Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 200: Dừng xe



Trình Cẩm Chi chìa ngọc thủ thon thon, Dung Tự lấy nhẫn trong hộp ra. Dung Tự cầm ngón tay của Trình Cẩm Chi, dừng một lúc. Thấy Dung Tự dừng lại, Trình Cẩm Chi lại chuẩn bị rút về: "Hối hận?"

Dung Tự siết chặt ngón tay của Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi cũng không rút lại được: "Không phải."

Dung Tự cúi đầu, hôn lên ngón tay Trình Cẩm Chi. Cuộc đời này, cho đến giờ cũng không cho rằng sẽ có cơ hội như vậy lần thứ hai. Dung Tự có vẻ rất chân thành, cô cúi đầu nắm tay Trình Cẩm Chi, từ đầu ngón tay đến các đốt ngón tay, chậm rãi đẩy nhẫn cưới vào ngón áp út của Trình Cẩm Chi. Nụ hôn của Dung Tự, rơi vào ngón áp út của Trình Cẩm Chi.

Dáng vẻ quy mao của Dung Tự, khiến Trình Cẩm Chi không được tự nhiên khụ một cái. Nàng rút tay của mình về: "Chị không có chuẩn bị nhẫn, về nước đưa em."

"Không sao." Dung Tự cười cười, dịu dàng nói: "Em đã chuẩn bị rồi, ở trên xe."

"Vậy em về tự mang đi." Trình Cẩm Chi đem tay đeo nhẫn nhét vào túi áo: "Chị đi quay phim."

"Ừ." Dung Tự cười đến mức trông như ngốc.

"Vừa rồi em nói chuyển nhượng cổ phần công ty, một cổ phần cũng không thể thiếu." Vẻ nhặt được món hời to của Dung Tự, khiến Trình Cẩm Chi không quên nhắc nhở. Tại sao mẹ nàng sẽ cho rằng nàng bị Dung Tự bán còn giúp đếm tiền? Trình Cẩm Chi cảm thấy mình rất thông minh.

Dung Tự cười cười, cũng không biết đang nghĩ gì, chỉ nhẹ nhàng ôm vai Trình Cẩm Chi. Tay đeo nhẫn nằm trong túi áo, Trình Cẩm Chi dùng ngón cái vuốt ve nhẫn ở ngón áp út, thấy Dung Tự thế này, nàng luôn cảm thấy Dung Tự đang tính toán nhỏ nhặt gì đó: "Tại sao không nói chuyện?". Truyện Dị Năng

"Em đang suy nghĩ."

Trình Cẩm Chi biết ngay, chắc chắn Dung Tự đang tính cái quỷ gì đó. Dung Tự sao có thể làm theo sự chi phối như vậy, không chỉ lấy nàng, còn nói muốn đem công ty cho nàng: "Sao?"

"Bây giờ, em có thể gọi chị là vị hôn thê chứ?" Dung Tự thu hồi nụ cười ngây ngô của mình, nghiêm túc nói. Giọng vẫn trầm như bình thường. Có lẽ, rất quyến rũ.

"Không được, buồn nôn lắm."

"Em có thể gọi chị là..." Dung Tự thực sự rất phạm luật, nói chuyện còn vểnh môi: "Vợ chứ?"

Giọng trầm của Dung Tự, biến cái từ vợ ngọt ngấy này, có vẻ càng thêm ngọt hơn. Dung Tự thoải mái, ngược lại Trình Cẩm Chi cảm thấy não của mình bị nổ ầm một cái. Cho đến hiện giờ Dung Tự vẫn chưa từng kêu nàng như vậy: "Em vẫn gọi chị là Cẩm Chi đi."

"Vậy em có thể..."

"Em lại có thể gì?" Hiện giờ Dung Tự như con nít mẫu giáo, bất tận: "Chị phải đi làm việc, em nên đi về đi."

"Vậy em về khách sạn, nấu cơm cho chị." Dung Tự nói: "Khi nào chị xong? Em đến đón chị."

Hiện tại Dung Tự nghiễm nhiên trở thành một người vợ. Trong phút chốc Trình Cẩm Chi có cảm giác ở ngoài làm việc nuôi gia đình sống qua ngày: "Em làm xong hết việc rồi?"

Giống như Cẩu Vũ nói, chắc chắn là việc quá ít: "Em thấy chuyển nhượng cho chị hết, không làm chủ cả người thoải mái đúng không?"

"Không có, em đang lấy lòng sếp."

"Tố chất nhân viên của em còn cần phải nâng cao, đừng luôn nghĩ đến việc quy tắc ngầm với sếp." Trình Cẩm Chi bỏ tay của Dung Tự xuống, luôn cảm thấy mình xài quy tắc ngầm không đúng cách. Quên đi, nên nhanh chóng đẩy Dung Tự đi, Dung Tự đứng ỳ một hồi, cánh cửa Hollywood của nàng sẽ không giữ được, phải cởi mở dung nạp thiên địa. Trình Cẩm Chi không cho Dung Tự gọi nàng là vợ, Dung Tự bắt đầu gọi nàng là sếp. Rõ ràng sếp là một từ ngữ rất bình thường, DC A Uy bọn họ đều gọi nàng như vậy. Nhưng riêng Dung Tự gọi, cảm giác như bị uốn cong trong họng, ở trên giường cũng biến chất hoàn toàn. Buổi tối, mới ăn no đã bị Dung Tự vớt lên giường, Dung Tự cắn tai nàng: "Sếp, tối em muốn tăng ca cho sếp."

