Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 2)

Chương 70: Nỗi đau quá lớn



Tại Sân Bay, chiếc máy bay tư nhân của Tiết Phong do thuộc hạ của anh lái đã đợi sẵn ở đó. Tiết Phong cõng Tử Thiên xuống xe, leo lên máy bay. Lâm An cũng đi theo lên.

Giữa đêm khuya, bầu trời lẻ loi vài vì sao đơn bạc. Chiếc máy bay đưa ba người, Tử Thiên, Lâm An và Tiết Phong rời khỏi Hải Thành. Không một ai biết, cũng chẳng ai hay. Có điều, họ có nghĩ rằng, người đi đã đành, kẻ ở lại thì phải làm sao?....

Đau đớn, dằn vặt...

Nơi sân lớn, ngọn lửa đã cháy rực lên, bao phủ hết cả căn nhà.

"Không!!!! Tử Thiên ơi. Anh đừng bỏ em mà, anh mau ra đây đi được không? Em xin anh đấy... huhuhuhu..."

Giữa sân lớn vắng vẻ, Hách Liên Mạc Hân gào lên thảm thiết, tiếng khóc thê lương, xé toạc màn đêm yên tĩnh.

Triển Hà, nhìn chăm chăm vào ánh lửa lớn, nước mắt rõ ràng đã đeo đầy mi rồi, trực chờ lăn xuống.

"Huhu..Lâm An ơi. Thiếu Gia ơi." Cô lẩm bẩm.

Nhìn đến Mạc Hân, cô lại đau lòng. Ôm thiếu phu nhân, cô cắn răng mà nói.

"Thiếu Phu Nhân, xin nén bi thương, thiếu gia cậu ấy đã đi cùng Lâm An rồi...."

"Đi đâu...?" Mạc Hân ngơ ngác, nước mắt tuôn đầy mặt hỏi Triển Hà.

Triển Hà vừa nghe Mạc Hân hỏi như thế. Cô liền không kìm được mà bật khóc lớn.

"Thiếu phu nhân, cô đừng làm tôi sợ được không?" Triển Hà vừa nói vừa lay đôi vai đang run rẩy của Mạc Hân.

Hách Liên Mạc Hân nhìn Triển Hà, ánh mắt cô lại nhìn vào đám cháy, đôi mắt dần dần khép lại, cô không còn ý thức về cơn co thắt ở bụng nữa. Cô muốn chết, chết theo anh.

Dưới đất nguyện làm cây liền cành, trên trời nguyện làm chim liền cánh. Vậy mà, anh lại bỏ cô đi, cô sống thì có ích gì...

"Tử Thiên, chờ em được không?" Mạc Hân ngất đi, cô không còn biết gì nữa, cũng không muốn biết, cô thà mình mãi hôn mê, còn hơn là tỉnh lại, cô sẽ phải đối mặt với nỗi đau quá lớn, đó là mất anh mãi mãi, cô mất đi chồng, hai con trai cô sẽ mất cha....

"Thiếu Phu Nhân, Thiếu Phu nhân,!! " Triển Hà hét lên thê lương....

Trời xanh, sao nỡ chia lìa uyên ương, chia lìa tình thân, còn nỗi đau nào lớn hơn khi mà chính mắt chứng kiến người mình yêu nhất phải ra đi.

Lúc này, Lục Minh Tử Duệ và tài xế của ông cũng vừa chạy tới trong sân. Nhưng mà...

Lửa đã lụi tàn..chỉ còn lại một mảnh trơ trụi, thê lương.

Quả nhiên, vẫn là muộn màng.

Ông thấy con dâu đã hôn mê, và Triển Hà đang ngồi thẫn thờ ở đó.

Bước tới nơi, giọng ông run run.."Triển Hà! Tử Thiên, con trai ta đâu? Còn Lâm An nữa, thằng bé đâu?"

Triển Hà ngước cặp mắt đỏ hoe đầy áy náy và ân hận nhìn ông, cô nghẹn ngào.

"Lão gia, là lỗi của cháu, cháu không bảo vệ được thiếu gia, cậu ấy và Lâm An....đã..đi..rồi..."

"Đã đi rồi...đã đi rồi sao? Đi rồi.." Cả người Lục Minh Tử Duệ như bị sét đánh, ba từ "đã đi rồi" kia của Triển Hà nói tránh đi, người thông minh như ông, sao có thể không hiểu đây, ông quỵ xuống ngay tại chỗ..hộc ra một ngụm máu lớn...ho lên sặc sụa..

"Lão gia!!" Bác Hứa kêu lên..Triển Hà cũng kinh hãi.

"Tôi không sao? Bác Hứa, đưa Mạc Hân đến bệnh viện đi. Con bé có thai hôn mê không tốt." Lục Minh Tử Duệ, xua xua tay, vuốt cơn đau nơi ngực, rồi nói.

"Lão gia, ban nãy Thiếu phu nhân có dấu chuyển dạ rồi, nhưng là cô ấy chịu đựng tới bây giờ. Hai đứa bé trong bụng..." Triển Hà còn chưa nói hết thì Lục Minh Tử Duệ đã cắt ngang.

"Triển Hà, cháu cùng Bác Hứa đưa Mạc Hân ra xe mau, phải cứu con bé trước. Ta cũng sẽ theo sau."

"Còn Tử Thiên...thì... " ông ngập ngừng, lòng ông chua xót, hai hàng nước mắt đã rơi khỏi khóe mắt nhăn nheo già nua từ lúc nào, ông thật hi vọng con ông còn sống mà quay về.

"Đi thôi! Chỗ này ta sẽ cho người điều tra manh mối. Còn phải thông báo cho mọi người trong nhà biết." Lục Minh Tử Duệ nặng nề nói.

