Trọng Sinh: Hào Môn Lầm Hôn

Chương 28



Editor: Myy

___

Đến thứ sáu, mọi người vừa tan làm liền từng người đi mua nguyên liệu và dụng cụ nấu ăn, Lâm Ngữ Tình về nhà để chuẩn bị trước. Khoảng 7 giờ, mọi người đều đã tụ tập đầy đủ ở biệt thự nhà Lâm Ngữ Tình, mười mấy người phân công công việc với nhau, rửa rau, xiên thịt, còn cả chuẩn bị bếp nướng với nhóm lửa, ai cũng bận rộn.

Dì Phan cũng giúp một tay, nửa tiếng sau mới chính thức liên hoan. Mười mấy người tách hai cái bếp nướng ra, ngồi xung quanh bếp nướng thành một vòng tròn, vừa nướng BBQ vừa nói chuyện phiếm.

Mùi thơm của thịt nướng ngập tràn cả khu vườn, mọi người vừa nói vừa cười, không khí vô cùng hòa hợp.

Lâm Ngữ Tình rót cho mình một cốc giấm táo, đứng dậy nói: "Lần này chúng ta có thể thành công ký hợp đồng được với Duy Ân, không thể không nhắc đến công lao của các vị đang ngồi ở đây, tôi lấy nước giấm táo thay cho rượu, cảm ơn mọi người đã cố gắng và làm việc chăm chỉ!"

Phó giám đốc Ngô Húc Chu nói: "Thật ra, lần này người đóng góp công lao lớn nhất vẫn là quản lý Tô, chúng tôi chỉ là phụ mà thôi."

Lâm Ngữ Tình cười cười, "Chính là vì có sự giúp đỡ của mọi người cho nên tôi mới có thể đàm phán thành công với khách hàng. Hy vọng sau này, bộ phận tiêu thụ xuất khẩu của chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực để tạo ra nhiều thành quả tốt hơn nữa! Nào, cụng ly!"

Mọi người sôi nổi nâng ly đứng dậy, cụng ly, "Dô!"

Tô Mộ Cẩn đứng bên cạnh cửa sổ ở thư phòng, trên tay cầm một cốc cà phê, nhìn xuống vườn hoa dưới tầng, tầm mắt chuẩn xác rơi vào người Lâm Ngữ Tình.

Từ sau khi cô mất trí nhớ, thật sự đã thay đổi rất nhiều.

Bây giờ cô luôn có thể dễ dàng thu hút được sự chú ý của hắn.

Hắn buông cốc cà phê ra khỏi thư phòng. Xuống tầng đi vào vườn hoa, Ngô Húc Chu là người nhìn thấy hắn đầu tiên, ông mỉm cười chào một tiếng, "Tô tổng."

Sau khi Tô Mộ Cẩn đến, mọi người đều thu liễm hơn nhiều, tiếng nói chuyện cũng bé dần.

Tô Mộ Cẩn cảm giác được bầu không khí thay đổi nên nói với mọi người: "Ở đây không phải công ty, mọi người không cần quá thận trọng làm gì, cứ thoải mái đi."

Lâm Ngữ Tình nói: "Sếp đã lên tiếng, không cần quá thận trọng, thoải mái lên, mọi người đừng dừng, tiếp tục nào!"

Ngay sau đó, bầu không khí liền vui vẻ trở lại.

Tô Mộ Cẩn đi đến phía Lâm Ngữ Tình. Tần Tiểu Lam ngồi cạnh Lâm Ngữ Tình rất thức thời mà di chuyển chỗ ngồi, những người khác cũng làm theo, nhường ra một chỗ trống cho hắn.

Lâm Ngữ Tình cười đưa xâu thịt bò đã nướng chín cho hắn, "Đói chưa, cho anh này."

"Đợi đã." Tô Mộ Cẩn nhấc một cái ghế, đặt ở vị trí bên cạnh Lâm Ngữ Tình ngồi xuống, sau đó nhận lấy xâu thịt bò trên tay cô.

