Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 127: Chỗ ở



Trình Cẩm Chi cõng Dung Tự đến phòng y tế của trường, bác sĩ ở phòng y tế khá chuyên nghiệp, cũng là người làm tình nguyện. Trình Cẩm Chi chạy hơi nhanh, nhiều lần Hạ Dữu không theo kịp. Đến khi thả Dung Tự xuống, Trình Cẩm Chi thở ra một cái, mới phát hiện chân mình mềm nhũn. Dung Tự cao hơn Trình Cẩm Chi rất nhiều, Trình Cẩm Chi cõng Dung Tự chạy xa như vậy vẫn có phần tốn sức.

Khi vừa đóng cửa bác sĩ thấy Trình Cẩm Chi và Hạ Dữu chạy đến. Hắn thấy Trình Cẩm Chi cõng một người, cũng vội chạy đến. Bác sĩ đỡ Dung Tự lên giường bệnh.

Dung Tự chảy rất nhiều máu, đến lúc băng bó băng gạc cũng bị nhiễm đỏ. Bác sĩ rửa vết thương cho Dung Tự, vết thương khá lớn, bị nước ngâm như thế, trắng nõn. Lúc rửa vết thương, Dung Tự nhăn mày. Sắc mặt cực kì nhợt nhạt.

Còn nói bị thương ngoài da. Da của em dày đến mức nào. Trình Cẩm Chi nhìn thoáng qua Dung Tự.

"Cô giáo Trình, các cô khoan hãy đi. Để cô Dung ở phòng y tế hai ngày, tiếp tục quan sát." Bác sĩ nói: "Vốn nên đi lên trấn trên, không may là cầu sập, giao thông hơi bất tiện."

Hình như Hạ Dữu bị giật mình: "Bác sĩ Giang, cô Dung không có vấn đề gì chứ?"

"Cho đến giờ, không có vấn đề gì." Bác sĩ Giang nói: "Cơ thể của cô Dung yếu quá. Tôi cũng sợ cô ấy có gì."

"Vậy là tốt rồi." Lúc này hơi thở của Hạ Dữu mới ổn định lại, vừa chạy tới, cô còn hơi thở hồng hộc. Trình Cẩm Chi còn đang thở dốc, hai tay của nàng chống trên đầu gối của mình, hình như hơi mệt.

"Bác sĩ, anh có nước không? Tôi lấy tí nước cho Cẩm Chi."

"Có, tôi đi lấy bình thủy cho các cô." Bác sĩ đi ra ngoài ngay.

"Chị muốn ngồi ở đây không?" Dung Tự nhích một chút, hình như muốn nhường ra chỗ.

"Em đừng di chuyển." Trình Cẩm Chi nhìn Dung Tự: "Đến lúc đó vết thương nứt ra, lại phiền bác sĩ Giang."

Dung Tự cúi đầu, dường như nét mặt có phần áy náy: "Xin lỗi, em làm phiền mọi người."

Dung Tự lấy lui làm tiến, Trình Cẩm Chi khó mà nói điều gì. Bác sĩ vào rất nhanh, hắn bưng khay trà, trên khay đặt ba cái ly inox. Trên ly còn có hoa văn, hoa văn gần như đã phai mờ.

Hạ Dữu vội đến đón, lấy khay trà của bác sĩ: "Bác sĩ Giang, thực sự làm phiền anh quá, còn để anh đưa nước cho chúng tôi."

"Không sao."

Bác sĩ Giang lại xem vết thương của Dung Tự, phòng y tế cũng không có thiết bị gì, bác sĩ Giang cũng chỉ dựa vào kinh nghiệm để kiểm tra cơ thể cho Dung Tự. Hắn quay đầu nhìn Trình Cẩm Chi và Hạ Dữu: "Cô giáo Trình, cô giáo Hạ, lát nữa tôi còn phải đến khám bệnh tại nhà. Cô Dung làm phiền mọi người."

