Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 507: Thay đổi ngoạn mục



Âu Dương Thiên Thiên nhìn người phụ nữ đã khoảng thời gian dài không gặp, cô liếc một lượt trên xuống cơ thế bà ta, mím môi không lên tiếng.

Thấy cô không có ý định nói gì, Bạc Tuyết Cơ liền lên tiếng trước:

- Đáng lẽ ra con phải trở về sớm hơn, không nên làm một đứa trẻ tùy hứng vì một phút nông nổi mà bỏ nhà đi như vậy.

Âu Dương Thiên Thiên lần này không im lặng, cô chớp mắt, chậm rãi đáp:

- Tôi có làm đứa trẻ tùy hứng vì một phút nông nổi mà bỏ nhà đi hay không thì cũng là chuyện của tôi, liên quan gì đến bà? Bạc phu nhân?

Người phụ nữ nghe vậy, nhướn môi trả lời:

- Tất nhiên là có liên quan đến ta rồi, bởi vì... ta nghe nói con rời khỏi Âu Dương gia là vì ta, không phải sao?

Âu Dương Thiên Thiên bật cười khi nghe những lời của Bạc Tuyết Cơ, cô cười nửa miệng, lên tiếng:

- Bà đánh giá mình hơi cao rồi đấy, tôi không rời khỏi đây vì bất kì người nào, tôi đi là vì quan điểm của tôi và ba tôi khác nhau, là vì chúng tôi không thể có cùng một tiếng nói chung, không liên quan đến ai cả, và nhất là không liên quan đến bà, Bạc phu nhân. Bà nên bớt ảo tưởng lại một chút.

Bạc Tuyết Cơ mím môi, bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Bà ta há miệng muốn phản bác nhưng lại bị Âu Dương Thiên Thiên giành lên tiếng trước:

- Còn việc này nữa, tôi đã hơn 20 tuổi rồi, theo luật pháp thì tôi đã đủ tuổi công dân, có nghĩa là tôi có quyền tự do làm mọi điều mình muốn, kể cả là chuyện phạm pháp. Vậy nên, chuyện tôi rời khỏi nhà của mình là điều tôi muốn làm, và thậm chí là có thể làm, không ai có quyền nói gì cả. Đặc biệt là những người không liên quan đến tôi.... thắc mắc việc tôi đi hay ở.... tại chính ngôi nhà của mình.

Thả nắm tay cửa ra, Âu Dương Thiên Thiên tiến lên một bước, đến gần trước mặt của người phụ nữ, nói:

- Bạc phu nhân, bà... là người không liên quan đến tôi nhất trong ngôi nhà này, nên bà cũng là người không có quyền nói lý với tôi về những điều đó nhất, ba tôi tôi có thể chấp nhận, nhưng bà thì không. Đừng đi quá giới hạn của mình.

Bạc Tuyết Cơ đứng im nhìn cô gái đối diện, ánh mắt của cô ta trong veo nhưng lại mang theo sự mạnh mẽ quyết liệt, khiến bà câm nín. Từng lời nói đều nhẹ nhàng nhưng lại có hơi hướng của sự cảnh cáo và áp đảo, thật sự... khiến người khác cảm thấy nghẹt thở.

Đó là những thứ mà một cô gái 22 tuổi mang lại sao? Sao có thể chứ....

Âu Dương Thiên Thiên nói xong, cô xoay người lại đi về phía cầu thang, dường như có ý muốn xuống lầu, cô không muốn ở chung một chỗ với người đàn bà này một chút nào, thà cô ngồi ở dưới đại sảnh đợi ba mình còn hơn.

Bạc Tuyết Cơ đứng phía sau mím môi, đột nhiên lên tiếng:

- Con thay đổi rôi. Cứ như một con người khác vậy.

Trong nhận thức của bà ta, Âu Dương Thiên Thiên là một cô gái trầm tĩnh, dịu dàng và có chút nhút nhát. Cô gái đó nhỏ bé mỏng manh như cánh hoa vậy, không hề giống một con người mạnh mẽ và bình tĩnh như hiện giờ.

Lúc trước, sự thay đổi nhỏ nhoi sau vụ tai nạn của Âu Dương Thiên Thiên không hề làm bà lo lắng, bởi bà nghĩ rằng cô ta chỉ đang vùng vẫy và cố tỏ ra mạnh mẽ mà thôi, nhưng không.... bà đã nghĩ sai rồi.

Âu Dương Thiên Thiên hiện giờ đã không còn đơn giản như lúc trước nữa, cô ta đã thay đổi một cách hoàn toàn, mọi bộ mặt và cả tính cách của mình. Cô ta đang thể hiện sự khác biệt của bản thân, cùng với uy quyền vốn có của Âu Dương gia, cô ta đang trở nên.... thực sự mạnh mẽ.

Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy câu nói của người phụ nữ, cô dừng chân trước bậc thềm đầu tiên, quay đầu lại nhìn Bạc Tuyết Cơ, lên tiếng:

- Thì sao? Mọi người trên thế giới này đều thay đổi từng ngày, tôi thì không được à? Hay bà vẫn luôn nghĩ rằng, tôi sẽ mãi là một đứa trẻ yếu đuối không có sức phản kháng như nhiều năm trước?

- Không có đâu, bởi vì tôi đã.... không còn là Âu Dương Thiên Thiên của lúc xưa nữa rồi.