Lâm Ngữ Tình lại đặt thêm mấy xâu thịt lên bếp nướng, quét thêm lớp dầu, rắc thì là, quay đầu lại nhìn Tô Mộ Cẩn, "Mùi vị thế nào?"

"Cũng được."

"Anh muốn ăn thêm thì cứ tự mình nướng." Lâm Ngữ Tình nói.

Tô Mộ Cẩn nhàn nhạt nói: "Không biết."

Lâm Ngữ Tình nheo mắt cười, "Vậy anh tự sinh tự diệt đi."

Tần Tiểu Lam dâng lên một cái cánh gà nướng, nhỏ giọng nói: "Tô tổng, phía bên em có một cái cánh gà đã được nướng chín, anh muốn ăn không ạ?"

Tô Mộ Cẩn không nhận, "Vợ của tôi sẽ nướng cho tôi."

Lâm Ngữ Tình: "..." Cô còn chưa ăn được bao nhiêu, tốc độ nướng thịt của cô làm sao có thể so sánh được với tốc độ ăn của hắn. Cô lấy từ trong chậu ra một xâu mực, một xâu cánh gà cộng thêm một xâu thịt dê, đưa cho Tô Mộ Cẩn, "Lại đây tôi dạy cho anh cách nướng."

Tô Mộ Cẩn nhận lấy, ngón tay thon dài trắng trẻo cầm xiên nướng, đặt lên bàn cân đúng là không hợp tí nào.

Lâm Ngữ Tình đưa dầu cho hắn, "Trước tiên phải phết một lớp dầu."

Tô Mộ Cẩn nhận lấy cái cọ phết dầu, nghiêm túc quét một lớp dầu lên xâu thịt, Lâm Ngữ Tình đưa cho hắn bột thì là, "Rắc lên chút thì là."

Tô Mộ Cẩn nhận lấy, Lâm Ngữ Tình nhìn hắn không ngừng rắc thì là, "Đủ rồi, đừng rắc nhiều quá."

"Trước hết cứ để đó nướng một lúc, đợi thêm một lát nữa thì lật lại."

Ngồi cùng bàn nhìn hai vợ chồng bọn họ, cảm giác như yên lặng bị nhét vào miệng một ngụm cẩu lương vậy. Trong công ty hay đồn hai vợ chồng bọn họ có mâu thuẫn, gặp nhau ở công ty cũng cực kì ít nói chuyện, chẳng khác gì người qua đường, thì ra lúc riêng tư lại ân ái như vậy.

"A! Cánh gà của em bị cháy mất rồi!" Lâm Ngữ Tình ngồi bên cạnh Lưu An Kỳ hô to, cô nhanh chóng lấy xâu ra, bởi vì động tác quá nhanh, một chiếc cánh gà tuột ra khỏi xâu, trực tiếp bay vào tay Lâm Ngữ Tình còn đang bôi dầu.

Lâm Ngữ Tình hét lên một tiếng, "A!" Vội vàng hất cánh gà nóng rực ra.

Lưu An Kỳ luống cuống, sắc mặt trắng bệch, "Quản lý, xin lỗi cô, cô không sao chứ."

Lâm Ngữ Tình cố nhịn đau, lắc đầu, "Không sao."

Một mảng mu bàn tay của cô bị nhiễm màu nâu nhạt do dính dầu mỡ, cũng dính thì là. Vừa rồi miếng cánh gà kia bị cháy, nhiệt độ cực kì cao, cứ như vậy tiếp xúc với mu bàn tay nên bây giờ vừa đau vừa rát.

Tần Tiểu Lam nói: "Chị Hàm, mau nhìn xem có phải bị phỏng rồi không."

Lưu An Kỳ áy náy trong lòng, "Quản lý, thật sự xin lỗi cô."

"Không có việc gì đâu." Lâm Ngữ Tình thoải mái cười cười, an ủi cô, "Khi nãy tôi hất ra nhanh lắm, không bị bỏng đâu."