Là một gia chủ của một gia tộc lớn, làm sao có thể để cho hạ nhân thấy ông yếu đuối. Có cha mẹ nào mà lại không sót con. Ông cũng không ngoại lệ. Nhưng là nỗi đau này quá lớn, khi ông biết mình mất đi đứa con trai duy nhất. Nói ông không đau đớn đó là sai lầm.

"Lão gia, người không sao thật chứ?" Triển Hà lo lắng.

Cô nhớ, có một lần, cha cô Triển Hoằng đã kể về chiến tích ở Mĩ của Lục Lão gia cho cô nghe. Biết ông bị nằm thực vật đến 5 năm...có lẽ sức khỏe vì vậy mà suy giảm.

"Ta không sao? Đi thôi." Dứt lời, Lục Minh Tử Duệ quay người rời đi trước. Bác Hứa và Triển Hà cũng vội dìu Mạc Hân theo sau. Bọn họ nào biết rằng, Tử Thiên và Lâm An đã được Tiết Phong mang đi khỏi Hải Thành, mà nghĩ rằng hai chsng trai đã chết trong hỏa hoạn.

Chiếc ô tô chạy khỏi nơi căn nhà hoang nhắm hướng bệnh viện Thanh Hải, lửa đã thiêu sạch không còn gì cả, còn lại chỉ còn là một mảnh trơ trọi, thê lương, những tàn đốm đỏ còn sót lại thỉnh thoảng lại bị gió lạnh, cuốn vào không trung rồi tắt ngúm.

Nơi ngoại ô vắng vẻ, ngôi nhà kia, giờ chỉ còn là đống tro tàn, hoang lạnh..

....

Bệnh viện Thanh Hải.

Khoa Sản. Phòng cấp cứu A.

Hách Liên Mạc Hân được đẩy vào bên trong. Triển Hà và Lục Minh Tử Duệ, cả hai người cùng ngồi chờ. Trời khuya, đối với con người mà nói, đó là thời gian nghỉ ngơi, sẽ khó mà thanh tỉnh.

Nhưng đối với Lục Minh Tử Duệ, ông lại thanh tỉnh hơn bao giờ hết. Tử Thiên đã mất, ông chỉ còn hi vọng vào con dâu và hai cháu đích tôn của ông..

Hai người chờ một lúc thì, cửa phòng cấp cứu mở ra, Nữ bác sĩ bước ra ngoài với một bản cam kết trên tay, bà hỏi, "ai là người nhà của thai phụ bên trong?"

"Là tôi, tôi là cha chồng của nó." Lục Minh Tử Duệ vội đứng dậy, đi tới chỗ bác sĩ rồi nói. Triển Hà cũng đi theo, đứng sau ông.

"Được, vậy phiền ngài kí tên vào đây. Thai phụ cần được mổ gấp. Cô ấy chuyển dạ đã lâu, lại bể ối, lại không được đưa đi sinh ngay, hiện tại hai đứa bé bên trong rất nguy hiểm. Tôi sẽ phẫu thuật lấy hai đứa bé ra, nhưng có sống được hay không? Tôi không dám bảo đảm." Nữ bác sĩ nhìn ông nghiêm túc nói.

Lục Minh Tử Duệ nghe xong, trong lòng, một cỗ sợ hãi lại trào lên. "Cháu nội của ông, con dâu của ông...." cầm cây bút trên tay, ông run rẩy không thôi.

Nếu đây là một bản hợp đồng làm ăn, ông sẽ không ngại ngần mà kí xoèn xoẹt. Nhưng nó lại là bản cam kết, nắm giữ sinh mạng của con dâu và hai đứa cháu nội của ông. Ông cố gắng giữ bình tĩnh để kí những nét cuối cùng của tên mình lên bản cam kết.

Nhìn cái tên Lục Minh Tử Duệ, nữ bác sĩ kia thoáng cau mày, nhưng không dễ phát hiện. Rõ ràng vừa thấy cái tên này, bà liền biết ông chính là gia chủ Lục Gia.

"Cảm ơn ngài đã tin tưởng, chúng tôi sẽ cố hết sức để cứu ba mẹ con." Bà nói.

"Cảm ơn." Ông đáp.

Cánh cửa vừa đóng lại thì từ xa, hành lang có đám người chen chân chạy đến. Không ai khác đó là người nhà của Lục Gia và Hách Gia, còn có Lạc Gia.

"Lão Gia, con trai tôi đâu? Tử Thiên đâu rồi?" Chu Thanh Vũ chạy tới đầu tiên. Bà xúc động túm áo ông mà hỏi. Nước mắt đã ướt đầy mặt.

"Thanh Vũ, bà hãy nén bi thương đi. Tử Thiên của chúng ta, chết rồi!"

Hai từ "chết rồi" vừa thốt ra từ miệng Lục Minh Tử Duệ, mọi người liền im lặng, không gian yên ắng đến đáng sợ.

Lục Minh Tử Duệ nhìn từng người, có vợ ông, có bạn của ông, rồi có con gái ông, mắt ông nhòe đi...đột nhiên, ông ho lên sặc sụa, phụt..

Một búng máu tươi trong miệng hộc ra, hai tay liền ôm lấy cơ ngực của mình, đau đến quằn quại, ông ngã quỵ xuống trước mặt mọi người, ngất lịm.

"Cha / Lão gia!" Hai mẹ con Chu Thanh Vũ và Lục Minh Tử Yến cùng kêu lên. Mọi người kinh hãi.

"Bác sĩ ơi....mau cứu người..!" Tiếng kêu cứu, tiếng khóc giữa đêm thanh vắng làm lòng người trùng xuống...

Một đêm nặng nề trôi qua thật dài.. Ngày mai, khi thức dậy, sẽ là bình minh ấm áp, hay giông bão trải dài....