Sắc tình. Bị Dung Tự gọi càng sắc tình. Đến nửa đêm, Dung Tự còn cầm nhẫn đong đua trước mắt nàng, để nàng đeo giúp mình. Việc này có cần thiết sao? Còn phải đặc biệt cởi ra để nàng đeo? Dung Tự càng ngày càng bệnh hình thức. Trình Cẩm Chi mệt mỏi đến không thẳng lưng lên nổi. Mắt chỉ mở ra một kẽ hở, tùy tùy tiện tiện đeo cho Dung Tự.

Dung Tự ôm nàng, nói liên miên cằn nhằn bên tai nàng. Từ lúc bắt đầu một lần nữa, Dung Tự nói nhiều hơn so với trước đây. Hiện tại có thể lải nhải làm Trình Cẩm Chi mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi. Khi Trình Cẩm Chi thức dậy, Dung Tự đã ở bên cạnh xử lý công việc. Dung Tự hơi chăm chú, Trình Cẩm Chi rửa mặt một phen, thấy Dung Tự còn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi ở bàn làm việc. Tay trái của Dung Tự hơi nhấc lên, tay phải đặt trên bàn phím, qua một lúc, tay phải bắt đầu vuốt chiếc nhẫn trên ngón áp út của tay trái. Nét mặt vẫn rất chăm chú, chi tiết vuốt nhẫn cũng rất quyến rũ. Không ngờ thích nghi với chiếc nhẫn trên ngón áp út nhanh như vậy. Trình Cẩm Chi uống một hớp nước, cũng nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình. Gu của Dung Tự vẫn rất khá. Có vẻ như nó là mẫu nhẫn cũ. Không giống với phong cách của những mẫu trong hai năm gần đây. Lúc trước, Trình Cẩm Chi còn đi xem nhẫn cưới với Hạ Dữu.

Dung Tự mặc áo sơ mi được ủi phẳng phiu, cuối cùng cũng không có mang kính gọng vàng "nhã nhặn bại hoại" của mình. Có lẽ kính ở trong nước. Trước đây ở nhà mang rất nhiều lần.

Trình Cẩm Chi để chân trần đi làm bữa sáng. Chắc Dung Tự dậy chưa bao lâu. Mới để sữa lên mâm, Dung Tự đã tới. Dung Tự ôm nàng, gác đầu lên vai nàng: "Sao mặc áo sơ mi của em?"

Trình Cẩm Chi lấy áo sơ mi của Dung Tự làm áo ngủ. Dung Tự quy mao này, ngay cả áo sơ mi cũng được ủi bằng hương liệu an thần: "Áo sơ mi của em to, chị có thể không cần mặc quần."

"Không mặc quần, đúng là rất tiện."

"Tay." Trình Cẩm Chi lấy tay Dung Tự ra: "Chỗ đó đau muốn chết, đừng đụng."

"Không phải hôm qua không dùng tay sao?"

Hôm qua đúng là không dùng tay, áp cọ, sau đó Dung Tự làm bằng miệng cho nàng.

"Có lẽ bị mất nước." Trình Cẩm Chi nói năng không suy nghĩ nói tới chuyện người lớn.

Dung Tự cười cười, hình như trong nháy mắt đã hiểu. Hiện giờ càng ngày Dung Tự càng không trong sáng, không có tí vẻ nữ thần cao ngạo lạnh lùng như lúc trước. Đến khi Trình Cẩm Chi làm bữa sáng xong, Dung Tự lại hôn cổ Trình Cẩm Chi: "Cảm ơn sếp."

"Đừng gọi chị là sếp, cảm thấy không có gì tốt lành."

Quả thật Dung Tự rất bận rộn, một bữa sáng, gián đoạn hai lần, nhận hai cuộc gọi. Cái miệng nhỏ của Trình Cẩm Chi moi sữa ngũ cốc, nhìn văn kiện của Dung Tự. Đợi Dung Tự cúp điện thoại quay lại ăn, nói với nàng dự án của mấy ngày nay. Trình Hoài Nam vẫn yên tâm về Dung Tự, Ôn Khởi Vân thì không yên tâm. Mấy dự án này, Ôn Khởi Vân đều phái người thân tín hỗ trợ Dung Tự. Hiện tại dự án này sắp hoàn thành, Dung Tự cũng chuẩn bị rút ra khỏi những dự án này, chủ yếu là cô giúp Trình gia. Chuyện giành công thì để người khác làm, dù sao trong khoảng thời gian này, những người này cũng không cản trở gì, coi như là hợp tác.

