Trọng Sinh Để Yêu Anh

Chương 67: Đời này chỉ yêu mình anh (H+)



Triệu Thần Huân thật sự như lời đã hứa với Mục Hy cô chỉ mới về tới nhà tắm rửa qua một lượt thì anh đã có mặt trong phòng ngủ.

Mục Hy chớp chớp mắt đi đến cạnh anh ngồi xuống, Triệu Thần Huân đang cởi áo vest ra thấy cô đến thì nhẹ mỉm cười hỏi:

"Hôm nay em thử vai sao rồi?"

"Em được chọn vào vai nữ chính rồi, nửa tháng sau liền có thể vào đoàn khai máy."

Ý cười trong mắt Triệu Thần Huân càng sau đưa tay vuốt mũi cô một cái, khen.

"Hy Hy giỏi thật, chỉ bằng một tuần thời gian đã thử vai thành công rồi!"

Mục Hy cười cười đưa tay sờ mũi mình nào có như anh nói là một tuần chứ, mà là từ đời trước cô đã cực kỳ yêu thích Hoá Điệp xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần rồi đâu.

"Mà Thần Huân, anh không có gì hỏi em về việc lúc chiều sao?"

Lúc đó cô bị cảm xúc chi phối chỉ biết khóc mà không làm được tích sự gì, anh xuyên suốt quá trình chỉ lo dỗ cô cũng không hỏi lý do.

Triệu Thần Huân vẫn nhàn nhạt mỉm cười đưa tay xoa đi nếp nhăn vì cau chặt mày giữa trán của cô.

"Anh đều biết cả rồi."

Lúc đó quả thật Mục Hy chỉ lo khóc nên cũng không có để ý đến cuộc trò chuyện giữa anh và Lạc Cẩn Du.

Nghe anh nói thản nhiên như thế, Mục Hy hơi lúng túng nắm lấy tay anh gấp gáp nói:

"Em không cố ý gặp Triệu Hoành đâu, em chỉ là đi tìm anh lại vô tình đụng phải tên điên đó thôi!"

Không biết vì sao cô lại cảm thấy bồn chồn như thế, chỉ là cô thật sự không muốn anh hiểu lầm rồi lại đau lòng mà thôi.

Triệu Thần Huân cười khẽ ra tiếng trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, giọng nói mang theo một tia vui vẻ nhàn nhạt.

"Không cần phải lo lắng như vậy, anh tin em."

Nhìn ra vô vàn nhu tình trong mắt anh, Mục Hy mỉm cười khẽ cụp mắt xuống che đi sự xấu hổ.

Ánh mắt chạm phải vết đỏ trên các đốt ngón tay của anh, Mục Hy nghi hoặc nâng tay anh lên nhìn nhìn lo lắng hỏi:

"Tay anh làm sao vậy? Đỏ lên hết cả rồi!"

Triệu Thần Huân vẫn mỉm cười dịu dàng như trước chỉ là ánh mắt rất nhanh lại xẹt qua một tia âm trầm khó phát hiện.

Anh nhẹ nhàng rút tay về giả vờ nhìn nhìn một chút, hơi nhún vai nói:

"Chắc anh đụng trúng ở đâu đó rồi, chỉ vài vết đỏ mà thôi không sao đâu."

Nhẹ nhàng đưa tay sờ tóc cô, anh nghiêng người qua hôn má cô một cái nói:

"Em nghỉ ngơi đi, anh đi tắm trước đã."

Mục Hy vốn còn nghi hoặc vì sao đụng trúng đều đỏ cả 5 đốt ngón tay thế kia, nhưng lại bị sự dịu dàng của anh làm cho đầu óc rối loạn nhất thời không nghĩ đến được việc gì.

"Vâng, anh tắm đi khuya rồi."

Thành công đánh lừa được suy nghĩ của Mục Hy, Triệu Thần Huân mới chậm rãi đi vào phòng tắm.

Mục Hy ở bên ngoài cũng không có nghỉ ngơi mà lấy ra sắp ảnh tiểu Đào đưa lúc chiều ra chọn lựa.

Triệu Thần Huân tắm xong chỉ mặc mỗi quần đùi đi ra ngoài, đã thấy cô nằm sấp trên giường hai chân trắng nõn đung đưa qua lại trên không.

Theo chiều hướng chiếc váy ngủ trên người cô vén càng cao thì ánh mắt anh dần tối đi, yết hầu Triệu Thần Huân lên xuống mấy lần đứng nhìn cô hồi lâu anh mới chậm rãi đi đến giành lấy vật trong tay cô.

"Em muốn mua váy sao?"

Mục Hy bị anh cướp đồ liền lòm còm bò dậy giật lấy sắp ảnh trên tay anh, lấy ra hai tấm trong đó đưa cho anh xem.

"28 tết là lễ công bố phim Dạ Nguyệt, em đang lựa lễ phục đây. Anh mau xem hai bộ này cái nào đẹp hơn?"

Triệu Thần Huân nhìn hai bức ảnh cô đưa, là hai bộ váy trắng và hồng, bộ màu trắng được cắt may rất tinh tế theo chiều hướng ôm sát vào body và lộ lưng trần phía sau, còn bộ hồng theo hơi hướng cổ tích với thiết kế trễ vai và thân váy hơi bồng bềnh.

Triệu Thần Huân ngay cả suy nghĩ cũng không thèm liền chỉ ngay vào bộ váy màu hồng kia, còn không quên thêm một câu cho có tính thuyết phục.

"Cái này giống công chúa, rất đẹp."

Mục Hy nghiêm túc nhìn kỹ lại bộ váy màu hồng kia, hồi lâu mới gật đầu quyết định.

