Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 202: Ý chí sắt đá



Trình Cẩm Chi, ngàn vạn lần cô đừng có chuyện gì. Dung Trạm đứng ngoài hành lang, nhìn phòng chăm sóc đặc biệt chằm chằm. Hành vi vừa rồi của chị hắn, làm hắn sợ hãi, chị hắn chưa từng lộ ra một mặt như vậy. Nếu Trình Cẩm Chi thực sự xảy ra chuyện, hắn không có cách nào tưởng tượng tiếp theo hắn sẽ phải đối mặt với điều gì. Hắn có cảm giác hắn sắp mất đi người thân duy nhất trên đời này. Dung Trạm hơi hối hận, hắn không nên đưa Trình Cẩm Chi đến bên cạnh chị hắn một lần nữa, nếu hắn có thể dự đoán trước Trình Cẩm Chi sẽ xảy ra chuyện. Nhưng tình huống cũng không tốt hơn, mấy năm nay, điều chị lo lắng nhất đó là Trình Cẩm Chi. Nếu Trình Cẩm Chi xảy ra chuyện, chị cũng sẽ chạy đến trước tiên.

"Sao mấy đứa ở ngoài hết vậy?" Cha mẹ Trình đến, thấy Hạ Dữu và Cẩu Vũ: "Dung Tự ở trong?"

Dung Tự đã không ngủ không nghỉ ở đây mấy ngày. Ôn Khởi Vân không có phản ứng gì, vẫn đi thẳng đến giường của con gái. Ngược lại Trình Hoài Nam hơi không đành lòng, ông vỗ vai Dung Tự một cái, khẽ hỏi: "Con ăn xong chưa?"

"Đi nghỉ một lúc đi. Đừng làm cơ thể mệt lả." Trình Hoài Nam biết chuyện Dung Tự nằm viện năm ngoái. Dù là cơ thể làm bằng sắt, cũng không chịu nổi giày vò ngày qua ngày đêm qua đêm như vậy.

"Dạ." Dung Tự cúi thấp đầu. Cô vẫn luôn nói rất nhiều điều ở bên giường, người này luôn bảo cô nói nhiều, rõ ràng cô cũng đã nói rất nhiều, nhưng người này vẫn không có một tí dấu hiệu tỉnh lại. Cha mẹ Trình đến, cô cũng muốn dành ra không gian. Dung Tự từ trong phòng bệnh đi ra, mới vừa ra đã bị Dung Trạm đỡ cánh tay: "Chị, chúng ta đi gặp bác sĩ?"

Dung Trạm vẫn đang lo lắng trạng thái của cô.

"Em về đi." Dung Tự ngồi một bên: "Trong công ty có nhiều việc như vậy, còn có dự án công ty của Trình gia, em để ý kĩ giúp chị, có tình huống gì thì gọi điện thoại cho chị."

"Sao không đi?" Dung Trạm lề mề không hề di chuyển, Dung Tự lại ngẩng đầu.

Dung Trạm ngồi cạnh Dung Tự, lần này hắn sẽ không nghe bất cứ điều gì mà chị hắn nói: "Em đợi Trình Cẩm Chi tỉnh lại."

"Dung Trạm." Dung Tự nâng giọng: "Em đừng thêm phiền."

Dung Trạm sợ. Nếu Trình Cẩm Chi có chuyện gì ngoài ý muốn, vậy chị hắn cũng... không sống nổi. Ở đây không ai quan tâm chị hắn. Dung Trạm ngồi ở đây, cũng chuẩn bị cho điều xấu nhất. Ban nãy Dung Trạm cũng đi hỏi tình hình với bác sĩ, bác sĩ nói tình hình không khả quan lắm, Dung Trạm cũng hiểu rằng, có lẽ chỉ kéo nửa chân của Trình Cẩm Chi ra khỏi quỷ môn quan, nửa chân còn lại đang giơ lên. Trình Cẩm Chi tỉnh lại là tỉnh, không tỉnh lại là không tỉnh, không thể tính ra bất kì xác suất nào: "Chị, chuyện của công ty chị đừng lo, em sẽ xử lý."

