Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 141: Rơm rạ bay cao



Trình Cẩm Chi cúi đầu đọc kịch bản, Dung Tự cẩn cẩn thận thận đặt cơm lên bàn cạnh Trình Cẩm Chi. Dung Tự đứng thẳng người, dường như lại muốn như mọi ngày, ngồi ở một góc để không làm phiền đến Trình Cẩm Chi. Dung Tự còn chưa nhấc chân, Trình Cẩm Chi đã ngước mặt nhìn. Nàng nhìn Dung Tự, lại nhìn Olivia bên cạnh Dung Tự: "Ngồi xuống."

Trình Cẩm Chi vừa nói, Dung Tự ngồi xuống ngay lập tức. Olivia cũng ngồi xuống theo. Trình Cẩm Chi không muốn ăn chút nào, ăn từng miếng từng miếng. So với Trình Cẩm Chi, Olivia tỏ ra ăn rất ngon. Thoại đa thả mật*, liên tục nhắc đến ẩm thực Trung Quốc bên tai Dung Tự. Trình Cẩm Chi cúi đầu nhìn thoáng qua hộp cơm của mình, sau đó liếc nhìn hộp cơm của Olivia. Olivia chưa từng được ăn sao? Ăn mấy cọng rau dại đã làm cô ấy lên cao triều? Dung Tự cũng tốt tính, mặc Olivia oe oe oa oa tiếng Trung ghép tiếng Anh ở bên cạnh, có đôi khi còn liên tục dùng phương ngữ sứt sẹo.

*Thoại đa thả mật: Hình dung nói nhiều, nhưng lập luận rất chặt chẽ, không có lỗ hỏng.

Lúc này, Vương Chương xem chuyện vui lại đến nữa. Bạn nói đạo diễn Vương Chương này thử xem, khi chưa tiếp xúc, là một đạo diễn nổi tiếng quốc tế vẻ vang. Sau khi tiếp xúc, ấn tượng của Trình Cẩm Chi đã hoàn toàn sụp đổ. Đồng thời cũng đẩy Phó Tân Bạch, trong mắt nàng Phó Tân Bạch sụp đổ như bẻ cành khô. Trên thế giới này, cơ bản không có chuyện hình tượng, nó phụ thuộc vào chuyện bạn có quen thân với người ta hay không. Nếu có thể, Trình Cẩm Chi vẫn hy vọng giữ lại một kí ức tốt đẹp, chẳng hạn như Phó Tân Bạch, vẫn là Thiên Hậu cực ngầu của toàn dân, mà không phải là kẻ đáng thương canh ở cửa nhà Cẩu Vũ bị lạnh đến mức chảy nước mũi. Tương tự là Vương Chương. Vương Chương thế mà lại bưng chén cơm, đến đây tán dóc.

"Olivia, thời gian này ở đây thoải mái không?" Vương Chương nói.

Cha mẹ của Olivia và đạo diễn Vương lớn có quan hệ thân thiết, Olivia và Vương Chương cũng khá quen thuộc: "Ừ, tôi ở đây rất thoải mái, cám ơn đạo diễn Vương đã sắp xếp."

Olivia cười thật ngọt ngào.

Lúc trước Olivia muốn chen chung một phòng với nàng, đạo diễn Vương Chương thấy nàng phải quay, nên sắp xếp cho Olivia đến một phòng khác. Phòng cũng gần với Trình Cẩm Chi và Dung Tự. Nàng nói sao Olivia đến thường, hóa ra là nhắm đến Dung Tự.

"Thoải mái là tốt rồi." Vương Chương cũng cười cười.

