Trọng Sinh Để Yêu Anh

Chương 76: Chó cắn chó



Mục Hy quậy một trận lúc này đã được chồng đưa về nhà dỗ ngủ, nào có tinh thần nhớ đến tiểu Đào huống hồ tiểu Đào cũng không có cô đơn, bị Mục Hy lãng quên còn có Tạ Liên Hoa ngủ quên trời đất trong bệnh viện kia kìa.1

Đêm tối dần buông xuống, Triệu Thần Huân lần nữa xác định Mục Hy đã an ổn ngủ say mới nhẹ đặt lên trán cô một nụ hôn, anh bước ra khỏi phòng ngủ đi đến thư phòng gọi điện cho thư ký Hạ.

"Sao rồi?"

Thư ký Hạ ở đầu dây bên kia nửa đêm còn bị bắt đi làm ** li lương nhân ba rất có trách nhiệm đáp:1

"Vâng, video giám sát tôi đã liên hệ với khách sạn xử lý sạch sẽ và đã gửi vào email cho ngài rồi ạ."

Triệu Thần Huân ngồi trước máy tính ấn download video xuống, trong khi chờ đợi ngón tay lại không tự chủ gõ theo nhịp trên bàn. Anh trầm giọng hỏi:

"Ý Giang Trầm thế nào?"

Ở bệnh viện tối nay anh đã sớm nhận ra Giang Trầm đã nổi lên sát tâm với Liễu Tư Tình. Thư ký Hạ vừa rời khỏi khách sạn, đáp:

"Giang tổng đã hạ lệnh phong sát Liễu Tư Tình."1

Triệu Thần Huân thoáng trầm tư giây lát, lại nhớ đến dáng vẻ Mục Hy khổ sở bất lực ôm chặt lấy anh kia, ánh mắt vốn trầm tĩnh dần nổi lên tia tàn nhẫn hiếm thấy.

"Đợi cậu ta chơi đủ, cho người xử cô ta đi."

Thư ký Hạ vốn đang uể oải dựa lưng ra ghế, bất chợt ngồi thẳng lưng dậy hơi híp mắt nghiêm túc đáp:1

"Vâng, tôi đã rõ thưa ngài."

"Vất vả cho cậu rồi."

Triệu Thần Huân cúp máy lúc này video cũng vừa vặn download xong, anh trầm tư ngồi đó xem hết từ đầu đến cuối.

Nhìn cô gái trong video phẫn nộ đến mức mất đi lý trí đang không ngừng đập đầu Liễu Tư Tình xuống đất, nỗi căm hận từ trong ánh mắt cô anh chỉ xem lại video thôi mà cũng cảm thấy rõ rệt như thế.

Nhìn cô mất khống chế đến mức muốn giết người nhìn cô dần trở nên bất lực thống khổ ngồi bệt dưới đất, Triệu Thần Huân ấn nút tắt video hai mắt cũng đã sớm đau rát.

Hy Hy của anh thì ra vẫn còn một mặt điên cuồng như thế, chỉ vì Giang Trầm xuýt bị hại thôi sao? Nhưng chung quy Giang Trầm là đàn ông, có tổn hại cũng chỉ có danh tiếng mà thôi.

Vậy hận thù kia của cô từ đâu xuất hiện, một loại hận thù như ăn mòn cả linh hồn cô. Rốt cuộc cô là hận cái gì?

Triệu Thần Huân bất lực đưa tay vuốt mặt mình, anh đã tự cho là bản thân rất hiểu cô vậy bây giờ nhìn xem anh đã nhìn thấy cái gì?

"Hy Hy, là ai khiến em khổ sở như vậy?"

Một đêm bấp bênh trôi qua, trong bệnh viện Liễu Tư Tình chầm chậm tỉnh lại nhưng thứ đập vào đầu cô ta đầu tiên là ánh nhìn hung ác của Triệu Hoành, mà không phải quan tâm lo cho như cô ta hằng mong đợi.

"A... Hoành..."

Mặt mũi cô ta bị đánh bầm dập giờ đây nói chuyện đều đau đớn vô cùng.

Triệu Hoành nhịn cả nửa tháng nay vậy mà giờ kết quả chỉ là Liễu Tư Tình đáng thương nằm đó nhìn anh ta.

Thất bại liên tiếp như thế, lại chịu thiệt không ít lần trên tay Triệu Thần Huân, Triệu Hoành chỉ đợi Liễu Tư Tình thức dậy liền nổi bão.

