Trọng Sinh Để Yêu Anh

Chương 89: Anh có khoá cửa không? (h)



Trời càng về gần sáng quán bar cũng dần trở nên yên tĩnh đi, Triệu Hoành một đêm không ngủ nhưng tinh thần rất thanh tỉnh.

Anh ta vừa đi vừa huýt sáo trong vô cùng ung dung nhàn hạ chỉ trừ áo sơ mi trắng trên người thấp thoáng vài tia máu đỏ sậm là khác thường.

"A Hoành."

Ở ngã rẽ bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng gọi tên anh ta, Triệu Hoành dừng bước chân nhíu mày xoay người lại nhìn cô gái đứng sau lưng anh ta tự lúc nào.

"Cô cũng biết tìm thú vui nhỉ?"

Liễu Tư Tình một thân váy đẹp trang tỉ mỉ đứng đó giữa canh ba nếu không đặc biệt đến chờ người thì chỉ có thể là từ bên trong đi ra.

Liễu Tư Tình chua chát nhìn nụ cười trào phúng trên môi Triệu Hoành, nói:

"Chúng ta cần nói chuyện rõ ràng với nhau một lần."

Triệu Hoành hơi nhướng mày cười cợt hỏi:

"Tôi và cô? Nói chuyện gì cơ? Hay cô thấy một tấm chi phiếu không đủ nên muốn thêm tiền?"

"Triệu Hoành anh đừng quá đáng!"

Liễu Tư Tình bị khi nhục mà tức đến phát khóc, cô chẳng qua là không buông bỏ được đoạn tình cảm ngần ấy năm của hai người nên mới muốn tìm Triệu Hoành nói chuyện.

Những tưởng ngày đó cả hai tức giận nên không kiểm soát được lời nói, nên cô ta nào ngờ Triệu Hoành lại có một mặt khốn nạn đến thế này.

Triệu Hoành nhìn Liễu Tư Tình khóc lóc mà phát phiền, anh ta vừa định xoay người rời đi thì lại nghe cô ta hét lên.

"Anh thích Mục Hy đúng không? Muốn chống lại chú anh, muốn đoạt lại tập đoàn tất cả đều chỉ là ngụy biện đúng không?"

Từ lúc Mục Hy gả cho chú út của Triệu Hoành thì cô đã dần thay đổi khác xa so với trước kia, mà Triệu Hoành dường như cũng càng chú ý đến Mục Hy nhiều hơn.

Triệu Hoành như thể nghe được truyện cười liền bật cười thành tiếng.

"Ha ha, tôi luôn cho rằng Mục Hy là kẻ ngu xuẩn nhưng hiện tại cô lại chứng minh cho tôi thấy cô mới là kẻ ngu nhất."

Liễu Tư Tình đờ người ra tại chỗ mất vài giây, chỉ nghe Triệu Hoành cười cợt nói tiếp:

"Thích Mục Hy? Hiện tại có lẽ tôi vừa mắt cô ta hơn là cô đấy! Nếu rảnh rỗi ở đây vòng vo thì không bằng đi giải quyết mớ lộn xộn của cô đi."

Liễu Tư Tình cắn chặt răng phẫn uất nhìn chằm chằm anh ta, cuộc sống khốn đốn hiện tại của cô là do ai ban tặng hả?

Như nhìn thấu suy nghĩ của cô ta Triệu Hoành khẽ nhún vai, nói:

"Hận tôi? Cô nên nhớ, tôi có thể dung túng cô ám hại Mục Hy nhiều lần thì cũng có thể cho người khác làm hệt như thế với cô! Biết điều một chút đi."

Liễu Tư Tình chợt rùng mình một cái, bởi vì không ai hiểu rõ những chiêu trò nham hiểm của Triệu Hoành hơn cô ta.

Nhìn rõ sự sợ hãi trong đáy mắt Liễu Tư Tình Triệu Hoành lúc này mới hài lòng rời đi, chỉ là anh ta không nhìn đến cuối cùng ánh mắt Liễu Tư Tình đã dần trở nên vặn vẹo đáng sợ.

Cô ta lấy di động ra ấn vài cái gọi đi.

"Lão Phạm, yêu cầu của ông tôi chấp nhận nhưng vai diễn kia nhất định phải là của tôi."

"Khà khà, phòng 502 khách sạn Giao Hoa anh chờ em."