"Nếu có bất kì tình huống gì, đến khu phía nam tìm tôi." Bác sĩ Giang dặn dò.

"Vâng vâng, bác sĩ Giang, anh làm việc của anh đi." Hạ Dữu nói.

Đợi bác sĩ Giang ra ngoài, Hạ Dữu trò chuyện mấy câu với Dung Tự. Đại khái hỏi Dung Tự có khó chịu chỗ nào không. Sau khi ngồi, hình như Hạ Dữu nhớ tới điều gì. Cô quay đầu nói với Trình Cẩm Chi: "Cẩm Chi, cậu về nhà trước. Nói một tiếng với A Sanh và Cẩu Vũ."

Hạ Dữu cũng lo lắng cho Trình Cẩm Chi, tránh Trình Cẩm Chi với Dung Tự đơn độc ở riêng.

"Ừ được. Lát nữa mình sẽ đưa cơm cho." Trình Cẩm Chi nói.

Ra cửa, Trình Cẩm Chi gặp phải trưởng thôn. Trưởng thôn dẫn theo mấy thôn dân chạy đến: "Cô Dung không sao chứ?"

"Không sao, bác sĩ Giang đã băng bó cho em ấy." Trình Cẩm Chi nói.

Lúc này trưởng thôn mới thở phào nhẹ nhõm: "Giờ cô Dung ngủ rồi à? Chúng tôi có thể vào thăm cô ấy không?"

"Được." Trình Cẩm Chi bước một bước: "Mọi người đi đi, tôi còn phải về nói cho họ một tiếng."

Lúc Trình Cẩm Chi về đến nhà, Cẩu Vũ đang ngồi ở cửa, Cẩu Vũ cầm cỏ đuôi chó ghẹo con kiến.

"Ôi? Hôm nay các cậu về sớm nhỉ." Cẩu Vũ nói: "Phó tổng còn nói muốn đưa cơm cho các cậu."

"Cô ấy đâu?"

"Ở trong bếp." Cẩu Vũ nghiêng đầu: "Các cậu ấy đâu?"

"Dung Tự đạp trúng hàng rào chắn cá, bị thương. Hạ Dữu đang ở trong phòng y tế của trường với em ấy." Tốc độ nói của Trình Cẩm Chi rất nhanh.

Cẩu Vũ mở to mắt, cô đứng lên: "Bị thương? Bị thương có nặng không?"

"Hiện nay không sao." Trình Cẩm Chi nói: "Hi vọng không bị nhiễm bệnh."

"Chích rồi chưa?"

"Chích rồi."

Lúc này, Phó Thiên Sanh cũng đi ra. Cô mang theo hộp gỗ: "Cẩm Chi, hai người đã về rồi à?"

"Không, Dung Tự xuống ruộng bị thương. Bây giờ đang nằm ở phòng y tế, Hạ Dữu ở phòng y tế với em ấy." Trình Cẩm Chi nói.

"Nặng không? Tôi đi với cô." Phó Thiên Sanh nói: "Cẩm Chi, cô đói bụng không? Có muốn ăn gì trước không?"

"Không đói. Chúng ta đi trước đi. Chắc Hạ Dữu đói bụng không chịu được rồi."

Phòng y tế không có nhiều băng ghế, Phó Thiên Sanh và Cẩu Vũ ngồi xuống giường bệnh. Hơn mười một giờ khuya, bác sĩ Giang về. Hắn định ở lại phòng y tế, quan sát tình hình của Dung Tự: "Cô giáo Trình, cô giáo Hạ, mọi người không cần ở lại nhiều người như vậy. Ở một hai người là được rồi."

"Vậy tôi với Dữu ở lại đây." Phó Thiên Sanh mở miệng nói.

"Ừ, Cẩm Chi, các cậu về ngủ đi. Ngày mai đem sách giáo khoa với giáo án đến giúp mình."

"Các cậu nên đi nghỉ ngơi đi, ngày mai mình không có tiết." Trình Cẩm Chi nói.

"Vậy để A Sanh..."