Trình Cẩm Chi ngẩng đầu, đụng ngay vào nụ cười của Vương Chương. Sao nàng lại cảm thấy nụ cười này có ẩn ý khác? Không phải đạo diễn Vương đang gây chuyện chứ? Olivia do đạo diễn Vương sắp xếp? Đừng trách trí tưởng tượng của Trình Cẩm Chi quá bay cao, Trình Cẩm Chi không tin Olivia sẽ vì chuyện nói xấu đêm đó, mà để ý đến Dung Tự. Bạn sẽ không bao giờ biết rằng, điều bạn ghét nhất lại là điều người khác thích nhất. Thế giới rộng lớn bao la có thể chứa mọi điều. Điều mọi người thích muôn màu muôn vẻ.

Kể từ khi bị đánh phá hôm qua, Olivia đã không còn sợ hãi không còn kiêng dè nữa. Về cơ bản Dung Tự ở đâu, cô ấy cũng sẽ đến đó. Nhưng nơi có Dung Tự, cơ bản nàng cũng ở đó. Đó là lí do tại sao trông Olivia như đang theo đuổi nàng. Các nhân viên trong đoàn phim thấy họ thì đều trao đổi ánh mắt "bạn biết đấy". Ngành giải trí vốn là nơi tập hợp một số lượng lớn tin đồn, bất kể là ngôi sao hay một nhân viên bình thường, ít nhiều gì cũng có tính nhiều chuyện. Điều này khiến Trình Cẩm Chi hơi bực bội, không liên quan gì đến nàng được chứ?

Nhìn vẻ năng động của Olivia, cũng khiến Trình Cẩm Chi nghĩ về chính mình. Dung Tự người bị đánh cũng không chịu nói chuyện, dường như trời sinh đã không chống được những người xấc láo. Olivia bây giờ, sao không giống nàng lúc trước. Tuy rằng Dung Tự đã biểu đạt từ chối, nhưng được giáo dục tốt lại khiến Dung Tự không thể làm gì Olivia. Trình Cẩm Chi bảo Dung Tự mắng, Dung Tự cũng nghe lời nàng. "Nói nặng" với Olivia: "Xin đừng đi theo tôi nữa."

Đây là một câu mắng? Chữ "xin" cũng không được tính là nói nặng. Trình Cẩm Chi bất đắc dĩ với Dung Tự. Cũng không biết là nhìn thấy, hay do Dung Tự cố ý phơi bày. Trình Cẩm Chi luôn thấy Dung Tự đã trở nên hơi khác biệt. Dung Tự lúc trước, dù phá sản, cũng cho nàng cảm giác là người chỉ huy rất hiểu rõ chiến lược. Người thắng cuộc đời, thiết đặt này rất chính xác. Nhưng mà, gần đây Trình Cẩm Chi phát hiện người thắng cuộc đời đi đứng hơi lạ. Hơi lúng túng và trúc trắc. Đặc biệt là khi chung đụng với nàng. Vì thế, Trình Cẩm Chi có một suy đoán táo bạo. Lẽ nào, Dung Tự cũng trọng sinh? Cũng không đúng, nếu Dung Tự trọng sinh, cũng sẽ không "không có triển vọng" như nàng, chui vào một ngọn núi nhỏ quay phim. Chắc là phải đại sát tứ phương ở lĩnh vực tài chính.

Hôm nay Trình Cẩm Chi tắm, trông thôn lại mất điện. May mắn nàng đã chuẩn bị trước, nhưng chưa lấy nến ra, đã thấy ánh sáng mờ nhạt ngoài nhà vệ sịnh. Trình Cẩm Chi mở cửa ra, thấy Dung Tự cầm một cây nến ở bên ngoài. Trước đây không lâu, hai người còn quấn quít với nhau trong đêm mất điện. Dung Tự thở dốc dưới cơ thể nàng. Một buổi tối oi bức như vậy, căn phòng gió thổi không lọt, thỉnh thoảng nghe tiếng đi hóng gió bên ngoài. Ngón tay của nàng, dán trên da thịt hơi lạnh của Dung Tự. Thuần khiết như ngọc. Ngón tay của nàng trượt trên da thịt của Dung Tự, nhẹ nhàng mà trượt, ngón tay của nàng như diêm được quẹt cháy. Đốt da thịt của Dung Tự, đến khi nàng hôn lên lần nữa, còn hơi nóng.