Cuộc sống hiện tại của Liễu Tư Tình đã rơi vào đường cùng, cô ta cũng chẳng còn gì để mất cho nên bằng mọi giá cô ta muốn cho những kẻ khinh miệt chèn ép cô ta phải trả cái giá thật đắt, từng người một không tha kẻ nào!

Vài ngày tết dần trôi Mục Hy ngã bệnh lần nữa lập tức liền trở thành người được chăm sóc "đặc biệt" của cả nhà.

Ở một căn phòng bốn bề đều là mặt kính hướng ra vườn hoa hồng đỏ rực, từng tia nắng len lỏi chiếu lên người Mục Hy đang lười nhác nằm dài trên một chiếc giường mềm mại.

Cảnh sắc hài hoà yên bình là thế nhưng vẻ mặt Mục Hy lúc này lại lạnh lẽo như băng, cầm di động đặt bên tai hờ hững nói:

"Lễ vật tôi tặng, anh thích không?"

"Cô là ai?"

Đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói của một người đàn ông dường như đang khá tức giận.

Mục Hy nghe vào tai khoé môi khẽ cong lên, nói:

"Tôi là ai quan trọng hơn bí mật mà tôi tặng anh kia ư?"

Người đàn ông kia hừ lạnh khinh thường.

"Nhảm nhí, cô tưởng chỉ vài tấm hình thì tôi sẽ tin sao?"

"Mọi sự thật đều cần có thời gian chứng minh, tôi không tin là anh sẽ không đi điều tra một chút nào!"

"Cô gái, gan dạ đấy! Cô tưởng cô ẩn danh gửi tin đến thì tôi không tra được thân phận cô sao?"

Người đàn ông kia đã bình tĩnh đi không ít lời nói ra sắt bén không kém phần máu tanh. Mục Hy ngược lại cười khẽ ra tiếng đáp:

"Tùy ý anh thôi, dù sao đến cuối cùng chúng ta vẫn sẽ gặp nhau thôi."

"Cô rốt cuộc muốn gì?"

Mục Hy lười nhác chống tay lên đầu nghiêng người ngắm vườn hoa diễm lệ bên ngoài, sắc đỏ như nhuốm thêm một tia lệ khí trong mắt cô.

Chỉ thấy môi đỏ chậm rãi phun ra vài chữ đầy rét lạnh.

"Tôi muốn mạng Triệu Hoành."

Đầu dây bên kia trầm mặc trong giây lát, mới đáp:

"Vậy tôi chờ xem cô có bản lĩnh gì."

"OK, tôi rất mong chờ ngày được gặp anh, tạm biệt."

Cúp máy Mục Hy khẽ khép hờ hai mắt một lát xua tan đi hàn ý quanh thân, cô nhẫn nhịn lâu như thế đã đến lúc chậm rãi thu lưới rồi.

Triệu Thần Huân vừa vặn bước vào nhìn thấy cô đang cuộn mình trong chăn mềm nhắm mắt nhịn không được ôn nhu đi đến gần cô.

"Về phòng rồi hẳn ngủ đi em."

Mục Hy mở mắt nhăn mũi nhích người gối đầu lên đùi anh lầm bầm.

"Ngày mai em phải đi đến đoàn phim rồi, người ta muốn dành thời gian chơi với anh một chút mà."

Ngày mai chỉ mới mùng 10 vẫn chưa có hết tết, nhưng Mục Hy lại phải vào đoàn phim bắt đầu ghi hình. Với mấy ngày như hình với bóng cùng anh Mục Hy thật là có chút không nỡ.

Triệu Thần Huân cưng chiều đưa tay vuốt ve tóc cô, mấy ngày gần đây anh cảm nhận được cô ngày càng dính lấy mình hơn cho nên một số công việc hiện tại anh đều gác lại qua tết giải quyết sau. Triệu Thần Huân cười khẽ nói:

"Vậy em ở nhà đi, không cần đi nữa."

Quả nhiên người nào đó vội ngóc đầu ngồi dậy phản đối.

"Không được, em cần phải gây dựng sự nghiệp riêng của mình...Ô!"

Triệu Thần Huân nheo mắt nhào người qua ôm lấy cô ngã lăn xuống giường êm, trời đất quay cuồng qua đi Mục Hy đã phát hiện mình đang nằm trên người anh.

Cô bật cười khanh khách thò tay giày vò gương mặt đẹp trai kia một phen.