"Không sao, có bác sĩ Giang."

Ngày mai Hạ Dữu có tiết, cơ thể của Phó Thiên Sanh cũng không tiện lắm. Cẩu Vũ, vừa nãy nằm trên giường bệnh. Còn không bằng tống Cẩu Vũ về nhà, không chiếm chỗ. Hừng đông hai ba giờ, bác sĩ Giang lại đi ra ngoài một chuyến. Phòng y tế chỉ còn lại Trình Cẩm Chi và Dung Tự. Trình Cẩm Chi không muốn ở chung với Dung Tự, nhưng lại không muốn phiền Hạ Dữu và Phó Thiên Sanh.

Có vẻ Dung Tự đang ngủ, đôi mắt của cô đã nhắm lại. Trình Cẩm Chi rảnh rỗi không chuyện gì làm nên đọc sách. Khi ngẩng đầu nhìn Dung Tự lần nữa, hình như Dung Tự gặp ác mộng, hai tay nắm chặt, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi. Trình Cẩm Chi đi vào, cổ áo của Dung Tự đã ướt đẫm. Trình Cẩm Chi suy nghĩ một lúc, vẫn đẩy nhẹ Dung Tự.

"Cẩm Chi." Dung Tự khẽ kêu lên.

"Em sao vậy?" Trình Cẩm Chi hỏi. Cả buổi Dung Tự không nói gì, là nói mớ?

Nét mặt Dung Tự trông hơi bi thương, trông Dung Tự rất khổ sở. Trình Cẩm Chi lại đẩy Dung Tự một cái: "Dung Tự, em dậy đi."

Sau khi đẩy hai cái, Dung Tự chợt mở mắt. Còn dọa Trình Cẩm Chi giật mình. Dung Tự ngồi dậy, cô nhìn Trình Cẩm Chi. Cô thở phào một hơi: "Chị không sao chứ?"

"Là em, em không sao chứ?"

"Em không sao."

Trình Cẩm Chi đưa khăn cho Dung Tự: "Em lau mồ hôi trên mặt đi."

"Muốn uống nước không?" Trình Cẩm Chi rót một chén nước.

Dung Tự lắc đầu, lại cúi đầu. Đôi tai hơi hồng. Chân cô hơi kẹp lại. Thấy Dung Tự thế này, Trình Cẩm Chi lại buông ly nước: "Có phải em muốn... đi vệ sinh không?"

"Ừ..."

Nhà vệ sinh ở bên ngoài, nhà vệ sinh công cộng của trường. Nơi núi rừng hoang vắng này, thảo nào Hạ Dữu muốn để Phó Thiên Sanh lại. Chắc sợ nàng bị kích động, chém Dung Tự.

Đến cửa nhà vệ sinh, Dung Tự ngừng lại: "Em vào."

"Em một chân được chứ?" Trình Cẩm Chi hỏi.

"Được."

Tiếp theo, nàng nhìn người yêu cũ của nàng, nhảy một chân vào. Thấy Dung Tự thế này, Trình Cẩm Chi sờ sờ túi áo của mình, chậc, đáng lẽ phải xách điện thoại theo.

Dung Tự sẽ đi vệ sinh như thế nào? Trong đầu Trình Cẩm Chi như có một cây bút vẽ, còn có một cục tẩy. Làm sao bây giờ? Càng nghĩ càng buồn cười, nàng có nên vào nhìn thử không?

Đến khi Dung Tự đi ra, Trình Cẩm Chi đến đỡ. Đến phòng y tế, Trình Cẩm Chi lại thấy trên người Dung Tự dính nước: "Dung Tự, em không làm dính lên người chứ? Chị đi tìm quần áo cho em thay."

Điều này hoàn toàn xuất phát từ ý đùa dai của Trình Cẩm Chi. Quả nhiên mặt Dung Tự hơi nghẹn đỏ, cô nhìn nước dính trên người: "Không, là do rửa tay. Vòi nước bị hư, văng lên người."

