Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 633: Đừng sợ



Elsa đứng thẳng vững chãi như một người bảo vệ, cô dang hai tay ra, hứng trọn những viên đạn bay tới.

"Pằng pằng pằng " - Những tiếng súng nổ ra liên tiếp ngay sau đó, không nhân nhượng ghim vào thân thể của cô gái nhỏ bé.

Âu Dương Thiên Thiên há miệng kình ngạc, cô hét lớn:

- Elsaaaaa.

Thế nhưng, mặc cho những viên đạn vẫn không ngừng lao tới, người con gái ấy vẫn đứng không di chuyển, cô nắm chặt khẩu súng mình vừa mới cướp được từ trong tay một kẻ Mafia, dùng hết sức đưa về phía trước, bắn vào những người mặc áo đen.

"Pằng pằng pằng" - Tiếp một loạt súng nữa được bắn ra, nhưng lần này kẻ nằm xuống lại là những người đang nả đạn phía trước.

Đạn văng vào tay, ghim vào chân, bắn vào đầu của đám Mafia, khiến từng kẻ một ngã xuống đất. Cho đến khi không còn một ai, Elsa cũng buông khẩu súng trên tay, vô lực ngã xuống.

Âu Dương Thiên Thiên lao tới ôm lấy người Elsa, cô hét lên:

- Elsa, Elsa!

Người con gái nằm trong lòng bàn tay Âu Dương Thiên Thiên, thở từng cơn năng nề, nói:

- Hết rồi... Kết thúc rồi... bây giờ.... cô có thể ra ngoài rồi.... Nhị tiểu thư...

Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, nước mắt cô rơi xuống, đau khổ đáp:

- Không, không phải chúng ta đã hứa sẽ cùng ra ngoài sao? Sẽ cùng thoát khỏi nơi này sao? Tôi sẽ không đi nếu không có cô, Elsa!

Đôi mắt cô gái cũng ngập nước, thế nhưng cô không khóc,chỉ cười mỉm trả lời:

- Tôi xin lỗi, có lẽ.... tôi không thể giữ lời hứa với cô rồi..... Nhị tiểu thư... Tôi... tôi...

Vừa nói, người Elsa vừa cương lên, dường như sự đau đớn đã hành hạ cô ấy, Âu Dương Thiên Thiên run rẩy ôm lấy người cô, khóc nấc lên tiếng:

- Sao cô có thể ngốc như vậy chứ? Tại sao cô phải làm thế? Tôi không đáng để cô phải làm thế, Elsa!

Người con gái nghe xong, nhẹ lắc đầu đáp:

- Không.... đáng mà, Nhị tiểu thư.... mạng sống của cô.... đáng hơn của tôi nhiều... Cô... cô là một cô gái tốt, một người dũng cảm.... và mạnh mẽ... Cô... thật sự xứng đáng vói cậu chủ... tôi rất mong... có thể thấy hai người.... ở bên cạnh nhau... Ưm.....

Âu Dương Thiên Thiên thấy Elsa nôn ra máu, cô dùng tay hứng lại, lắc đầu lia lịa lên tiếng:

- Đừng nói nữa, Elsa, tôi xin cô đừng nói nữa. Hãy giữ sức có được không? Hãy gắng gượng lên, cô nhất định sẽ không sao đâu.

Elsa nhìn Âu Dương Thiên Thiên, cô từ từ đưa tay lên, chạm vào mặt Âu Dương Thiên Thiên, nói:

- Đừng sợ, Nhị tiểu thư.... cô đừng sợ... cậu chủ đến rồi.... ngài ấy.... sẽ đưa được cô ra ngoài....

Âu Dương Thiên Thiên khóc càng lớn hơn, cô lắc đầu rồi lại gật đầu, trả lời:

- Đúng, anh hai tôi đến rồi, anh ấy sẽ cứu cô, sẽ đưa cả hai chúng ta ra ngoài, cô nhất định phải kiên cường, Elsa... Elsa.... tôi không thể mất cô, Elsa....

Người con gái nghe những lời Âu Dương Thiên Thiên nói, cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên người mình, cô mím môi, đáp:

- Xin lỗi.... tôi không đợi được cậu chủ.... giúp tôi.... cảm ơn.... và xin lỗi ngài ấy.... tôi đã bảo vệ được một người tuyệt vời.... Nhị tiểu thư....

Vừa nói, ánh mắt Elsa vừa nhìn sang Kỳ Ân, cô cười nhẹ, nói:

- Mau chóng trở về nhé.... Kỳ Ân, tôi... sẽ đi trước giải thích với Ellie.... nói.... nói rằng.... cô..... cô đã....

Lời chưa kịp hết bắt buộc phải dừng lại, Elsa buông thỏng tay, nghiêng đầu nhắm mắt. hơi của cô... cuối cùng đã dứt, giọt nước mắt chảy dài xuống má…..

Âu Dương Thiên Thiên há miệng, gào thét:

- Không, Elsa.... Elsaaaaaaaaa!