Trước khi Olivia đến, hai người từng lên giường rất nhiều lần. Sau khi Olivia đến, số lần giao hoan của họ đã giảm đi rất nhiều. Đến hai hôm nay, nàng càng không chạm vào Dung Tự. Đối với tất cả của Dung Tự, Trình Cẩm Chi quen thuộc. Khi nàng dán trên người Dung Tự, nàng có thể cảm nhận được bản thân hưng phấn. Đây là điều mà mấy năm qua không có. Hoan ái kịch liệt, càng như muốn cho đối phương hòa vào máu xương của mình. Trong khoảnh khắc tiến vào kia, lại phát ra tiếng thì thầm nhỏ. Sảng khoái.

Trình Cẩm Chi kéo Dung Tự vào nhà vệ sinh, bên ngoài rất yên tĩnh. Hai người đến gần nhau, kề nhau. Trình Cẩm Chi cắn đầu lưỡi của Dung Tự, ngửi hơi thở của đối phương, hôn nhau một cách vội vàng. Quần áo chưa cởi ra, đã bị ngăn lại vì đột ngột có điện trở lại. Trình Cẩm Chi thả môi Dung Tự ra, môi Dung Tự hơi đỏ lên. Có tiếng gọi bên ngoài, gọi để xác nhận tình hình có điện lại cho hai người. Trình Cẩm Chi khép chặt quần áo của mình, Dung Tự cắn môi một cái, cũng cúi đầu gài lại quần áo của mình. Quần của cô đã bị Trình Cẩm Chi kéo xuống đầu gối.

Hôm sau quay ở ruộng lúa. Cảnh này không có đối thoại gì, chủ yếu là lấy cảnh. Sau vụ thu hoạch mùa thu, có mấy đống rơm trên cánh đồng lúa. Khi lấy cảnh, đúng lúc có một cơn mưa nhỏ. Sương mù hiện lờ mờ trên những cánh đồng lúa. Sương mù ở thôn quê, hơi mỏng manh, không dày đặc như trong thành phố. Hôm nay sương cũng đúng lúc, quét đều những chỗ xa xa, cũng không che mất ống kính. Trình Cẩm Chi đứng trên cánh đồng lúa, nàng nhìn sương mù ở phương xa, từ từ ôm lấy cánh tay. Ngón tay thon dài, cọ cọ lên cánh tay, có vẻ hơi lạnh. Dung Tự đi tới, đi đến bước thứ ba, Trình Cẩm Chi quay đầu lại. Đúng lúc đối diện nhau, màn ảnh thu phóng từ xa đến gần, rồi thu phóng đến sương mù xa xa. Mơ hồ, người cũng mơ hồ, không nắm bắt được tình cảm.

"Cắt." Vương Chương nói chuyện: "Kết thúc công việc đi."

Vương Chương lại ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Nhanh hơn đi, trời sắp mưa. Đừng để thiết bị mắc mưa."

Chẳng bao lâu, tất cả nhân viên đều rời đi. Chỉ có Trình Cẩm Chi và Dung Tự ở lại cánh đồng lúa. Sự im lặng trước cơn mưa lớn, xung quanh cũng không có ai. Ban đầu Trình Cẩm Chi chỉ muốn thả hồn một lúc, không nghĩ rằng Dung Tự ở lại theo nàng. Trình Cẩm Chi quay đầu, đối diện với Dung Tự. Môi dưới của Dung Tự vẫn còn vảy máu, do đêm qua hôn. Nếu không nhìn kĩ thì không thể thấy được. Trình Cẩm Chi ngoắc ngoắc ngón tay với Dung Tự, Dung Tự ngẩn ngơ, bước về phía trước. Đây là một đống rơm cực kì bí mật. Trình Cẩm Chi đặt Dung Tự trên đống rơm, hôn lung tung lên môi Dung Tự. Máu vừa đóng vảy, lại bị Trình Cẩm Chi cắn bể. Quấn quít trước cơn mưa lớn, có vẻ rất vội vã. Hoan ái lâu lắm, mưa to như trút nước xuống, trút hết lên hai người. Trong mưa, Dung Tự vén vén sợi tóc của Trình Cẩm Chi, cô đang nâng gương mặt của Trình Cẩm Chi. Môi lưỡi quấn quít, tràn ngập tiếng thở dốc của ai đó.