"Anh bao tuổi rồi mà còn chơi trò này?"

Triệu Thần Huân dễ dàng tóm lấy hai tay cô, đem cả người cô lật lại đè ở dưới thân.

"Chơi đùa còn phân biệt tuổi tác sao, hử?"

Anh ghé sát vào môi cô khẽ cọ cọ, khiến Mục Hy ngứa ngáy rụt cổ lại.

"Em không có ý đó mà."

Triệu Thần Huân nhẹ hôn lên môi cô một cái rồi nghiêng người nằm xuống ôm cô vào lòng.

"Hôn lễ của chúng ta anh tính toán tổ chức sớm hơn dự định ban đầu, em thấy sao?"

Mục Hy gối đầu lên tay anh, rất thoải mái mà vươn vai một cái trêu chọc hỏi:

"Sao vậy, anh sợ cô dâu chạy mất sao?"

Triệu Thần Huân cười khẽ nắm lấy bàn tay cô lên nhẹ hôn một cái, đáp:

"Cô dâu thì sẽ không chạy được khỏi tay anh đâu, anh chẳng qua là chờ không được nữa mà thôi."

"Anh tự tin nhỉ, còn không biết mấy ngày trước ai giận hờn khiến em khóc đến phát bệnh đâu!"

Mục Hy có ý trêu ghẹo đưa tay chọc chọc lên ngực anh nào ngờ Triệu Thần Huân lần này là đau thật, lần nữa đem cô nằm trên người mình anh buồn buồn nhìn cô nói:

"Là anh sai rồi, em tha thứ gả cho anh được không?"

Mục Hy không ngờ anh hối lỗi thật, nhìn ánh mắt đượm buồn của anh cô khẽ cúi đầu hôn lên má anh một cái dịu dàng nói:

"Em đây ngay cả lĩnh chứng với anh cũng đã lĩnh rồi còn sợ gì một cái hôn lễ chứ."

Triệu Thần Huân nhìn vẻ mặt cương quyết của cô mà không nhịn được cười, anh đưa tay ấn cổ cô xuống lần nữa triền miên hôn lên môi cô.

"Anh có khoá cửa không?"

Mục Hy thần bí hỏi, Triệu Thần Huân nhẹ gật đầu thế là cô hỏi tiếp.

"Kính này là kính một chiều nhỉ?"

Triệu Thần Huân đáp:

"Ừm."

Chỉ thấy ánh mắt Mục Hy loé lên tia ranh mãnh trong lòng Triệu Thần Huân không khỏi có dự cảm chẳng lành.

15 phút sau, Triệu Thần Huân tựa lưng lên tường trên trán nổi đầy gân xanh hơi thở phập phồng bất định lâu lâu lại hừ khẽ một tiếng.

"Hy Hy..."

Chỉ thấy Mục Hy ngẩng đầu lên, bờ môi đỏ ướt át khẽ câu lên nụ cười nghịch ngợm nhìn anh hỏi:

"Anh thích không?"

Triệu Thần Huân cổ họng khô khốc cắn răng kéo cô gái ôm vào ngực, hung hăng đưa tay đánh lên mông cô.

"Ai dạy em thế hả?"

Cái trò "kích thích" này rốt cuộc cô học ở đâu?

Mục Hy híp mắt cười dang chân ngồi lên người anh, dùng hành động để trả lời thay.

"Gặp anh tự khắc muốn làm, không cần học."

Theo động tác chậm rãi ngồi xuống của Mục Hy, hơi thở của Triệu Thần Huân ngày càng nặng nề.

Cảm giác ấm nóng thít chặt nhất thời khiến hai người đều hít vào sâu một hơi, Triệu Thần Huân nheo mắt ghì chặt lấy eo cô nguy hiểm nói:

"Vậy hôm nay để anh xem, em có thể làm tới đâu nào."

Nói rồi anh nhấc bổng cả người cô lên hướng tới cửa kính ép sát cô lên tường.

"Ân... Anh..."

Theo từng nhịp di chuyển ý thức Mục Hy dần mơ hồ, cô ôm chặt lấy bả vai anh bắt đầu trò chơi "đuổi bắt".

Trong căn phòng kính hai thân thể quấn lấy nhau không rời, thân mật lại nóng bỏng đến mức khiến cho những tia nắng e thẹn rút dần về chân trời phía Tây.