Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 114



“Tôi không muốn ép cô, nhưng dì phải làm như vậy, cô đừng khó xử.” Dương Lạc ngồi bên cạnh Lý Như.

Lúc này Lý Như mới phát hiện không biết từ lúc nào, người trong nhà đều đã về phòng, trong phòng khách chỉ còn lại mình và Dương Lạc.

“Anh được thật đấy.” Hồi lâu Lý Như chỉ thốt ra một câu như vậy.

Dương Lạc không nhịn được cười thành tiếng: “Không phải vì tôi nghĩ cho cô sao, cô vẫn luôn không hẹn hò, người trong nhà không gấp được sao, để họ biết có tôi trông chừng cô cũng yên tâm, hơn nữa tôi cũng có thể mượn cơ hội này để bỏ đi khúc mắc của họ với tôi, nếu không thì cứ cho rằng tôi là hào hoa công tử thì không hay lắm, bệnh của mẹ cô, cô cứ yên tâm cơ bản là không có nguy hiểm gì.”

“Vậy bây giờ làm sao?” Lý Như biết không có bác sĩ nào dám cam đoan tỷ lệ khỏi bệnh 100%, vốn dĩ không có nguy hiểm cũng bằng nghĩa với việc phẫu thuật chắc chắn sẽ thành công, trong lòng vô cùng vui vẻ nhưng lại cố kìm nén không biểu hiện ra, chỉ hỏi ngược lại Dương Lạc.

“Cái này dễ làm, nếu cô thật sự không để ý, để khiến cho dì có thể yên tâm ra nước ngoài chữa bệnh thì hai chúng ta làm một buổi hôn lễ giả, cô thấy có được không?”

Lý Như phì cười với Dương Lạc: “Sao anh lại nghĩ đến chuyện tốt như vậy, tôi với anh làm hôn lễ giả, cho dù giả cũng thành thật, đến lúc chẳng phải ai cũng cho rằng tôi với anh đã kết hôn à, người chịu thiệt chẳng phải là tôi sao?”

Dương Lạc thấy kế sách của mình bị Lý Như vạch trần thì cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ mỉm cười: “Vậy hết cách, tôi chỉ tiếp tục đợi thôi, chỉ là phía dì thì không dễ ăn nói.”

Lý Như nhìn khóe mắt Dương Lạc có hơi ướt: “Dương Lạc, tôi thật sự không ngờ anh là một người đa tình, càng không ngờ anh lại ở cạnh tôi nhiều năm như vậy mà không lời oán trách, bây giờ tôi cảm thấy mình rất may mắn, hục hặc thành như vậy còn chăm sóc tôi đến thế.”

“Cô hiểu tấm lòng của tôi là được, tôi biết cô ngưỡng mộ tình cảm của Văn Lễ dành cho Thủy Thanh nhất, thứ của bố mẹ tôi tôi không làm chủ được, nhưng tiền tôi tự kiếm và sản nghiệp gầy dựng toàn bộ đều giao cho cô, còn không được sao?”

Lý Như nghe xong thì cười nhưng không trả lời, chỉ đứng dậy vào phòng bố mẹ, không bao lâu thì đi ra: “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Dương Lạc không hiểu liền hỏi, lần này mình đánh một trận cuối cùng, Lý Như còn không mở lời nữa vậy thì anh ấy thật sự phải tiếp tục cuộc sống chịu đựng.

“Nơi đăng ký kết hôn, chứng minh ở trong túi tôi, vừa nãy tôi bảo mẹ tôi tìm sổ hộ khẩu.” Lý Như nói vừa thoải mái vừa thẳng thắn.

Dương Lạc bật lên đứng dậy: “Cô nói thật sao? Nhưng đã giờ này rồi…”

“Ông chủ Dương bản lĩnh cao cường, sao cuối cùng chút chuyện đăng ký kết hôn lại khó khăn rồi?” Lý Như biết còn một tiếng hơn nữa thì nơi đăng ký kết hôn mới tan làm, Dương Lạc còn phải về nhà lấy chứng minh, sổ hộ khẩu, thời gian sợ là quá gấp.

Dương Lạc cắn răng: “Vậy không được, hôm nay không lấy được vợ, tôi ngã thẳng vào cống nước thối trong thành phố, đi.”

Lý Như được Dương Lạc kéo tay, nhanh chóng xuống lầu lên xe hơi, ngồi vào trong xe thì nghe Dương Lạc nói với tài xế: “Đến chỗ đăng ký kết hôn.”

Tài xế lập tức khởi động xe, Lý Như vội hỏi: “Anh không về nhà lấy chứng minh với sổ hộ khẩu trước sao?” Thầm nghĩ lẽ nào Dương Lạc thật sự có thể trực tiếp đăng ký trong tình huống không có giấy tờ gì?

Lúc này đột nhiên Dương Lạc đổi mặt, cười ha ha: “Đều mang theo bên người đây.”

“Dương Lạc, anh khốn khiếp, còn giả thần giả quỷ, có phải sớm đã có ý đồ hôm nay chắc chắn có thể ép được tôi đi đăng ký với anh không!” Lý Như thấy bộ dạng đắc ý của Dương Lạc thì tức giận.

“Vậy thì không có, đây là thói quen nhiều năm của tôi rồi, bởi vì công tác thường hay dùng đến nên chứng minh luôn mang theo bên người, sổ hộ khẩu thì tôi luôn để ở cốp sau xe, chỉ sợ hôm nào đó cô tốt bụng đồng ý đăng ký kết hôn với tôi mà tôi lại không chuẩn bị.” Dương Lạc cười hì hì nói, bởi vì phấn khởi mà trên mặt ửng đỏ.

Lý Như nghe vậy thì đau lòng kéo cánh tay Dương Lạc, đầu dựa lên vai anh ấy, khẽ nói một câu: “Để anh chịu khổ rồi.”

Lúc này mắt Dương Lạc cũng long lanh, hồi lâu mới nói một cách kiên định: “Rất đáng!”