"Bà cô, hai người đi cấy mạ à." DC che dù, vội vội vàng vàng đi đến.

Quần áo của hai người lộn xộn, trên người cũng dính không ít rơm rạ và bùn đất. Họ như lăn một vòng dưới ruộng. Quả thật là lăn. Dung Tự nắm chặt tay Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi mặc Dung Tự nắm, cũng không hất ra. Trong sự lải nhải của DC, hai người về phòng của mình. Quần áo không còn mặc được nữa, cổ áo bị kéo rách, nút áo cũng mất hai nút.

Vòi sen xối xuống, dòng nước ấm áp chảy trên hai cơ thể duyên dáng. Từ bờ vai trắng nõn đến cái eo thon, rồi đến mắt cá chân nho nhỏ. Người hai người dính nhiều rơm rạ. Dung Tự có ưu thế chiều cao, cô đang nâng đầu Trình Cẩm Chi, lấy từng sợi rơm vụn trên tóc của nàng. Chỉ tắm, hai người đã mất hơn hai tiếng. Đến khi nằm trên giường, đã hơn chín giờ tối. Nét mặt của Dung Tự vẫn băn khoăn, cô cẩn thận nằm cạnh Trình Cẩm Chi. Vẻ mặt của Trình Cẩm Chi có phần bình tĩnh, đôi mắt của nàng cực kì sâu thẳm.

Trình Cẩm Chi giơ tay lên, Dung Tự lập tức khẽ run. Cô không biết Trình Cẩm Chi đang nghĩ gì, thậm chí không biết hành động tiếp theo của Trình Cẩm Chi là gì. Ngón tay Trình Cẩm Chi vạch tóc cô ra, lấy sợi rơm ra khỏi tóc cô. Động tác của Trình Cẩm Chi rất nhẹ nhàng, tương phản với sự điên cuồng khi ở trên cánh đồng. Dung Tự chớp mắt một cái, ánh nước lập tức xuất hiện trong đôi mắt. Tay Dung Tự run rẩy, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi không nói gì, chỉ từ từ rút ra. Trình Cẩm Chi nghiêng người qua, quay lưng về phía Dung Tự.

Trình Cẩm Chi mở to mắt, cũng không ngủ. Căn phòng hơi yên tĩnh, một lúc sau, nàng nghe thấy hơi thở dồn dập ở phía sau. Trình Cẩm Chi hơi quay đầu, thấy Dung Tự. Viền mắt của Dung Tự hồng hồng, chứa đựng nước mắt, cô thở ra dường như muốn giảm bớt cảm xúc của mình. Trình Cẩm Chi cau mày, trở mình đối mặt với Dung Tự. Trình Cẩm Chi vươn tay ra, lau giọt nước mắt trên khóe mắt của Dung Tự: "Sao giờ em thích khóc vậy?"

Dung Tự thực sự là càng sống càng quay ngược trở lại, lúc mười tám tuổi, chững chạc như ba mươi tám tuổi. Giờ hai mươi bảy tuổi, lại như một thiếu nữ mười bảy tuổi đang trong thời kì trưởng thành. Cung phản xạ thật dài.

"Cẩu Vũ nói em sợ." Dung Tự nói: "Em sợ."

"Em đừng nghe cậu ấy, cậu ấy chỉ sợ thế giới không loạn thôi."

"Em làm sai rồi."