Dung Tự dừng một lúc, giọng nói bình tĩnh hơn: "Với khả năng của em, vẫn chưa đạt tới khả năng điều hành từ xa."

"Cậu Dung, nếu không cậu về trước đi, ở đây có tôi và Cẩu Vũ. Chúng tôi sẽ giúp cậu chăm sóc cô Dung." Hạ Dữu vô cùng khách sáo nói với Dung Trạm.

Dung Trạm nghẹn đỏ mặt, nhìn nhau với chị hắn như vậy. Nhìn nhau ba giây, hắn đã bị đánh bại bởi khuôn mặt bình tĩnh của chị hắn: "Em về công ty, sẽ điện thoại cho chị."

"Nhắn tin là được rồi." Hiện tại Dung Tự không muốn chia một chút tâm tư nào vào những chuyện vụn vặt tầm thường.

Trạng thái của Dung Tự như vậy, Hạ Dữu và Cẩu Vũ cũng không biết trấn an thế nào. Tình trạng của Trình Cẩm Chi quả thật rất nghiêm trọng, nếu các cô nói không có việc gì đừng lo lắng, thì có vẻ quá nhẹ nhàng và như trò đùa. Trên thực tế, các cô cũng lo lắng. Những người vô cùng lo lắng như nhau, thì cũng không cách nào thực hiện mục đích an ủi cho nhau. Nói lời an ủi ra, bản thân cũng tự thấy lừa mình dối người. Đêm khuya, khi Trình Hoài Nam ra ngoài nghe điện thoại, thấy ngay Dung Tự ngồi trên băng ghế dài ở hành lang. Dung Tự mặc đồng phục bệnh nhân giống con gái, không có sức sống ngồi trên ghế. Trong đôi mắt của cô, không có bất kì cảm xúc, chỉ có môi dưới hơi khẽ run, như đang nhớ lại chuyện gì đau khổ thương tâm. Trình Hoài Nam cúp điện thoại, rót ly nước nóng đưa cho Dung Tự: "Dậy?"

"Không có."

Dung Tự cúi đầu, nhận ly nước nóng trong tay Trình Hoài Nam: "Cám ơn chú."

"Con ở đây canh một đêm?"

"Con không biết." Dung Tự như một đứa trẻ làm điều gì đó sai trái, vuốt nhẹ mép ly: "Khoảng một đêm."

Hai người đều hơi trầm lặng, bầu không khí như vậy cũng không biết nên nói điều gì. Qua một lúc, Trình Hoài Nam mới mở miệng, giọng khàn khàn: "Nó mấy năm qua, cũng sống không tốt."

"Con chia tay với nó, nó từ bệnh viện về. Nó ngồi trên sô pha cả ngày, nhìn ra ngoài không biết đang nghĩ gì. Tình trạng như vậy không tốt chút nào, có lẽ cũng vì thế, mẹ nó mới đồng ý cho nó về đoàn phim. Nó rất cần nổi tiếng. Từ nhỏ đến lớn, nó đều rất vui vẻ, vô tâm vô tư cười ngây ngô. Thường ngày nó cũng lơ lửng giữa không trung, mơ mộng bay phất phơ, con bỏ đi, kéo nó từ giữa không trung xuống, kéo nó xuống đất. Khiến nó bắt đầu khó chịu và đau đớn như con người. Lúc đó, con có ý thức hậu quả sẽ như thế không?"

Biểu hiện của Dung Tự bắt đầu run rẩy: "Con..."

"Cũng không thể đổ lỗi cho con, chú với mẹ nó cũng có trách nhiệm."

"Là lỗi của con."

"Dung Tự, con cũng đừng trách chú làm con buồn. Chú già rồi, lớn tuổi, cũng bắt đầu huyên thuyên." Trình Hoài Nam nói: "Cũng không biết Trình Cẩm Chi thế nào, vào bệnh viện nhiều lần như vậy. Có lẽ giống bà nội nói, nhà của chúng ta suôn sẻ quá. Cản đường của nhiều người."