Nghe Dung Tự trần thuật rõ ràng trật tự, Trình Cẩm Chi chống má ăn một miếng sữa ngũ cốc. Dung Tự đúng là nhân tài kinh doanh, nhưng đã từng nói, người thắng cuộc đời làm chuyện gì mà không có hình tượng hào quang chứ? Lúc Dung Tự cúi đầu ăn gì đó, Trình Cẩm Chi lại nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Dung Tự. Bất kể Dung Tự có hào quang gì, dù sao bây giờ cũng là của nàng. Trình Cẩm Chi vui rạo rực quét sạch đồ ăn: "Em định khi nào về?"

"Chắc trở về, lại phải bận một thời gian." Dung Tự vươn tay, cầm tay Trình Cẩm Chi. Hơi có ý lấy lòng: "Hay em ở với chị mấy ngày nữa?"

"Em ở đây với chị, cũng xử lý công việc. Về nước cũng xử lý công việc. Còn không bằng về sớm, xử lý xong sớm. Để tránh em ở đây phân tâm."

"Một ngày?"

"Được rồi, một ngày."

Dung Tự vui vẻ, lập tức dang tay kéo nàng vào lòng: "Ở bên sếp, cảm thấy tâm trạng đi làm rất tốt."

"Có thể không tốt à? Có thể ăn đậu hũ của sếp bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu."

Dung Tự cười cười, Dung Tự quét mứt hoa quả lên bánh mì nướng: "Chị còn ăn không?"

"Không ăn."

Ngoài miệng nói không ăn, Dung Tự đưa bánh mì nướng đến miệng Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi lại ăn một miếng nhỏ. Ban ngày Trình Cẩm Chi đến phim trường quay phim, Dung Tự cũng đi với nàng. Buổi tối Dung Tự lại đưa Trình Cẩm Chi về khách sạn. Trình Cẩm Chi ngồi một bên xem kịch bản, Dung Tự cũng ngồi một bên làm việc. Ban đầu là ôm nhau, sau đó biến thành ôm mặt đối mặt. Ôm mặt đối mặt, Dung Tự lại nâng chân Trình Cẩm Chi lên, hơi kẹp lại.

Cách quần lót, hai người dính vào nhau như vậy. Thỉnh thoảng Dung Tự nhúc nhích một cái xử lý số liệu, thỉnh thoảng Trình Cẩm Chi nhúc nhích một cái lật qua trang. Hai người trông như có một ít tình thú của những người yêu nhau lâu năm. Sau khi về nước, Dung Tự lại tập trung vào công việc bận rộn. Có khi hai người lệch thời gian, cơ bản là sắp xếp gửi tin nhắn đan xen nhau. Đến khi Trình Cẩm Chi làm xong, đã là cuối tháng. Dung Tự đi công tác về, vẫn còn đang trên đường, Trình Cẩm Chi nói với DC một tiếng. DC bảo tài xế đến đón nàng.

Hôm nay thời tiết không tốt lắm, trời mưa hơi lớn, sấm chớp rền vang. Trình Cẩm Chi theo dõi báo cáo của công ty, ngẩng đầu dụi dụi mắt, không dụi còn đỡ, vừa dụi đã thấy kính chiếu hậu. Lúc đầu cô cũng không chú ý tài xế trên xe, vừa nhìn, lại không phải là ông Hà. Khuôn mặt quen thuộc, là ông Chu. Trước đây nàng bị tai nạn xe, do ông Chu ngủ gà ngủ gật. Sét đánh một cái, dọa Trình Cẩm Chi sợ. Nàng hét lên: "Tại sao lại là ông?"

"Hả? Cô Trình, hôm nay ông Hà về quê, ông ấy bảo..."

Không đợi ông Chu nói xong, Trình Cẩm Chi đã mất kiên nhẫn: "Dừng lại ven đường."

"Cô Trình, ở đây không thể đỗ xe. Đợi..."

"Dừng lại nhanh." Sấm chớp rền vang, khiến mọi thứ trở nên quỷ dị.

"Cô Trình ở đây thực sự..."

Ông Chu vừa giảm tốc độ, một chiếc xe tải đâm đến từ phía tây. Đúng lúc đâm vào chính diện.

Ngồi trong xe, Dung Tự vuốt ve chiếc nhẫn. Tâm trạng của cô khá tốt, sắp một tháng không gặp người yêu. Đợi tình hình của công ty tốt hơn một chút, hai người có thể kết hôn rồi. Cô còn đặt biệt tìm Phó Thiên Sanh, muốn tổng kết kinh nghiệm tổ chức hôn lễ. Phó Thiên Sanh nói với cô: "Điều quan trọng nhất là, nên đi học mát xa. Thời gian đó cô dâu khá căng thẳng, gặp điều gì xảy ra đột nhiên thì cũng như trời sập."

Nghĩ đến Trình Cẩm Chi vô tâm vô tư, Dung Tự lại cười. Đàn chị Hạ Dữu khá nhạy cảm, vị kia của nhà cô khá nóng nảy, chắc phải chuẩn bị mấy viên thuốc an thần. Tâm trạng Dung Tự hớn hở, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út chiếu lấp lánh. Trước khi điện thoại vang lên, cô vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để nói chuyện kết hôn với đối phương.