Trọng Sinh Để Yêu Anh

Chương 93: Bà triệu thân yêu của anh



Qua hồi lâu Mục Hy mới dần nín khóc bình ổn lại tâm trạng bấp bênh của mình, Triệu Thần Huân nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô trên vai áo anh cũng đã sớm ướt một mảng.

"Anh cho người đưa em về trước, nhé?"

Mục Hy ngước đôi mắt sưng húp của mình lên nhìn anh, lắc đầu.

"Không tận mắt nhìn thấy Lạc Thần tỉnh lại lòng em sẽ không an ổn được."

Triệu Thần Huân thở dài hôn lên trán cô một nụ hôn trấn an, nhẹ giọng dỗ dành.

"Anh sẽ ở đây thay em nhìn cậu ta, em cứ về nhà nghỉ ngơi một chút nếu em lại ngã bệnh anh đau lòng lắm!"

Hàng mi Mục Hy run run tay vẫn nắm chặt tay anh không buông, biết anh lo lắng cô im lặng giây lát vẫn là gật đầu đồng ý.

"Vâng, vậy sáng mai em sẽ đến sớm."

Triệu Thần Huân mỉm cười xoa xoa má cô nhẹ gật đầu, anh nhìn sang tiểu Đào và Vương Quốc Sâm nói:

"Hai người đưa cô ấy về đi, tiểu Đào cô đến ở lại với Hy Hy một đêm."

Tiểu Đào và Vương Quốc Sâm đồng thời gật đầu đáp vâng, Triệu Thần Huân cởi áo vest trên người mặc vào cho Mục Hy đem cô bao bọc kín kẽ từ đầu đến chân tiễn cô ra tận xe về nhà mới yên tâm.

Trên xe tiểu Đào ngồi cạnh Mục Hy lo lắng nhìn cô đang thất thần khẽ nói:

"Chị Hy, chị ổn chứ?"

Mục Hy nhấc mắt giật giật khoé môi nặn ra một nụ cười nhạt.

"Chị không sao, em đừng lo."

Vương Quốc Sâm ngồi ở ghế phó lái nhìn Mục Hy qua kính chiếu hậu cảm thán nói:

"Em đừng quá tự trách, Liễu Tư Tình xem như là bị bức đến đường cùng cho nên bí quá hoá liều, cô ta nổi điên thình lình cũng không ai đỡ kịp cả."1

Ánh mắt Mục Hy loé lên nhàn nhạt hàn ý, việc Liễu Tư Tình bị phong sát, bị Triệu Hoành đá hay việc cô ta lăng loàn với lão Phạm cô đều biết cả.

Cô vốn muốn nhìn Liễu Tư Tình sống không bằng chết một thời gian nữa mới ra tay, nhưng không ngờ lại quên mất một câu chó cùng rứt dậu.

Vương Quốc Sâm nói xong mà vẫn không nghe ai đáp lời anh lại nói tiếp:

"Chuyện trên mạng lần này cũng là do cô ta tung tin hiện tại mọi chuyện Triệu tổng nói sẽ tự mình xử lý, cũng không biết ngài ấy sẽ xử trí Liễu Tư Tình thế nào!"

Mục Hy nhẹ nhếch môi cười giễu, cô khẽ ngã đầu ra lưng ghế nhàn nhạt nói:

"Kết cục chỉ có một, chết!"

Nhưng Liễu Tư Tình không phải chết trên tay cô hay Triệu Thần Huân mà là chết trong tay Lạc Cẩn Du.1

Thoáng chốc không khí trong xe ngưng trọng đi vài phần, tiểu Đào khẽ cụp mắt có chút lạnh mà dùng tay chà xát cánh tay.

"Anh Sâm, hiện tại em có việc muốn anh đi làm."

Vẻ mặt Mục Hy vẫn lạnh lẽo như trước nhưng chỉ có ánh mắt lại loé lên một tia lửa sáng kinh người.

Bị rắn cắn một lần thì cả đời đều sợ dây thừng, có tiền lệ Liễu Tư Tình cô cũng không muốn chờ đợi thêm nữa.

Trong bệnh viện Triệu Thần Huân trở lại phòng hồi sức cấp cứu nhìn Lạc Thần nằm bên trong mà không khỏi rơi vào trầm tư.

"Ông chủ."

Thư ký Hạ từ sau đi đến khe khẽ gọi, Triệu Thần Huân xoay người lại nhàn nhạt hỏi:

"Lạc Cẩn Du mang người đi chưa?"

Thư ký Hạ gật gật, đáp:

"Lạc tổng đã sớm rời đi, chuyện trên mạng tôi cũng đã cho người ép xuống theo lệnh của ngài rồi."

Triệu Thần Huân nhướng mắt đưa tay ra, thư ký Hạ hiểu ý đem di động đưa sang cho anh.

"Tôi cũng đã tạo một tài khoản Facebook cho ngài rồi ạ, có cả tick xanh."

