Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 1: Kết thúc và Mở đầu!



- Tống Dật Nhiên, tôi hận anh, cho đến khi chết tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!

- 4 năm thanh xuân, 3 năm quen nhau, thêm 5 năm tình nghĩa vợ chồng, những lúc anh khó khăn là tôi luôn bên cạnh, những lúc anh gục ngã là tôi an ủi giúp đỡ. Tống Dật Nhiên, đến cuối cùng anh vẫn phản bội tôi, phản bội cả lời hứa năm đó của chúng ta, 12 năm qua, cứ xem như tôi có mắt như mù, chúng ta chấm dứt đi!

"Ầm" - Tiếng va chạm xen lẫn vào những lời nói đau thương, tạo thành nốt nhạc cuối cùng chấm dứt một bài hát.

Đã kết thúc rồi!

- ----------...---------...------------------

Thân thể Đàm Gia Hi trôi nổi trong 1 khoảng không vắng, bốn bể đều đen đặc, kín mít không thấy ánh sáng.

Đây là đâu? Là địa ngục hay thiên đàng? Tại sao tôi lại ở đây?

- Huhu, tôi không chết, tôi không thể chết! Tôi không can tâm, tôi không can tâm! - Từ phía xa truyền đến tiếng khóc nức nở, vang vọng vào trong không trung, khiến Đàm Gia Hi bối rồi nhìn qua.

Ở đây còn có người khác sao? Là ai vậy? Là ai đang nói không can tâm chết vậy?

Thân thể cô trôi đến chỗ cô gái, là 1 cô gái đang ngồi khóc. Khi đến gần, Đàm Gia Hi liền lên tiếng hỏi:

- Cô bé, em là ai? Tại sao lại ngồi ở đây khóc vậy?

Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.

Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?

Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói:

- Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!

Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:

- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!

Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:

- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!

Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất.

Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:

- Cô bé, em đi đâu rồi? Em vẫn chưa nói điều em muốn làm mà? Đó là cái gì.... aaaaaa....

Chợt 1 ánh sáng chói lóa chiếu đến, bao phủ lấy không gian tối tăm và cơ thể của Đàm Gia Hi, rồi cuốn theo cô mang đi. Trong một khắc, nó như thay đổi cả số phận phía trước của hai người con gái bạc mệnh!

- --------...-------------...----------------

Trong 1 phòng bệnh VIP tại bệnh viện trung tâm Bắc Kinh,

"Tích....tích....tích...."

Tiếng điện tâm đồ và máy thở vang lên đều đặn, từng giọt nước truyền qua ống nhỏ thon dài, chảy thẳng xuống cơ thể của người con gái phía dưới.

Trên khung nền trắng xóa, mái tóc xõa dài màu đen rãi trên mặt gối, một làn gió thổi qua, làm lay nhẹ những chân tóc lưa thưa bên má, khiến sắc đẹp của cô gái càng trở nên vô thực. Không chỉ dừng ở những thứ nhỏ nhặt đó, khuôn mặt của cô ấy mới là sản phẩm mỹ thuật nhất của thứ gọi là "sắc đẹp".

Đôi môi trái tim màu hồng đào đang mím nhẹ, kết hợp với sóng mũi cao ngất, chỉ riêng hai bộ phận đó thôi đã là niềm ao ước của hàng triệu cô gái trên thế giới rồi. Đúng lúc này, đôi mắt đang nhắm chặt lại đột nhiên động đậy, và sau 1s... 2s... 3s.....

Nó mở ra....