[Trọng Sinh] Độc Tình

Chương 62: Thiên thạch số 373



Kẻ bắt đầu là anh, kẻ yêu đến chỉ còn nửa cái mạng cũng là anh.

_____________________

Tư Không Đồ nắm chặt chiếc khăn tay đầy máu, nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, hiện tại là mùa đông, những cánh hoa tuyết không ngừng rơi xuống, sức khoẻ của anh, cũng như vậy ngày một kém đi.

Tư gia có một bí mật, chính là kẻ mang dòng máu Tư Không, không ai sống sót qua năm ba mươi lăm tuổi.

Sự cường đại mà Tư Không Đồ mang trong mình, chính là tất cả những gì anh có để đánh đổi đi tuổi thọ của mình.

Tư Không Đồ lại là nhân tài trong nhân tài, anh là sự tồn tại đặc biệt. Số mệnh đã định, anh đến đây để đưa dòng chính Tư gia chen chân vào ngũ gia tộc, không những thế, còn phải là gia tộc bậc nhất mọi thời đại.

Truyền nhân của thế kỷ, Tư Không Đồ - Kim Taehyung. Mỗi người đều có một cách đi, một cách tàn nhẫn khác nhau để bước lên ngai vàng. Điểm chung duy nhất là tay họ đều dính máu.

Không có bất kỳ sự thành công nào mà không nhuốm màu ít nhất một tội ác.

"Chủ thượng."

Tư Không Đồ nhắm mắt, tay nhẹ nhàng ném mảnh giấy vào trong thùng rác, nó chuẩn xác đáp xuống đáy thùng.

Anh cầm lấy nắm thuốc nhỏ, lưu loát bỏ vào miệng rồi nuốt xuống, mi tâm nhíu chặt, nhưng rồi lại thả lỏng ra: "Không sao, chỉ là trời trở lạnh đi mà thôi."

"Nhưng mà..."

Tư Không Đồ mở mắt, ánh mắt lạnh nhạt phóng tới. Lưu Vân cuối cùng đành từ bỏ mà im lặng, sự việc mà Tư Không Đồ đã quyết, chưa bao giờ suy nghĩ đến lần thứ hai.

"Tiếp tục đi."

Lưu Vân cầm bản thông tin trên tay, chần chừ nhìn Tư Không Đồ một lúc rồi nói: "Liên Minh vẫn luôn hoạt động như vậy, chỉ có điều, nó lại không giống như những gì chúng ta nhìn thấy."

Tư Không Đồ gật đầu, nói thêm: "Quan sát kĩ một chút, Liên Minh hiện không nhắm vào bất kì một cá nhân nào, nhưng không có nghĩa là sau này cũng vậy. Tam sát không được xảy ra vấn đề, Kỳ sát lại càng không."

Tất cả đều đứng ở bên trong bóng tối, nhưng không ai có thể nhìn thấy ai, những gì đối phương nắm giữ, chưa chắc đã là tất cả. Phòng tuyến của mỗi người, tốt nhất là dày thêm một bậc.

Lưu Vân sau khi báo cáo xong thì cung kính bước ra ngoài, Tư Không Đồ tiếp tục nhìn qua cửa số trầm ngâm.

Có một số việc, không còn đi theo dự tính của anh nữa.

Tại một quảng trường rộng lớn, Hạ Ninh Thần đứng bên cạnh phi thuyền Hạ gia ngả ngớn cười cười.

Những tay chơi khét tiếng, tụ tập cũng gần đủ rồi.

Hạ Ninh Thần vỗ vai Hạ Vong Cơ, nhướn mày hỏi: "Hạ Hạ, em nói xem, đến phi thuyền Hạ gia anh cũng lấy ra đọ sức, em nghĩ xem đám già cao tầng kia có tức không không?"

Hạ Vong Cơ không mấy để ý, quan sát ấn kí của mình, bình tĩnh phun ra hai chữ: "Tuỳ duyên."

"Ấy kìa em..."

Hạ Ninh Thần chưa nói xong liền nhìn thấy Kim Taehyung một thân đồ bảo hộ đi tới, một đường thẳng ôm lấy Hạ Vong Cơ vào lòng.

Hạ Ninh Thần trợn tròn mắt, vội vàng gỡ tay Kim Taehyung ra khỏi người cô, nhanh nhẹn kéo tay cô ra sau người bảo hộ.

"Cậu làm con mẹ gì đấy."

Kim Taehyung không mấy để ý, phóng thẳng ánh mắt ra sau lưng Hạ Ninh Thần, dịu dàng nhìn Hạ Vong Cơ, trước khi quay người rời đi thì để lại một câu.

"Tôi thì làm gì được em ấy, tôi mượn em gái anh một chút. Đến ngồi phi thuyền của anh, vị trí 01."

Câu trước là trả lời Hạ Ninh Thần, câu sau là đầy ẩn ý nói với Hạ Vong Cơ.

Hạ Vong Cơ lắc đầu vỗ vãi Hạ Ninh Thần, ghé sát lại gần tai anh thì thầm: "Anh lo xa, chỉ có em mới làm gì được anh ấy thôi, pai pai."

Sau đó thì cun cút chạy đi chỉ để lại cho anh một bóng lưng, anh còn tưởng cô sẽ ngồi bên cạnh anh, nhìn những kĩ xảo điêu luyện của anh cơ đấy.

Thì ra còn có mê trai bỏ cả người nhà.

Đây là trận chiến giữa các phi thuyền với nhau, không phân biệt gia thế, chất liệu phi thuyền, tuổi tác người điều khiển. Nói chung là chỉ cần có phi thuyền thì đều có thể tham gia. Như mọi năm, Kim Taehyung luôn là người đứng đầu, Hạ Ninh Thần năm nay phá lệ tham gia, trước đây nói đến liền chê nhàm chán.

Luật lệ đơn giản, chết thì thôi.

Trước khi bước vào trường đua, đều cam kết thoả thuận, không dùng mưu kế, chỉ dùng khả năng, nhưng nếu có lỡ bỏ mạng trong cuộc đua, vậy thì xui rồi.

Hạ Vong Cơ mọi năm đều thay mặt Hạ gia tham dự, lần này lại có Hạ Ninh Thần gánh vác, thì ngại gì mà không đi theo Kim Taehyung hưởng ké cảm giác chiến thắng.

Để tránh cho sự sắp đặt trước, đường đua mỗi năm đều được đổi mới, và chỉ có chót giờ mới được thông báo. Những người có thể thuộc địa hình của Tinh Tế chính là một lợi ích lớn.

Hạ Vong Cơ ngồi bên khoang lái phụ, cách bày trí phi thuyền Kim gia khác hoàn toàn với Hạ gia, cô không quen, nhưng miễn cưỡng hiểu được.

"Năm nay, sẽ tiếp tục chạy qua thiên thạch số 373."

Hạ Vong Cơ nhíu mày nhìn Kim Taehyung: "Sao anh biết."

"Bởi vì nó đi đã chệch quỹ đạo, nếu cứ theo trí nhớ mà chạy, thì không ổn rồi."

Hạ Vong Cơ gật đầu, nhìn qua tấm kính chắn phía trước, phóng tầm mắt đến phi thuyền Hạ gia. Cô nhíu mày, chạy theo trí nhớ, hẳn là Hạ Ninh Thần sẽ không ngu ngốc như vậy.