"Gọi cái gì mà gọi? Cô tại sao lại vô dụng đến như vậy, chỉ mỗi thằng đàn ông mà giải quyết cũng không xong! Bản lĩnh lúc quyến rũ tôi cô đều ném cho chó ăn rồi sao?"1

Liễu Tư Tình bị Triệu Hoành mắng chửi đến ngây ngẩn cả người, một Triệu Hoành ôn hoà nho nhã của cô ta rốt cuộc biến đâu mất rồi.1

Bị Mục Hy đánh đến xuýt chết giờ lại bị người yêu hắt hủi, hốc mắt Liễu Tư Tình lập tức đỏ ửng lệ nóng tuôn trào.

"A Hoành, em làm thế là vì ai? Sao anh có thể nói em như thế?"

Nhìn Liễu Tư Tình khóc Triệu Hoành ngay cả thương tiếc cũng không có, trực tiếp đưa tay bóp cổ cô ta.

"Cô còn dám hỏi vì sao ư? Tôi cần một con đàn bà vô dụng như cô ở bên cạnh thì có ích gì? Cô còn không bằng một nửa Mục Hy có của hồi môn kết sù kia!"

Liễu Tư Tình bị anh ta bóp cổ đến nghẹt thở, bên tai lại nghe từng lời trách móc thậm tệ của anh ta.

Cô ta từ khóc lóc cũng dần trở nên phẫn nộ, dùng hết sức đưa tay chọc vào mắt Triệu Hoành khiến con mắt đang trợn trừng của anh ta xuýt thì bị chọc cho mù.

"Ah... con tiện nhân!"

Liễu Tư Tình cũng không yếu thế lập tức ngồi bật dậy vớ lấy bình hoa trên bàn ném về phía Triệu Hoành.

Choang một tiếng vậy mà đập ngay vào chân Triệu Hoành, Liễu Tư Tình vẫn chưa thôi chỉ thẳng vào mặt anh ta mắng.

"Anh nói tôi là tiện nhân, vậy anh là cái thá gì? Tôi không danh không phận theo anh suốt mấy năm nay, vậy mà bây giờ anh lại muốn tôi tự dâng mình cho thằng khác!"

Vừa nói nước mắt uất nghẹn lâu nay của cô ta đều thi nhau rơi xuống.

"Tôi không oán than nữa lời là bởi vì tôi cam tâm tình nguyện làm cho anh. Vậy mà giờ anh đối xử với tôi thế nào? Tôi bị đánh đến nửa sống nửa chết vừa tỉnh dậy anh lại lớn tiếng trách mắng tôi vô dụng!"

Cô ta mắng một tràng khẽ hít vào một hơi lấy sức hét ầm lên.

"Tôi nói cho anh biết, không phải tôi vô dụng mà là anh vô dụng đó thằng khốn! Cút đi!"1

Triệu Hoành bị ném đau đã dần tỉnh táo lại không ít, nghe Liễu Tư Tình lên án mình anh ta cũng chỉ thờ ơ vuốt lại quần áo trên người.

"Mắng xong chưa?"

So với Liễu Tư Tình như oán phụ khóc lóc thì Triệu Hoành ngược lại đã bình tĩnh đến đáng hận, anh ta móc trong túi ra một tấm chi phiếu rồi đặt lên bàn trà hững hờ nói:

"Thấy cô theo tôi mà oan ức như vậy, cầm lấy số tiền này. Từ nay về sau chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa."

Liễu Tư Tình vốn còn đang bất bình mười phần lập tức trở nên ngây ngẩn, không dám tin vào tai mình.

"Anh có ý gì?"

Triệu Hoành hờ hững nhìn cô ta một cái không trả lời mà chỉ xoay người rời đi khỏi nơi đây.

Liễu Tư Tình bây giờ đã hết tác dụng với anh ta, chuyện lần này thất bại rất có thể đã chọc giận Giang Trầm và cả... Triệu Thần Huân.

Không hiểu vì sao khi nhớ đến cảnh tượng Triệu Thần Huân ôm chặt lấy Mục Hy kia, anh ta cảm thấy ở khoảnh khắc đó Triệu Thần Huân có thể làm bất cứ việc gì cho cô.1

"Triệu Hoành, anh đứng lại cho tôi a..."

Liễu Tư Tình như điên dại hét ầm lên đem đồ vật xung quanh ném hết xuống đất, cô ta bất lực mà ngã ra giường bật khóc thất thanh.

Người mà cô ta yêu thì ra chỉ xem cô ta như một món đồ, hết tác dụng rồi thì ném cô ta đi không thương tiếc.1

Tuổi xuân của cô ta, tình yêu của cô ta, thì ra trong mắt Triệu Hoành không đáng một đồng.1