồi trên sofa trong phòng Trần Đình Y, mắt nhìn đăm đăm màn hình điện thoại, lơ đi ánh nhìn đầy vẻ chán ghét, cùng khinh bỉ của người bạn thân.

Trần Đình Y lạnh giọng hỏi: "Bao giờ cậu đi, chỗ tôi không chứa nổi cậu."

Chí Vân thở dài một hơi, buông điện thoại xuống, ngã người ra sau chán nản: "Tào Cận..." gã im lặng không nói nữa. Trần Đình Y thấy thế cũng không lên tiếng, chuyện của Chí Vân và Tào Cận không liên quan đến hắn. Chỉ có điều, nếu muốn tiếp cận được Lưu Diệp Minh, thì Tào Cận là người không thể thiếu được.

Trần Đình Y đầy thâm sâu nhìn Chí Vân một hồi rồi nói: "Những việc mà cậu đã làm, đi xin lỗi quản lí Tào đi." Chí Vân nghe lời này xong, mặt lập tức đen lại, không nói lời nào đứng dậy bỏ đi.

Chí Vân vừa khuất dạng, Trần Đình Y đã cầm điện thoại gởi vài dòng tin nhắn. Xong xuôi y thay lên mình bộ đồ thể thao thường ngày đi xuống lầu.

Khách sạn này được cả đoàn phim bao trọn gói trong khoảng thời gian quay phim, nên không có người lạ bên ngoài vào. Trần Đình Y chạy bộ men theo bờ biển. Biển vào ban đêm yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều, có lẽ vì mọi người đang chè chén vui vẻ bên trong nhà ăn. Ngoài tiếng bước chân, tiếng hơi thở của bản thân y ra, thì cũng chỉ còn tiếng sóng vỗ bờ rì rào. Từ nơi y đang đứng nhìn ra xa, chỉ có thể thế được những ngọn núi cùng màn đêm tĩnh mịch, một cảm giác cô độc dâng lên, nhưng cũng rất nhanh chóng mà biến mất. Trần Đình Y vừa chạy vừa rơi vào trầm tư, đến khi đến đoạn cách khá xa khách sạn y mới dừng bước.

Lưu Diệp Minh ngồi trên chiếc xích đu gần đó. Dáng vẻ nay khá là buồn cười, con người này vốn rất trọng sỉ diện, ấy vậy mà bây giờ lại ngồi gác cả hai chân lên xích đu. Tay vừa bấm điện thoại, miệng vừa chửi lẩm bẩm: "Đây mà là game cho người chơi à, làm khó nhau vừa thôi chứ... Đây là cái gì đây, vật này dùng là gì? Sao lại không có hướng dẫn chứ, Arrr cái game chết tiệt này."

Nghe một tràn đấy xong, Trần Đình Y không nhịn được phụt cười. Lưu Diệp Minh bị y làm cho hoảng sợ giật mình, suýt rơi cả điện thoại. Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lưu Diệp Minh mới ý thức được dáng ngồi của mình bây giờ trông rất không phù hợp với hình tượng, nhanh chóng trở lại tư thế chính trực. Nhưng tay vẫn nuối tiếc trận game đang chơi, não chưa kịp nhảy số, miệng đã nhanh hơn: "Đệt, chết rồi."

"..."

"..."

"Khụ, Trần lão sư, sao anh lại ở đây?"

Trần Đình Y tiến lại gần chỗ Lưu Diệp Minh, nhìn bộ quần áo rộng rãi trông rất thoải mái trên người hắn, y khẽ cau mày, lúc sau thở dài khẽ lắc đầu: "Đêm tối trời lạnh, cậu mặc đồ như vậy không lạnh sao?"

Lưu Diệp Minh cất điện thoại vào trong túi quần, nhích người sang một bên, ý mời Trần Đình Y cùng ngồi.

"Tôi sinh ra ở biển mà, nhiệt độ hiện tại với tôi rất tốt. À, anh chưa trả lời tôi, sao anh lại ra đây?"

Trần Đình Y ngồi xuống bên cạnh hắn, tư thế thong thả đoan trang, khác hoàn toàn với dáng ngồi của Lưu Diệp Minh khi nãy.

"Ban đêm tôi hay chạy bộ thôi."

Lưu Diệp Minh ồ lên, gật gật đầu ra vẻ đã hiểu. Hắn nhìn y một lúc mớ lên tiếng: "Chương trình đó tôi đã xem xét rồi."

Trần Đình Y nghe đến đây, ánh mắt ánh lên vẻ mong chờ khó thấy, tâm trạng cũng vui vẻ hơn đôi chút: "Vậy cậu thấy thế nào."

"Rất tốt, chỉ là có một số điều cần thay đổi để phù hợp với tiêu chí của chương trình."

Trần Đình Y khẽ mỉm cười: "Cậu cứ nói ra thử xem."

Lưu Diệp Minh bất ngờ, nghi vấn nói "Tôi làm sao dám tự ý thay đổi nội dung chương trình."

Trần Đình Y nhún nhún vai: " Cậu cứ nói ra thử xem, biết đâu những chỗ đó là điểm chưa tốt của bên tổ sản xuất. " Y im lặng một hồi rồi nhỏ giọng nói tiếp: "Huống chi cậu là người tôi tin tưởng nhất."

Cùng lúc đó, một cơn gió lớn thổi qua, làm cho hàng câu dừa lao xao, lá cọ vào nhau nghe rào rạt. Lưu Diệp Minh có phần nghe không rõ hỏi lại: "Trần lão sư vừa nãy anh nói gì cơ."