"Vậy lấy bộ này, em đi gửi tin nhắn cho tiểu Đào mới được."

Nói rồi cô liền vớ lấy di động chụp tách một cái đem hình gửi cho tiểu Đào, Triệu Thần Huân rất chu đáo mà đem sắp ảnh kia dọn dẹp thay cô.

Lần nữa ngồi lên giường kéo cô vào lòng, anh hỏi:

"Bận bịu xong chưa nào?"

Mục Hy bấm bấm di động nhẹ gật đầu.

"Xong rồi ạ, mà tới đó anh có đến tham gia buổi công chiếu không? Em thấy danh sách khách mời có tên anh đấy."

Triệu Thần Huân một bên đem đèn trong phòng tắt đi chỉ chừa lại mỗi ánh đèn ngủ mờ ảo.

"Anh vẫn chưa sắp xếp thời gian nữa."

"Không phải chứ, anh là nhà đầu tư lớn nhất đó! Đừng nói là anh không có ý định đi đó nhé?"

Mục Hy vẫn chăm chú bấm di động nên không phát hiện dây áo ngủ của mình đã bị anh đẩy xuống khỏi vai.

Triệu Thần Huân chăm chú ngắm nhìn da thịt mịn màng trong tầm mắt, giọng nói đã dần trầm khàn.

"Có em ở đó, sao anh có thể không đi. Chỉ là có lẽ sẽ đến muộn mà thôi."

Mục Hy nghe thế thì vui vẻ thả di động qua một bên xoay người lại nhìn anh, mừng rỡ hỏi:

"Thật sao?"

Nhưng khi chạm phải ánh mắt nóng bỏng kia của anh thì Mục Hy nhất thời cười không nổi nữa, cô sầm mặt lầu bầu nói:

"Anh lại..."

Nhưng còn không đợi cô nói hết câu đã bị anh dùng môi ngậm lấy hết những lời còn lại. Mục Hy cáu kỉnh phản kháng đưa tay đẩy anh ra.

"Hôm qua chúng ta mới làm đấy!"

Nhưng trả lời cô là bàn tay càn rỡ kia trực tiếp luồn xuống dưới, khiến Mục Hy hít vào một hơi Triệu Thần Huân mới hài lòng mà hôn lên khoé miệng cô dụ dỗ.

"Hy Hy, làm việc gì cũng cần có kiên trì. Làm chuyện ân ái cũng vậy, mỗi ngày một lần mới tốt."

Phía dưới tay anh vẫn không chịu yên phận, Mục Hy nghiến răng nghiến lợi nói:

"Vậy 30 năm qua anh sống nhờ vào cái gì vậy hả?"

Triệu Thần Huân cười khẽ cúi xuống hôn lên môi cô, đáp bâng quơ:

"Tự lực cánh sinh."

Mục Hy á khẩu.

Lần nữa môi lưỡi quấn quýt, hai cơ thể dán sát vào nhau cọ ra lửa tình, Mục Hy phản kháng vô dụng chỉ đành đón ý hùa theo ông chú 30 tuổi mới khai trai nên thừa sức dư tinh thần này.

Triệu Thần Huân lần nào cũng dành được "thắng lợi" nên rất thỏa mãn mà tách hai chân cô hạ người đi vào.

Một cỗ trống rỗng đột ngột bị lấp đầy Mục Hy hít sâu một hơi đưa tay muốn ôm lấy cổ anh, nhưng lại bị Triệu Thần Huân khoá chặt hai tay cô đặt trên đỉnh đầu.

Một tay anh nhấc một chân cô lên, mạnh mẽ mà tiến công từng đợt.

"Hy Hy, em chỉ yêu mình anh thôi đúng không?"

"Ư."

Triệu Thần Huân thần trí điên đảo mà giữ chặt lấy cô dưới thân, nếu nói anh không để ý đến lời Triệu Hoành nói ngày hôm nay thì là giả.

5 năm nhìn cô yêu người khác khiến anh hiện tại ôm lấy cô trong lòng cũng cảm thấy bất an không thôi.

Mục Hy thời khắc này đã đắm chìm trong sắc dục làm sao còn nói ra lời được, Triệu Thần Huân đợi không được câu trả lời của cô liền nổi lên tia xấu xa đột ngột rời khỏi người cô.

Mục Hy đang ở chín tầng mây bất ngờ rơi xuống đất mờ mịt mà nhìn anh, Triệu Thần Huân mỉm cười đưa tay kéo cô dậy để cô ngồi lên người mình.

Mục Hy cắn môi thuận theo muốn ngồi lên đùi anh tự mình "làm lấy" nào ngờ bị anh không nặng không nhẹ né đi.

Cô gấp đến mức nước mắt lưng tròng uất ức nhìn anh, Triệu Thần Huân nhịn cũng là mồ hôi nhễ nhại nhưng anh vẫn kiên nhẫn dịu dàng dụ dỗ cô.

"Em chỉ yêu mình anh thôi đúng không? Trả lời anh, em muốn gì anh đều cho em."

Mục Hy cảm nhận được tia bất an trong ánh mắt anh, cô chớp mắt tự mình cúi đầu hôn lên môi anh đáp:

"Yêu... Đời này chỉ yêu mình anh thôi."

Triệu Thần Huân thoả mãn mỉm cười đón nhận nụ hôn của cô, hai tay nâng người cô lên lần nữa chậm rãi hạ xuống hai người lại tiếp tục gắn bó thành một thể.

Cô vui thích khẽ ngửa người ra sau, anh thuận thế cúi đầu ngậm lấy một bên mềm mại của cô. Mục Hy cắn chặt răng ngân rên từng đợt hai tay ôm chặt lấy anh không muốn tách rời.