Trọng Sinh: Đại Lão Gọi Tôi Là Tiểu Tổ Tông

Chương 1: Hiện Trường Lật xe cở lớn



Editor: Mon

"Phó Cảnh Tư, anh có quyền có thế muốn loại nữ nhân nào mà không có, tại sao cố chấp giữ lại A Âm?."

Thanh âm ôn nhã dịu dàng lộ ra một tia tức giận.

Diệp Dung Âm vừa tỉnh lại nghe được câu nói này, đầu óc có chút choáng váng.

Câu nói vừa rồi hết sức quen thuộc, Diệp Dung Âm còn chưa kịp hiểu hết câu nói chỉ kịp nghe thấy một giọng nói khác vang lên.

"Diệp Dung Âm, em chọn, em chọn đi cùng hắn? Hay chọn ở lại cùng tôi."

Phó Cảnh Tư?

Giọng nói này....!

Cho dù hóa thành tro, cô cũng không thể quên, đây là giọng nói của Phó Cảnh Tư, như thế nào....có thể?.

Phó Cảnh Tư, không phải đã chết?.

Nghĩ tới đây, toàn thân Diệp Dung Âm run lên, run rẩy che miệng ngẩng đầu lên, đối đầu với nam tử đang ngồi cao ngất phía trên.

Lông mày cao vút, ánh mắt sắc bén thâm thúy giống như một đầm lầy khiến người ta khi nhìn vào toàn thân sẽ chìm đắm.

Thật là Phó Cảnh Tư!

"A Âm, em sẽ cùng anh đi đúng không?."

Giọng nói bên cạnh làm Diệp Dung Âm chậm rãi xoay đầu lại, đối diện chính là một khuôn mặt hết sức quen thuộc.

Lăng Quý Duyên một bên im lặng chờ đợi trên khuôn mặt điển trai, hiện ra chắc chắn cùng tự tin.

Diệp Dung Âm con ngốc này có bao nhiêu thích hắn ta, hắn đều biết cho nên hắn tin tưởng Diệp Dung Âm sẽ chọn hắn.

Diệp Dung Âm không có trả lời hắn chỉ là, lặng lẽ hung hăng bấm lên đùi bản thân một cái thật sâu.

Đau....!

Cô hung ác dùng hết sức mà cáu chính mình đau tới mức cả khuôn mặt đều nhăn lại.

Là thật không phải đang nằm mơ, cô không còn sống trong một nơi không thấy ánh mặt trời, vô số lần cầu nguyện cuộc sống có thể một lần trọng sinh lại, không nghỉ ông trời thật có mắt, thành toàn ước nguyện của cô.

Cô lập tức nhớ lại chuyện gì đang xảy ra hiện tại.

Trước đó cô bị Phó Cảnh Tư cưỡng chế mang về Phó Gia, sau đó Diệp Minh Châu sợ cô không cách nào hiến thận cho ả ta, liền bảo Lăng Quý Duyên đến Phó Gia mang cô rời đi.

Hai ngươi trong lúc trốn đi bị bắt lại đưa tới trước mặt Phó Cảnh Tư.

Mà cô nhớ rõ khi đó Phó Cảnh Tư, kiếp trước cũng hỏi cô một câu như vậy.

Cô không chút do dự, cho đi theo tên cặn bã Lăng Quý Duyên, Phó Cảnh Tư triệt để nổi giận, dưới cơn nóng giận cưỡng bức cô, từ đây cô cũng hận Phó Cảnh Tư, không hề cho Phó Cảnh Tư sắc mặt tốt, mà Phó Cảnh Tư, cũng vì vậy mà tính khí càng thô bạo.

Sau đó dựa vào cô, trong ứng ngoại hợp cùng Lăng Quý Duyên hợp tác, đẩy Phó Cận Sâm vào hiểm địa.

Cô thật không nghĩ tới dưới tình huống mà mọi chứng cứ chỉ ra cô chính là người làm ra hết thảy, Phó Cảnh Tư vẫn là dùng tới tính mạng bảo vệ cô chu toàn.

Mặc dù, cô hiện tại tình cảm đối với Phó Cảnh Tư hết sức phức tạp nhưng cô có thể nhìn ra hắn vĩnh viễn cũng không hại cô.

Còn về Lăng Quý Duyên? Đời trước hay đời này, cô gộp này một bút cũng hắn tính rõ ràng.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Phó Cảnh Tư cùng Lăng Quý Duyên, ánh mắt vậy mà vô tình phát hiện, hay tay Phó Cận Sâm đang nằm chặt thành ghế run rẩy làm cô hơi ngạc nhiên nam nhân này dù cho có sập trời trước hắn, có lẽ hắn cũng chưa từ đầu phập phồng vậy mà vì quyết định của cô mà tâm trạng chập chờn.

“Tôi lựa chọn lưu lại!”Diệp Dung Âm từng câu từng chữ nói.

“Anh liền biết A Âm em?......”

Vốn dĩ Lăng Quý Duyên cho rằng nắm chặt thắng lợi trong tay, lời còn chưa nói xong lại im lặng dừng lại, ngạc nhiên nhìn Diệp Dung Âm.

Hắn vừa rồi nghe lầm? Diệp Dung Âm vậy mà lựa chọn ở lại? Sao có thể!!

“Đem hắn trực tiếp ném ra!”

Phó Cảnh Tư sắc mặt trước sau như một bình tĩnh, chỉ là quanh thân khí thế ngang ngược cuồng bạo nháy mắt bị vuốt phẳng.

Anh nhàn nhạt mở miệng.

Không đợi Lăng Quý Duyên nói bắt cứ lời nào, đã có người trực tiếp lôi hắn đi.

"A Âm, có phải Phó Cảnh Tư buột em nói như vậy phải không? Em làm sao có thể nói như vậy, không phải em nói chỉ yêu mình anh? Phó Cảnh Tư hắn là một tên bạo quân em ở lại bên cạnh hắn biết bao nguy hiểm."