Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 20



Cận Văn Lễ không kiên nhẫn nhìn Tiêu Nguyệt Ba chăm chú ăn diện, chỉ mong cô ta nói xong những lời vô ích, tự mình đến tìm Diệp Thủy Thanh giải quyết nỗi khổ tương tư, anh thật lòng suy nghĩ gần như mỗi tối anh đều nghĩ đến Diệp Thủy Thanh rồi chìm vào giấc ngủ, cũng gần như đều là vì nhớ cô mới khó chịu nửa đêm tỉnh giấc.

“Văn Lễ, em thật sự thích anh, anh có thể cho em cơ hội không, chỉ cần là thứ Diệp Thủy Thanh có thể làm, em cũng có thể làm!” Tiêu Nguyệt Ba si mê nhìn Cận Văn Lễ cao lớn anh tuấn trái tim vừa say mê cũng đã tan vỡ, cô ta thật sự không thể mất đi người đàn ông này.

“Tiêu Nguyệt Ba, cô tìm tôi đến nói hôm nay muốn có một câu trả lời cuối cùng, thì ra chính là nói với tôi những lời vô ích này, tôi không có thời gian để nghe, nếu cô dám gây phiền phức cho Thủy Thanh, nhà các cô không phải là vấn đề bị đập kính nữa, có lẽ hôm nào đó một cây đuốc là đốt sạch.”

Sau khi Tiêu Nguyệt Ba nghe xong thì ánh mắt có chút hốt hoảng nhìn ra phía xa, sau đó đột nhiên nhào đến trước mặt Cận Văn Lễ ôm lấy cổ anh, giọng nói kích động hơi run lên: “Văn Lễ, em biết những thủ đoạn mà Diệp Thủy Thanh dùng, em cũng có thể, thật đó! Vì anh, cái gì em cũng có thể trả giá, anh đừng bỏ lại em!”

Tiêu Nguyệt Ba nói nhỏ một câu này xong thì áp sát môi mình lên môi Cận Văn Lễ, sau đó chỉ dừng lại một chút rồi hôn lung tung, cơ thể cũng quấn chặt lấy Cận Văn Lễ.

Chẳng phải Diệp Thủy Thanh biết cách cám dỗ đó sao, mình cũng có thể, hơn nữa cả người mình đều có thể trao trọn cho Cận Văn Lễ, cô ta không tin Cận Văn Lễ không động lòng với mình!

Cận Văn Lễ bị hành động của Cận Văn Lễ làm giật mình, hai tay vịn vai cô ta muốn đẩy cô ta ra theo bản năng, nhưng sau khi cơ thể của Tiêu Nguyệt Ba áp sát qua thì dừng lại, dáng người Tiêu Nguyệt Ba cao gầy, vóc dáng cũng đầy đặn hơn Diệp Thủy Thanh một chút, cơ thể mềm mại nhấp nhô thú vị này nhào vào lòng mình, thật sự khiến người ta khó mà từ chối, cộng thêm đôi môi đầy đặn trơn bóng kia hôn mình say sưa, cũng thỏa mãn hết lòng hư vinh của một người đàn ông như Cận Văn Lễ.

Vốn dĩ mỗi ngày trong đêm anh đều ôm khát vọng với Diệp Thủy Thanh, bây giờ Tiêu Nguyệt Ba chẳng màng gì nhào tới ôm lấy như vậy, Cận Văn Lễ không nghĩ được gì phản ứng cũng khó khăn, nhất thời ngây ra tại chỗ mặc cho Tiêu Nguyệt Ba hôn mình, cũng không suy nghĩ đẩy ra nữa.

Diệp Thủy Thanh đứng ở bên hông tường lớn nhìn hai người đang ôm hôn nhau, trong lòng dâng lên chút đau đớn sâu sắc, đương nhiên cô biết là Tiêu Nguyệt Ba nhào lên trước, cũng biết đây chính là mục đích tại sao Tiêu Nguyệt Ba cứ phải hẹn mình đến đây, bởi vì vừa nãy cô đã nhìn thấy một chàng trai trẻ thò đầu nhìn ra bên phía mình, chắc chắn người này đang giúp Tiêu Nguyệt Ba theo dõi mình, một khi phát hiện mình qua thì truyền ám hiệu cho Tiêu Nguyệt Ba, để cho mình nhìn thấy cảnh tượng lóa mắt nhói tim này.

Thật ra kiểu mánh khóe nhỏ này kiếp trước cô xem phim không biết đã xem qua bao nhiêu lần, tình tiết bộ phim sớm đã dùng nát rồi, Diệp Thủy Thanh hiểu rõ đau đớn trong lòng mình không liên quan đến Tiêu Nguyệt Ba, mà là vì sự ngầm chấp nhận của Cận Văn Lễ.

