Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 294: Lén lút!



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân

Âu Dương Thiên Thiên bị xô ngã về phía sau, cô tự động lùi bước, không để cho người phụ nữ có cái cớ để động vào người mình nữa.

Elena liếc mắt, cô ta vẫn còn ghi hận bởi chuyện lúc nãy của Mã Nhược Anh, bây giờ nhìn thấy Âu Dương Thiên Thiên một mình trong phòng với Âu Dương Vô Thần, còn cảm thấy gai hơn nữa.

Thừa dịp lấn chỗ, Elena che đi tầm nhìn của Âu Dương Thiên Thiên, cô ta nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, hạ giọng lên tiếng:

- Phelan, anh có sao không?

Cô gái bị lấp phía sau: "..."

Đột nhiên nổi da gà a, cái chất giọng nghe sao lạ thế nhỉ? Sao so với lúc cô ta mắng cô, âm thanh khác một trời một vực thế này?

Âu Dương Vô Thần bị hỏi tới tấp, anh mệt mỏi chớp mắt, đa qua loa:

- Không sao, tôi ổn. Chỉ là... người hơi ê ẩm một chút.

Mã Nhược Anh nghe thấy, ngạc nhiên lên tiếng:

- Ê người sao? Ở đâu? Để tôi xem xem.

Âu Dương Vô Thần: "..."

Muốn cạn lời luôn. Đáp cho có lệ thôi sao cô ta lại nhập tâm hỏi tới cùng như vậy? Không biết diễn sao?

Âu Dương Vô Thần thở hắt 1 hơi, đưa đại 1 cánh tay lên, nói:

- Ở tay.

Câu trả lời của người đàn ông thu hút sự chú ý của những người khác. Mã Nhược Anh nhanh chóng cầm tay Âu Dưowng Vô Thần lên, Elena, Vivian và Andrew cũng đồng thời hướng mắt sang xem, mặc dù họ không có kinh nghiệm gì mấy.

Âu Dương Thiên Thiên cố nhướn người lên cao, cô cũng muốn xem Mã Nhược Anh khám như thế nào cho Âu Dương Vô Thần, thế nhưng, dù có nhướn cỡ nào, chiều cao của cô cũng không thể qua nổi những người phía trước.

Mã Nhược Anh xem xét từng nơi trên tay của Âu Dương Vô Thần, qua vài giây, cô rút ra kết luận:

- Có lẽ là do thuốc tê còn lại sau phẫu thuật nên cậu mới bị như vậy thôi. Một lát sẽ hết. Cậu còn chỗ nào thấy không thoải mái nữa không? Vết thương thì sao?

Âu Dương Thiên Thiên tuy không nhìn được nhiều, nhưng khi nghe lời của Mã Nhược Anh nói, cô liền thở phào nhẹ nhõm.

May mắn là không sao, nếu như để những người này biết lúc nãy cô làm Âu Dương Vô Thần đau, chắc họ sẽ mắng cô mất.

Còn chưa kể tới Elena, cô ta xem trọng Âu Dương Vô Thần như vậy, kiểu gì cũng thừa dịp xử cô một trận.

Nghĩ nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên thấy mọi thứ đã ổn, cô bặm môi, nhìn một lượt rồi lén lùi người lại, nhẹ nhàng tiến về phía cửa, mở nó và đi ra phía ngoài.

Thật không may, hành động này đã lọt vào mắt của người đàn ông nằm trên giường, trong khi mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào anh ta, thì Âu Dương Vô Thần lại chú ý tới kẻ khác.

Nhìn thấy Âu Dương Thiên Thiên lén lút rời đi, anh mím môi, không lên tiếng ngăn lại.

Trước câu hỏi của Mã Nhược Anh, Âu Dương Vô Thần chỉ lạnh nhạt trả lời:

- Tôi không sao!