Triệu Thần Huân cũng chẳng để tâm đến có tick xanh hay không có tick xanh, anh ấn vào trang cá nhân mới toanh đầy trống rỗng của mình.

Chọn hai bức ảnh rồi bấm một dòng caption trực tiếp ấn đăng, một loạt hành động lưu loát xong xuôi liền ném di động lại cho thư ký Hạ.

Thư ký Hạ bắt lấy di động tò mò nhìn xem ông chủ mình đăng gì, chỉ thấy hai bức ảnh một bức chụp hai tờ giấy đăng ký kết hôn, một bực chụp Mục Hy đang nằm trong lòng Triệu Thần Huân vui vẻ mà nghịch bàn tay lớn của anh cười đến rạng rỡ.

Còn dòng caption chính là "Bà Triệu thân yêu của anh!".1

Khoé môi thư ký Hạ không khỏi co quắp lại, ông chủ à anh đăng thế này chẳng khác nào vả mặt đám cộng đồng mạng chửi bới bà xã của anh cả ngày hôm nay là dựa hơi người khác đi cửa sau sao?1

Một nửa giới giải trí dường như đều thuộc về tập đoàn Triệu thị, thân là bà chủ thì Mục Hy còn cần đi cửa sau chắc?

Chỉ sợ người ta chen nhau đạp nát cửa chính cũng muốn rước cô vào làm nữ chính và kèm theo số tiền đầu tư kết xù đi theo sau cô.

Triệu Thần Huân không thèm để ý sắc mặt phong phú của thư ký Hạ, anh chỉ đơn giản là không thuận mắt nhìn một đám fan cp gì gì đó ghép đôi Mục Hy và Lạc Thần mà thôi.

"Đi thôi."

Anh cất bước rời đi trước, thư ký Hạ vẫn còn chăm chú vào internet nên không kịp phản ứng hỏi:

"Đi đâu ạ?"

Triệu Thần Huân nhíu mày xoay người liếc thư ký Hạ một cái sắc lẹm, khiến thư ký Hạ chột dạ khẽ nuốt nước bọt cúi thấp đầu.

Cái miệng hại cái thân là có thật!

Ở một biệt thự ở ngoại ô thành phố trong một căn phòng dưới tầng hầm ngầm, Liễu Tư Tình hai tay bị hai sợi dây xích treo thẳng người lên, cô ta sau một cuộc phẫu thuật dài suy yếu hé mắt ra.

Liền nhìn thấy một gã đàn ông đang tiêm vào cơ thể mình cái gì đó, sau thoáng chốc tinh thần cô ta tỉnh táo đến bất ngờ.

"Tỉnh!"

Men theo giọng nói trầm thấp kia Liễu Tư Tình nhìn tới chỉ thấy một người đàn ông cao lớn ngồi trên ghế gỗ cặp mắt như một con hồ ly khát máu đang nhìn cô ta chằm chằm.

Đồng tử Liễu Tư Tình thoáng co rút, chỉ với vẻ ngoài có 6 phần tương tự Lạc Thần thì cô ta đã nhận thức được người này là ai.

"Mạng cô cũng lớn nhỉ, bị tên Triệu Thần Huân kia đâm một dao mà cũng không chết được!"

Người ta thường nói vật hợp theo loài, Triệu Thần Huân và anh cũng y hệt như câu nói này, chỉ là Triệu Thần Huân giỏi che giấu bản chất thật của mình mà thôi.1

Lạc Cẩn Du cười cợt chậm rãi xắn tay áo lên cao, nói:

"Nhưng cũng không sao, cậu ta chơi chết cô rồi thì tôi biết tìm ai chơi trò chơi đây!"

Anh vẫn cười đến yêu mị nâng tay lên đã có người đặt vào tay anh một con dao sáng choang.

Lạc Cẩn Du ngắm nghía con dao một chút khẽ tặc lưỡi, khiển trách người của mình một câu.

"Dao hơi cùn đấy!"

Người áo đen khẽ cúi đầu, đáp:

"Tôi đi đổi con khác cho ngài."

Lạc Cẩn Du chậc chậc hai tiếng khẽ lắc ngón tay, đứng lên chậm rãi đi đến trước mặt Liễu Tư Tình sắc mặt đã sớm cắt không còn giọt máu cười nói:

"Dao cùn thì chúng ta chơi theo dao cùn vậy, phải không hả! Hahaha..."

Anh đặt con dao lên má phải Liễu Tư Tình bật cười khúc khích tưởng chừng có chuyện rất vui, nhưng tất cả thuộc hạ xung đã không tiếng động cúi đầu.

Ánh mắt Lạc Cẩn Du loé lên con dao trong tay ấn mạnh xuống chậm chạp rạch một đường trên mặt Liễu Tư Tình.

Thoáng chốc khiến cô ta rên lên một tiếng đau đớn thất thanh.

"Trò chơi của chúng ta chỉ mới bắt đầu."