"À, cũng không có gì. Cậu nói những chi tiết cần được thay đổi trong chương trình đi."

Lưu Diệp Minh cuối đầu, tay đưa lên xoa xoa cằm, cố nhớ lại chi tiết trong bản nội dung chương trình và hợp đồng mà Tào Cận vừa đưa đến: "Nhìn tổng thể thì không có gì, nhưng có một số điểm nên lưu ý. Ví như việc chọn lựa thí sinh đi, nếu người đó từng đoạt giải thưởng, sau rời khỏi showbiz trong một khoảng thời gian rồi muốn quay lại, nên chọn đi thi để tìm lai hào quang thì không được. Loại bỏ luôn phúc lợi cho diễn viên xuất sắc nhất vòng thi được quyền chọn bạn diễn cho mình, và ghép bạn diễn cho người khác."

Trần Đình Y nghe hắn nói, có chút kinh ngạc. Những điều mà Lưu Diệp Minh nói, sau đó dường như hiểu sơ sơ lí do mà Lưu Diệp Minh nói như vậy.

"Quả thật mà nói, nếu để những diễn viên gạo cội tham gia chương trình, chưa nói đến việc diễn tốt hay không, chỉ cần xét về thời gian debut và hoạt động thôi, cũng khiến dàn diễn viên trẻ ngại đối đầu. Hơn nữa mục tiêu của chương trình là giúp những diễn viên trẻ mới vào nghề nâng cao diễn xuất, chứ không phải là chương trình tìm lại hào quang." Trần Đình Y tán thành với ý kiến của Lưu Diệp Minh.

Lưu Diệp Minh ngáp một cái, nhanh nhẹn nhảy khỏi xích đu, khiến nó hơi chao đảo, Trần Đình Y không kịp phòng bị cũng nghiêng ngã theo.

Lưu Diệp Minh nhìn y cười cười, còn có chút hả hê trong ánh mắt: "Tôi buồn ngủ rồi, tôi về phòng đây. Tạm biệt Trần lão sư."

Trần Đình Y cũng đứng dậy theo: "Tôi cũng về."

Lưu Diệp Minh mặc kệ y vẫn đi tiếp.

Hai người một trước một sau, thả chậm cước bộ về khách sạn. Trần Đình Y đi phía sau, mắt như bị bỏ bùa cứ dán đăm đăm vào cái cổ trắng trẻo thon gầy của người phía trước. Trong đầu cũng đã hiện lên hình ảnh có thể dán mác 18+.

Để tránh cho suy nghĩ đi chơi xa, y cất giọng hỏi: "Vừa nãy cậu nói về phúc lợi của thí sinh thắng các vòng thi là sao?"

Lưu Diệp Minh vừa đi vừa hơi nghiêng đầu, trong não bộ phải vận hành liên tục tìm ra từ ngữ giải thích: "Diễn viên ấy mà, nếu chưa có thành công thì không thể chọn vai hay đòi hỏi bạn diễn của mình phải là ai. Nếu người thắng cuộc trong vòng đó được phúc lợi chọn bạn diễn, cái họ chọn hoặc là người thân thiết với nhau, hoặc là người có năng lực kém hơn mình để dễ được ở lại sâu hơn. Chuyện này không công bằng cho những người còn lại."

Trần Đình Y nghe xong, cảm thấy Lưu Diệp Minh rât biết cách đối nhân xử thế."Hay cho câu 'Không thành công thì không thể chọn vai diễn."

Lưu Diệp Minh không để tâm lời y, tiếp tục nói: "Có thể thay đổi phúc lợi. Nếu đổi thành người thắng cuộc trong mỗi vòng thi được quyền tự chọn kịch bản cho vòng thi sau thì sao."

Trần Đình Y khựng lại sau đó gật đầu vô thức: "Được"

Trần Đình Y nhìn bóng lưng Lưu Diệp Minh, tâm tình phức tạp, không biết đã suy nghĩ gì rồi hỏi: "Sau này cậu muốn tự mở công ty riêng không?"

Lưu Diệp Minh nghe y hỏi, có chút giật mình, bước hụt chân. Chậm rãi quay đầu, biểu cảm méo mó nhìn y đầy khó hiểu:"Trần lão sư, anh nhìn tôi giống người có tố chất lãnh đạo lắm sao? Thà tôi đầu quân cho người ta, nhận tiền từ người khác cũng không muốn trả lương cho người khác đâu."

Trần Đình Y phát cười vì lối suy nghĩ kì lạ của hắn: "Tại sao vậy? Diệp Diệp rất giỏi mà"

Lưu Diệp Minh giật giật khóe môi, mặt đen lại không nói gì cả quay đi.

Trần Đình Y thầm cảm thán: "Có ảnh đế nào như cậu không chứ?"

Lưu Diệp Minh hừ lạnh một tiếng. Mỗi ngày cậu thấy ông chủ của mình điều phải điên đầu vì số diễn viên dưới trướng. Có người nổi tiếng thì đạo đức nghề nghiệp không có, có người vì muốn nổi tiếng thì không ngại tất cả, bất chấp mọi thủ đoạn. Người muốn đi lên bằng thực lực thật sự càng khỏi phải nói, bao nhiêu khó khăn chật vật, trầy trật mãi cũng chỉ có thể xin được một vai diễn quần chúng không có thoại.

Lưu Diệp Minh ôm suy nghĩ đó nào đâu biết tương lai bản thân mình lại một tay nâng đỡ biết bao nhiêu nghệ sĩ, diễn viên thành danh...