Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 753: Em thua rồi



Âu Dương Vô Thần rũ mắt, trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là lời nói của Elena, rằng Âu Dương Thiên Thiên đã hai lần xả thân cứu anh, vậy mà anh lại không biết được.

Elena mím môi, lắc đầu nói:

- Em luôn tự nói mình hơn cô ta rất nhiều, nhưng rốt cuộc, những cái mà em hơn, đều chỉ là hư vô. Còn Âu Dương Thiên Thiên, thứ mà cô ta cho anh, mới thật sự là điều không ai có thể làm được.

- Em thua rồi, Âu Dương Vô Thần. Thua thật sự... và thua tâm phục khẩu phục. Anh đã lựa chọn đúng. Người con gái đó... mới là người đáng để anh trao cả cuộc đời này.

Nói rồi, Elena cắn chặt răng, ngước mặt nhìn người đàn ông, mạnh mẽ lên tiếng:

- Về phía ba em, em sẽ nói chuyện với ông ấy, cũng sẽ tự động đề nghị hủy bỏ hôn ước trước. Anh chỉ cần thuận theo là được, nhà Bush sẽ không làm gì anh nếu anh không có lỗi. Chúng ta chấm dứt mọi thứ tại đây thôi, Phelan.

- Anh và em, cả sợi dây ràng buộc giữa chúng ta nữa, cắt hết đi. Em tình nguyện trả sự tự do cho anh.

Dứt lời, Elena quay đầu, bước nhanh ra khỏi căn phòng, để lại một mình Âu Dương Vô Thần đứng ở bên trong.

Chạy vội xuống cầu thang, Elena không để ý va phải Sherry đang đi lên, thế nhưng cô không nói gì, cứ thế chạy lướt qua luôn.

- Elena tiểu thư! - Sherry gọi với giọng lo lắng, nhíu mày nhìn theo bóng lưng người phụ nữ đang rời đi rất vội vàng.

Liếc mắt nhìn xuống vai mình, cô chợt nhận ra, có một chút nước dính trên áo....

Elena chạy băng ra khỏi nhà của Âu Dương Vô Thần, cô lên xe, ngay lập tức gục đầu xuống tay lái, ngồi im lặng.

"Tách tách tách" - Từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống, cùng với đó là những tiếng nấc nức nở.

Elena kiêu ngạo chưa từng khóc trước mặt ai, bây giờ dù có đang đau khổ nhất cũng tuyệt đối không rơi nước mắt trước mặt kẻ khác.

Siết chặt tay lái, Âu Dương Thiên Thiên cắn răng, mặc cho khóc trong sự uất ức đến tận cùng, cũng không la hét, oán trách một lời.

Nỗi đau này sẽ sớm vượt qua được thôi. Cô không cho phép bản thân yếu đuối vì một người đàn ông, không bao giờ.

========================

Buổi tối hôm đó, sau khi chuẩn bị xong thức ăn, Kỳ Ân cho người lên gọi Âu Dương Thiên Thiên xuống dùng bữa, thế nhưng người hầu vừa lên tầng vài phút sau thì đã đi xuống. Thấy kì lạ, cô liền lên tiếng hỏi:

- Nhị tiểu thư có xuống ăn không?

Người đàn ông lắc đầu đáp:

- Dạ không.

Kỳ Ân nhíu mày, nhấc chân tính đích thân đi lên lầu, thế nhưng người hầu kia ngay lập tức nói:

- Quản gia Kỳ, cô đừng lên đó.

Kỳ Ân dừng bước nhìn anh, thắc mắc hỏi:

- Tại sao?

- Tôi có gõ cửa phòng Nhị tiểu thư, nhưng không thấy cô ấy trả lời, mở cửa ra thì thấy Nhị tiểu thư đã ngủ rồi. Đúng lúc đó cậu chủ đi đến, ngài ấy không cho tôi đánh thức Nhị tiểu thư dậy. Hơn nữa, còn căn dặn một chuyện cho quản gia Kỳ. - Người đàn ông chậm rãi trả lời.

Kỳ Ân liếc mắt, lên tiếng:

- Là chuyện gì?

- Cậu chủ nói, đêm nay không ai được phép đi lên lầu, có chuyện gì thì tự giải quyết, trời có sập cũng tuyệt đối không làm phiền ngài ấy và Nhị tiểu thư.