"Chân của con đỡ hơn chút nào không?" Cuối cùng, Trình Hoài Nam hỏi.

"Đỡ nhiều."

"Con chú ý nghỉ ngơi, đừng để vết thương nặng hơn." Dặn dò một câu như vậy, Trình Hoài Nam cũng đi vào.

Hành lang yên tĩnh này, chỉ còn một mình Dung Tự. Dung Tự cúi đầu, bưng ly nước nóng trong tay, từ nóng bưng đến lạnh, cũng không có uống hớp nào. Khi trời sắp sáng, Dung Tự lại móc nhẫn từ trong túi ra, cô vuốt ve chiếc nhẫn, bên tai còn có tiếng cười trong trẻo của Trình Cẩm Chi: "Tự Nhi."

Cái người này, sao có thể gọi tên của cô thâm tình như vậy, có một không hai như vậy.

Cô không nên kiệm lời trước mặt người này, nói cả đời này, cũng không nói đủ. Cô nên nói với người này, trong lòng cô đang nghĩ gì. Cô đã thay đổi rồi, là quá trễ sao? Có lẽ đã làm nàng tổn thương quá nhiều. Trên đời này, chỉ cho phép Dung Tự cô bên nhau cả đời, lại không cho phép người khác được cuồng si sao? Nếu Trình Cẩm Chi không cuồng si, làm sao cô có thể, trở lại bên cạnh nàng một lần nữa.

Ban ngày, cha Trình dìu mẹ Trình đi nghỉ ngơi. Mượn thời gian trống này, Dung Tự vào phòng bệnh của Trình Cẩm Chi. Trong phòng bệnh còn có người chăm sóc. Mùi thuốc trong phòng bệnh của Trình Cẩm Chi càng ngày càng nặng. Nàng cần một lượng lớn thuốc để hồi phục. Cơ thể của nàng đang dần dần hồi phục, nhưng vẫn chậm chạp không có vẻ tỉnh lại. Có phải Trình Cẩm Chi đang sợ không, sợ tỉnh lại? Dung Tự nói một số lời van xin vào tai Trình Cẩm Chi, thời gian chờ đợi rất dài, Trình Cẩm Chi vẫn không có động tĩnh. Người này lại muốn "ý chí sắt đá" rồi. Rõ ràng mềm lòng vô cùng, giống như lúc trước ở trong khe núi nhỏ, nàng muốn trói cô ở bên mình, lại không chịu dễ dàng tha thứ cho cô, gây một số vết thương cho cô. Giống như là vậy, có thể lừa dối bản thân là một người có "ý chí sắt đá".

Hạ Dữu vào thấy Dung Tự nằm bên giường. Dung Tự thực sự quá mệt mỏi, mấy ngày qua cũng không chợp mắt không ăn gì, hôm qua mới gắng gắng gượng gượng ăn một ít. Giấc ngủ của Dung Tự chắc là rất cạn, Hạ Dữu chỉnh điều hòa trong phòng bệnh xong mới đi ra ngoài.

"Lại nằm bên giường?" Cẩu Vũ hỏi.

Hạ Dữu gật đầu: "Chắc mới nằm xuống, chắc có thể ngủ mười phút."

"Mười phút?"

"Ừ. Gần như chỉ có chút thời gian như vậy, em ấy ngủ rất cạn."

Cẩu Vũ thở ra một hơi, dường như khó có thể tin với loại sống chết bên nhau ngược tâm này: "Dung Tự bây giờ, như đang quay phim truyền hình. Mình thấy nếu vẫn tiếp tục như vậy, không đợi Trình Cẩm Chi tỉnh dậy, mình thấy em ấy..."

Nghĩ đến việc đang trong bệnh viện, Cẩu Vũ vội vã vả cái miệng quạ đen của mình: "Dù sao, Dung Tự như vậy là không được."