Hốc mắt Lưu An Kỳ ửng đỏ, nói một câu nữa, "Thật sự rất xin lỗi."

Lâm Ngữ Tình rút một cái khăn giấy ở bên cạnh, "Thật sự không sao mà, cô yên tâm, chỉ là dính chút dầu thôi, tôi lau đi là được."

Lâm Ngữ Tình nói với mọi người: "Nào, tiếp tục nướng tiếp tục nướng, rút kinh nghiệm nhớ để ý lửa."

Lưu An Kỳ mím môi, "Vâng."

"Là dầu thì lau cũng không sạch được, vào rửa lại bằng nước đi." Tô Mộ Cẩn kéo tay cô đứng dậy, không chờ cô đáp đã dắt cô rời khỏi sân.

"Không cần đâu, thật sự lau đi là được rồi mà." Lâm Ngữ Tình giải thích.

Tô Mộ Cẩn không để ý tới, vẫn nắm tay cô vào nhà. Dì Phan đang dọn dẹp ở trong nhà thấy hai người đi vào, mỉm cười, "Ăn nhanh vậy sao?"

Tô Mộ Cẩn nhìn về phía dì Phan, "Dì mang hộ cháu hộp sơ cứu đến phòng cháu với."

Dì Phan tò mò, "Có chuyện gì vậy?"

Tô Mộ Cẩn liếc qua Lâm Ngữ Tình ở đằng sau, "Cô ấy bị bỏng tay rồi."

"Thật sự không sao mà." Lâm Ngữ Tình giơ tay lên, "Anh xem, làm gì có vết thương nào."

Vốn tưởng không có vết thương, nhưng sau khi giơ tay lên mới phát hiện mu bàn tay đỏ bừng. Cô rụt tay về, không cãi tiếp nữa. Cô cho rằng cảm giác đau rát ở mu bàn tay sẽ mau chóng qua đi, không ngờ lại đỏ lên như vậy.

Tô Mộ Cẩn cũng không nói chuyện, nắm tay cô vào phòng mình, "Ngồi xuống."

Lâm Ngữ Tình ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong phòng hắn, giơ tay lên thổi thổi, Tô Mộ Cẩn lấy từ trong tủ lạnh mini ra một chai coca thuỷ tinh, dùng một cái khăn bao lại, làm thành một cái túi chườm đá đơn giản, "Giữ lấy, đắp lên chỗ bị thương."

Dì Phan đưa hộp sơ cứu tới, ngước nhìn vào bên trong, "Tiểu thư không sao chứ, nếu nghiêm trọng quá thì đến bệnh viện kiểm tra xem sao."

"Không cần đâu dì, chỉ là bị bỏng nhẹ thôi ạ." Tô Mộ Cẩn nhận lấy hòm sơ cứu, đi vào phòng.

Lâm Ngữ Tình cầm chai coca đắp lên mu bàn tay, "Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng lắm, tôi chườm lạnh một lát là được rồi."

"Tốt nhất là cứ bôi thêm chút thuốc để tránh nổi mụn nước."

Tô Mộ Cẩn ngồi xuống cái ghế sô pha đơn cách Lâm Ngữ Tình một cái bàn nhỏ, mở hòm sơ cứu, tìm thuốc trị bỏng, "Bỏ chai coca ra."

"Rồi."

"Để tay lên bàn." Tô Mộ Cẩn nghiêm túc dùng tăm bông thấm chút thuốc, thoa đều lên toàn bộ những vết đỏ trên tay cô.

Lâm Ngữ Tình cũng không nhìn hắn bôi thuốc, mà là nghiêm túc nghiên cứu chai coca trên tay, "Tôi có thể uống chai coca này không?"

Tô Mộ Cẩn ngẩng đầu, khẽ đáp, "Được."

"Có dụng cụ mở nắp chai không?"