Trong lòng cô vốn đã có lo lắng về chuyện tình cảm giữa Cận Văn Lễ và Tiêu Nguyệt Ba, cho dù Cận Văn Lễ đã đối xử tốt với mình không còn gì để tả, nhưng suy cho cùng mình vẫn phá hoại hôn nhân vốn có của bọn họ, bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, cuối cùng Diệp Thủy Thanh cũng có thể khẳng định Cận Văn Lễ không phải tuyệt tình với Tiêu Nguyệt Ba, chẳng qua là mình trông xinh đẹp một chút, gợi lên hứng thú của Cận Văn Lễ, trải qua vất vả theo đuổi mình mới đồng ý quen anh, đương nhiên Cận Văn Lễ khó tránh khỏi vui mừng quá mức.

Mà cảnh tượng trước mắt vừa nãy cũng đã xác thực cho suy đoán của mình, Cận Văn Lễ và Tiêu Nguyệt Ba qua lại hơn bốn năm, không thể nào không có chút tình cảm, khi Tiêu Nguyệt Ba không màng dè dặt dâng hiến cơ thể thiếu nữ của mình, Cận Văn Lễ cũng rung động, không sai, chính là như vậy không sai!

Như vậy cũng rất tốt, đúng lúc cũng chứng minh Cận Văn Lễ chính là một người đàn ông lăng nhăng, cho dù tương lai mình kết hôn với anh chắc chắn cũng sẽ đi theo con đường cũ của Tiêu Nguyệt Ba, hơn nữa mình cũng đã biết cách Cận Văn Lễ kiếm tiền người bình thường căn bản không cách nào tham khảo, cho nên không cần người đàn ông này cũng được, trực tiếp trả cho Tiêu Nguyệt Ba, nếu không thì mình vẫn cảm thấy mắc nợ cô ấy.

Diệp Thủy Thanh nghĩ tốt xấu gì mình cũng đã sống mấy chục năm, tội gì phải vì một chút chuyện này mà quấn quýt, có thời gian thì chi bằng nghĩ cách khác để kiếm tiền, hoặc là lại xem mắt, hoặc là làm chút buôn bán nhỏ, tuy hai con đường đều không dễ đi, chung quy vẫn mạnh hơn so với treo trên một thân cây!

Chỉ là liên tục dụi mắt, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, Diệp Thủy Thanh không muốn để ý tới nỗi phiền lo và khổ sở như dời sông lấp biển nữa, xoay người muốn về nhà.

“Thủy Thanh à, đừng khóc nữa, đây cũng là chuyện tốt, em cũng nên suy nghĩ lại một chút.” Diệp Thắng Cường theo phía sau Diệp Thủy Thanh vỗ vai em gái của mình, muốn khuyên cũng không biết nên khuyên thế nào.

Diệp Thủy Thanh sợ Tiêu Nguyệt Ba lại giở trò xấu với mình, mới để anh cả cùng theo cô đến, không ngờ lại gặp lúc mình khó xử nhất, thế là cắn môi suy nghĩ rồi mới nghẹn ngào nói: “Trước đây là em sai rồi, lát nữa về nhà anh cả lấy chiếc xe đạp trong kho kia ra trả về cho Cận Văn Lễ, chuyện khác thì để em nói với mẹ.”

Diệp Thắng Cường thở dài: “Haiz, em còn nhỏ tuổi, chịu dạy dỗ một trận cũng rất tốt, không phải anh trai không muốn xả giận thay em, chỉ là bây giờ chúng ta chỉ mong có thể thoát khỏi tên họ Cận này, nên đừng gây chuyện nữa, đi thôi.”

Diệp Thủy Thanh khóc lóc gật đầu quay về với anh cả.

Tiêu Vinh Quyền thấy anh em nhà họ Diệp ở phía xa, âm thầm bái phục chiêu lợi hại này của chị gái, vẫn may là thành công rồi, nếu không thì thật sự là uổng công để Cận Văn Lễ lợi dụng.

Cận Văn Lễ nhíu mày đẩy Tiêu Nguyệt Ba mở nửa mắt, thở hổn hển ra, bình tĩnh nói: “Cô đi đi, sau này đừng hèn hạ như vậy với tôi nữa.”

Sắc mặt Tiêu Nguyệt Ba đỏ ửng, mặc cho bình thường cô ta mạnh dạn thế nào đi nữa lúc này cũng e thẹn không thôi: “Văn Lễ, anh vẫn có thích em, nếu không thì sao lại chịu để em hôn anh? Không phải Diệp Thủy Thanh cũng làm như vậy sao, nếu cô ta đã làm được, tại sao em không thể, nếu nói hèn hạ vậy cũng là cô ta bắt đầu trước.”