"Bây giờ Cẩm Chi như thế, trong chúng ta ai có thể khuyên em ấy được?"

"Mạng của Trình Cẩm Chi quá tệ." Cẩu Vũ nắm tóc của mình: "Chẳng lẽ vì vạn vật trong thế giới là bất biến?"

"Có ý gì?"

"Cậu thấy đó, chỉ bằng điều kiện của Trình Cẩm Chi. Cũng không phải mình nói không tốt, mình chỉ nói ở nghề diễn. Cậu ấy đã đạt được rất nhiều lần đầu tiên ở Trung Quốc. Ở tuổi của cậu ấy, được đề cử Case, trên thế giới cũng có rất ít." Người Trung Quốc vẫn luôn tin tuệ cực tất suy*: "Không thể so sánh với những ngôi sao nước ngoài khác, xuất thân của họ đều tự kèm với điều kiện. Trình Cẩm Chi cũng không có điều kiện và mạng lưới giao thiệp tốt như vậy, cơ bản là dựa vào bản thân và thời vận."

*Tuệ cực tất suy: Thông minh quá sẽ có hại cho bản thân.

"Lúc này rồi, cậu đừng quảng cáo cách nói thị phi của cậu nữa." Cẩu Vũ là chó săn ảnh, hiển nhiên cũng thích bịa ra những điều gì đó vô căn cứ. Hạ Dữu cũng không để ý Cẩu Vũ, chỉ nhìn phòng bệnh. Đến khi cô mở cửa đi vào lần nữa, Dung Tự đã dậy. Dung Tự vẫn là vẻ kiên trì. Bây giờ điều có thể khiến cảm xúc của Dung Tự lên xuống, đó là tin Trình Cẩm Chi tỉnh lại.

Chẳng bao lâu, bà nội gọi điện thoại đến. Dung Tự ra ngoài nghe điện thoại. Từ khi Trình Cẩm Chi xảy ra tai nạn đến nay, bọn họ đều hết sức ăn ý giấu giếm cụ già thương cháu này. Bà nội tĩnh tu một thời gian, khi ra ngoài lập tức dùng điện thoại trong miếu gọi đến: "Điện thoại của Cẩm Chi vẫn không gọi được, nó đang làm gì?"

"À dạ... chị ấy... nội có chuyện gì không?" Rõ ràng Dung Tự sẽ không nói dối được, cô cố gắng nói qua chuyện khác.

"Nội à, không có chuyện gì, thấy nhớ nó kì lạ. Không biết tại sao, tim luôn nhảy, ra ngoài muốn hỏi nó. Có phải lại gây họa nữa không." Giọng của bà nội vô cùng nhẹ nhàng.

"Thời gian này vất vả cho con, nó không thông minh lắm, chuyện của tập đoàn toàn là dựa vào con. May là nó tìm được con, con thông minh, lại theo nó..."

"Nội." Mũi Dung Tự đột nhiên cay cay: "Con... con còn việc. Con..."

"Rồi rồi, mấy đứa các con thực sự là, làm việc của các con đi. Con phải chăm sóc bản thân nhiều lên, ngược lại nội yên tâm Cẩm Chi, nó là đứa lười biếng nhất. Lúc trước ở nhà thì làm nũng với chúng ta, bây giờ ở với con, chắc là làm nũng với con." Có lẽ bà nội rất nhớ đứa cháu gái này.

Nếu như bình thường, Dung Tự đã gọi Trình Cẩm Chi từ lâu. Nhưng bây giờ, cô gọi Trình Cẩm Chi không dậy: "Dạ... Có lúc chị ấy sẽ thế này, có lẽ là mệt mỏi quá, cho nên phải trốn đi làm biếng."

Trình Cẩm Chi chỉ hơi mệt, đợi nàng thư giãn xong, nàng sẽ tỉnh lại.

"Dung Tự, con... bị sao vậy?" Giọng của bà nội hơi sinh nghi, hình như nhận ra sự bất thường của Dung Tự.