Tô Mộ Cẩn lấy dụng cụ mở nắp trai ra từ một cái hộp nhỏ ở trên bàn, duỗi tay, "Đưa tôi."

Lâm Ngữ Tình mất một lúc mới phản ứng được câu nói đưa tôi tức là đưa coca cho hắn. Cô cung kính dâng lên, Tô Mộ Cẩn cầm chai thuỷ tinh, dùng cái mở nắp chai nhẹ nhàng cạy một cái, nắp kim loại liền bật ra, toát ra một luồng khói trắng.

Tô Mộ Cẩn đưa cho cô, Lâm Ngữ Tình theo phản xạ dùng tay bị thương để nhận.

"Tay khác." Tô Mộ Cẩn nói.

"À." Lâm Ngữ Tình đổi tay khác nhận, cầm ở trong tay, cảm giác lành lạnh liền lan tràn từ lòng bàn tay ra xung quanh. Cô ngửa đầu, chỉ một hơi đã uống cạn 1/3 chai.

Thật ra hương vị trong các dạng khác cũng giống nhau, chỉ là cô đã lâu lắm không thấy dạng chai thuỷ tinh này nên có hơi hoài niệm. Cô còn nhớ rõ hồi còn nhỏ, mỗi lần nhặt ve chai bán được nhiều tiền hơn thì sẽ mua một chai coca để uống, khi đó loại coca này mới chỉ có giá 1 NDT.

"Rõ ràng là bị bỏng rồi, vì sao cứ nói không sao?" Tô Mộ Cẩn thuận miệng hỏi.

Lâm Ngữ Tình uống thêm một ngụm nữa, "Vốn dĩ là không sao thật mà."

Tô Mộ Cẩn nhìn mảng ửng hồng trên mu bàn tay cô, "Cô cảm thấy như vậy cũng được tính là không sao hả?"

Lâm Ngữ Tình mím môi, "Người ta cũng không phải cố ý."

Vậy nên, cớ gì phải tỏ ra nghiêm trọng để rồi làm cho người khác phải băn khoăn.

Tô Mộ Cẩn liếc nhìn cô một cái, không nói gì nữa.

Bôi thuốc xong, Lâm Ngữ Tình tiếp tục quay lại bữa tiệc BBQ, Tần Tiểu Lam đưa một chồng xâu thịt đã được nướng chín cho cô, "Chị Hàm, ban nãy mấy xâu thịt chị và Tô tổng đang nướng được một nửa, em đã giúp hai người nướng tiếp, chín rồi đấy ạ."

"Cảm ơn em." Hôm nay bận nướng, Lâm Ngữ Tình không ăn được nhiều, lúc này có đồ ăn sẵn làm đôi mắt cô sáng rực lên, vội vàng ăn mấy xâu.

Hoạt động nướng BBQ lần này, 10 giờ tối mới kết thúc, mọi người đều biết tự giác ở lại dọn dẹp sạch sẽ rồi mới đi.

Đứng ở cổng tiễn từng người về xong, Lâm Ngữ Tình mới về phòng.

Lên tầng, đang định mở cửa phòng thì đúng lúc cửa phòng Tô Mộ Cẩn cũng mở, hắn đã tắm xong, thay áo ngủ luôn rồi.

Lâm Ngữ Tình nghe được tiếng mở cửa, quay đầu hơi mỉm cười chào hỏi.

Tô Mộ Cẩn hỏi: "Tay, có bị nổi mụn nước không?"

Lâm Ngữ Tình lắc đầu, "Không, cảm ơn anh hôm nay đã bôi thuốc cho tôi."

"Nếu bị nổi mụn thì ngày mai phải tiếp tục bôi thuốc."

"Ừm, biết rồi." Lâm Ngữ Tình mở cửa phòng mình, quay đầu nói với hắn: "Ngủ ngon."

Lâm Ngữ Tình cảm thấy, thật ra Tô Mộ Cẩn cũng không tệ lắm, chỉ là hơi lạnh lùng mà thôi.