“Tôi thích Thủy Thanh, là tôi năn nỉ cô ấy hôn tôi, tôi không đẩy cô ra chỉ là muốn xem xem rốt cuộc trong lòng tôi nghĩ thế nào. Tiêu Nguyệt Ba, cô không cách nào so sánh với Thủy Thanh, hai người không giống nhau, tôi chỉ thích Thủy Thanh.” Cận Văn Lễ quả thật cũng muốn thăm dò thử, rốt cuộc có phải mình có suy nghĩ khác đối với sự chủ động của Tiêu Nguyệt Ba hay không, kết quả lại phát hiện mặc dù cơ thể của mình có phản ứng, nhưng loại cảm giác đó lại hoàn toàn không giống với cảm giác Diệp Thủy Thanh mang lại cho mình, lúc Tiêu Nguyệt Ba hôn mình, tim mình đập không tăng tốc, máu chảy không tăng nhanh, loại cảm giác hớn hở đó càng không thể nào nhắc đến, đây chẳng qua chỉ là phản ứng quá đỗi bình thường nhất của một người đàn ông với một cô gái mà thôi.

“Em không tin, chúng ta thử lại xem, được không? Nhà em không có ai, anh đến nhà em, Văn Lễ, em sẵn sàng trao thân mình cho anh!” Tiêu Nguyệt Ba lần nữa ôm lấy Cận Văn Lễ cầu xin.

Cận Văn Lễ lạnh lùng lắc đầu: “Không cần thiết, cho dù tôi thật sự ngủ với cô rồi cũng sẽ không liếc nhìn cô, ngoài Thủy Thanh thì tôi không cần bất kỳ cô gái nào khác!”

Nước mắt Tiêu Nguyệt Ba mơ hồ nhìn Cận Văn Lễ sải bước bỏ đi không một chút lưu luyến, không nhịn được nữa liền ôm mặt nghẹn ngào khóc nức nở.

“Chị, không phải thành công rồi sao, em thấy anh Văn Lễ cũng ôm chị mà, sao chị còn khóc? Anh Văn Lễ đi đâu thế?” Tiêu Vinh Quyền vội vã chạy qua, không biết hai người lại làm sao.

Tiêu Nguyệt Ba chỉ vừa khóc vừa lắc đầu, không quan tâm lời hỏi thăm của em trai, bây giờ cô ta chỉ muốn khóc to một trận!

Lúc Diệp Thủy Thanh và anh cả đi đến cổng nhà cũng không ngưng được nước mắt, Chung Xuân Lan thấy hai người đẩy cửa đi vào lập tức hốt hoảng: “Thắng Cường, em gái con làm sao thế? Bị người ta ức hiếp rồi sao?” Đứa con gái này của mình bị lãnh đạo phê bình ở đơn vị, bị đồng nghiệp chê cười cũng coi như không có chuyện gì, sao đột nhiên lại khóc thành thế này!

Diệp Thủy Thanh khóc đến ho khan: “Mẹ, mẹ lấy tiền lương của con ra hết, con muốn chia tay với Cận Văn Lễ, không muốn nợ anh ấy.”

“Hả? Thật sao, xảy ra chuyện gì rồi?” Chung Xuân Lan nhìn sang con trai lớn.

Diệp Thắng Cường nói đơn giản sự việc lại một lượt, Chung Xuân Lan thương con gái cũng rơi nước mắt theo: “Đã biết thằng nhóc đó không phải người tốt, Thủy Thanh à, mình không khóc, mẹ làm chủ cho con, lát nữa lấy tiền đưa con, sáu trăm đủ không?” Tiền lương mấy năm nay của con gái cộng lại cũng để dành được không ít, tiền này chỗ nên xài thì phải xài.

“Được, nếu không thì anh hai cũng nợ anh ấy nhiều như vậy, sau này để anh hai mau chóng trả hết tiền cho anh ấy là được.”

“Được, mẹ bảo anh cả của con trả xe đạp, vậy tiền này có cần mang qua chung không?”

Diệp Thủy Thanh nức nở lắc đầu: “Không cần, chắc chắn anh ấy sẽ qua tìm con, đến lúc đó con nói rõ với anh ấy, rồi đưa tiền này cho anh ấy.”

Chung Xuân Lan gật đầu bất lực, vốn dĩ mình một lòng muốn để con gái cắt đứt qua lại với Cận Văn Lễ, bây giờ cắt đứt thật rồi nhưng nhìn thấy con gái đau lòng như vậy, trái lại trong lòng càng khó chịu hơn.

Cận Văn Lễ đạp xe về nhà mình trước, định thay đồ rồi lại đi tìm Diệp Thủy Thanh, nếu không thì mùi son phấn trên người Tiêu Nguyệt Ba không bay đi được, Diệp Thủy Thanh chắc sẽ nghĩ nhiều.