"À." Trình Cẩm Chi kéo "à" một giây, nghe có ẩn ý.

Đôi má của Dung Tự hoàn toàn đỏ bừng, trông còn hơi vùng vẫy, tiếng nói rất nhỏ, giải thích một câu: "Là thật."

Dung Tự rất thích vệ sinh cá nhân, có đôi khi còn hơi bệnh sạch sẽ. "Hiểu lầm" như vậy, đương nhiên là Dung Tự "chịu không nổi". Trình Cẩm Chi cũng không nói gì thêm, bây giờ quan hệ giữa hai người họ cũng không hợp đùa giỡn điềm nhiên như vậy. Trình Cẩm Chi để ly nước lên bàn: "Chị đi đọc sách, em muốn uống thì tự lấy."

"Ừ. Làm phiền chị." Dung Tự nói.

"Em biết là tốt rồi." Trình Cẩm Chi lại về cạnh giường bệnh, đọc sách. Mãi đến bảy giờ sáng, bác sĩ Giang mới về: "Cô giáo Trình, tối cô Dung có vấn đề gì không?"

"Không có." Trình Cẩm Chi nói: "Bác sĩ Giang, buổi tối anh đi đâu vậy?"

"Do hôm qua đến khám tại nhà. Xảy ra tí vấn đề nên chạy tới." Bác sĩ Giang nói: "Tình huống của bệnh nhân khá rồi. Cô giáo Trình, cô ở lại đây ngủ? Hay về ngủ?"

"Bác sĩ Giang, anh lên giường ngủ trước đi. Tôi còn chịu được."

"Vậy được, tôi ngủ trước một lúc." Khuôn mặt bác sĩ Giang trông rất mệt mỏi.

"Chị lên giường ngủ một lát." Dung Tự cũng xuống giường: "Em không sao."

"Em nằm trên giường."

Bác sĩ Giang nở nụ cười: "Vết thương của cô Dung khá hơn nhiều rồi. Giường rất rộng, hai cô có thể ngủ chung."

Tuy bác sĩ Giang nói vậy nhưng vẫn ghép bàn lại với nhau. Trong phòng y tế chỉ có hai cái giường bệnh: "Cô giáo Trình, cô ngủ trên giường đi. Tôi nằm trên bàn là được rồi."

"Vậy sao được. Anh là bác sĩ, chất lượng giấc ngủ không tốt, sẽ chậm trễ việc khám bệnh."

"Không sao." Bác sĩ Giang xoay người, cũng lên bàn: "Trước đây ở bệnh viện, ngồi dưới đất cũng ngủ được."

Trình Cẩm Chi vừa ngồi lên giường, Phó Thiên Sanh đã tới. Trong tay Phó Thiên Sanh còn cầm bữa sáng. Trình Cẩm Chi gọi bác sĩ Giang một tiếng, bác sĩ Giang lắc lắc tay, có vẻ rất mệt mỏi. Sức ăn sáng cũng không có.

"Cẩm Chi, cô ngủ một lát đi. Tôi sẽ chăm sóc cô Dung." Phó Thiên Sanh nói.

Trình Cẩm Chi gật đầu, nghiêng người sang, cơ thể hơi cuộn lại. Nàng nhắm mắt lại, chẳng bao lâu đã ngủ. Thức dậy vẫn là do Hạ Dữu lay nàng dậy: "Cẩm Chi, dậy ăn gì đi."

"Mấy giờ rồi?" Trình Cẩm Chi xoa đôi mắt nhập nhèm.

"Buổi trưa, hơn một giờ." Hạ Dữu dịu dàng nói: "Ăn gì đi rồi ngủ tiếp, hôm nay mình đến canh cho. Ngày mai cậu có tiết."

Hôm sau vào dạy, đang dạy nửa chừng, nàng thấy Dung Tự ngoài cửa sổ. Không biết bác sĩ Giang tìm được cái nạng ở đâu. Dung Tự chống nạng, ở ngoài cửa sổ nhìn nàng.