“Văn Lễ, con khoan hãy đi, người nhà họ Diệp lại trả xe đạp về rồi, đây là có chuyện gì vậy?” Đồng Tú Vân gọi con trai đang ra ngoài.

Cận Văn Lễ sững sờ một lát: “Có thể là nhà họ dọn dẹp phòng không có chỗ để chăng, vậy để trong nhà trước, con tìm thời gian đưa cho Thủy Thanh sau. Mẹ, mẹ con đi đây, không cần đợi con ăn cơm.”

Trong lòng Cận Văn Lễ mang theo vẻ khó hiểu, đạp xe đến nhà họ Diệp, sau khi đến nơi thì gõ cửa, là Diệp Thắng Cường mở cửa sân.

“Sao cậu còn đến?”

“Anh cả, em vừa đến, trước đây chẳng phải cũng có đến sao?” Cận Văn Lễ thấy Diệp Thắng Cường trừng mắt lạnh lùng với mình thì có chút khó hiểu.

“Anh cả, anh đừng lo.” Còn chưa đợi Diệp Thắng Cường trả lời, Diệp Thủy Thanh đã đứng phía sau anh ấy.

Diệp Thắng Cường chỉ đành tránh sang một bên để em gái ra ngoài.

“Chúng ta ra phía xưởng than đá đi dạo đi.” Diệp Thủy Thanh cúi đầu đi đến bên cạnh xe đạp của Cận Văn Lễ.

Bây giờ Cận Văn Lễ vừa nghe thấy xưởng than đá thì trong lòng có chút chột dạ, có điều cũng không thể làm trái ý của Diệp Thủy Thanh, chỉ đành đạp xe chở cô qua.

“Anh cả của em đem xe đến nhà anh rồi, anh biết chứ?” Đến nơi Diệp Thủy Thanh nhảy xuống xe trước đi lên mấy bước, đưa lưng với Cận Văn Lễ rồi hỏi.

“Ừm, mẹ anh nói với anh rồi, nhà bọn em sao lại đột nhiên muốn trả xe đạp vậy?”

Diệp Thủy Thanh nghe vậy thì quay người sang, bắt đầu nhìn thẳng vào Cận Văn Lễ.

“Là em bảo anh cả trả về.”

Cận Văn Lễ nhìn mắt vừa đỏ vừa sưng của Diệp Thủy Thanh, lập tức nhào tới: “Em sao thế, có phải có người nói gì rồi không?”

“Không có ai nói gì cả, người khác nói gì em cũng không để ý. Cận Văn Lễ, chúng ta chia tay đi.”

Cận Văn Lễ lập tức cứng đờ tại chỗ, giống như nghe không hiểu Diệp Thủy Thanh đang nói gì: “Thủy Thanh, chúng ta đừng đùa cái trò này có được không?”

“Em không đùa, đã trả xe đạp về rồi, sáu trăm tệ này anh cầm lấy đi, những ngày này anh cũng tiêu tốn không ít, em biết những thứ này không đủ, nhưng em chỉ có nhiêu đây, đợi anh hai của em kết hôn xong thì để anh ấy mau chóng trả cho anh phần còn lại.”

“Thủy Thanh, rốt cuộc em làm sao thế? Tại sao đột nhiên lại muốn chia tay với anh, là ai nói gì rồi, hay là em lại cảm thấy Thôi Tất Thành tốt hơn anh sao?” Cận Văn Lễ không chấp nhận được đả kích bất ngờ này, nói năng gấp gáp chỉ đành suy nghĩ điều xấu.

Diệp Thủy Thanh nhìn Cận Văn Lễ tinh thần kích động, khẽ cười một tiếng: “Cận Văn Lễ, lúc trưa em cũng đã đến đây, chính là vị trí này, bản thân anh đã làm gì còn cần em nói sao?”

Cận Văn Lễ ngây ngốc nhìn Diệp Thủy Thanh: “Em cũng đến đây sao?”

“Đúng, em đến cùng với anh cả, bởi vì trước đó Tiêu Nguyệt Ba đã hẹn em mười hai giờ trưa hôm nay gặp mặt, em sợ cô ấy giở trò xấu nữa nên không dám đến một mình.” Sau khi Diệp Thủy Thanh nói ra hết, cảm thấy mình bình tĩnh rất nhiều, giọng điệu cũng trôi chảy.

Lúc này Cận Văn Lễ mới hiểu ra, Tiêu Nguyệt Ba hẹn mình cũng hẹn cả Diệp Thủy Thanh, mục đích chính là tạo nên hiểu lầm bây giờ, thế là vội vàng kéo tay Diệp Thủy Thanh giải thích: “Thủy Thanh, em nghe anh nói, đây là quỷ kế của Tiêu Nguyệt Ba, là cô ta cố ý nhào vào lòng anh, em tuyệt đối đừng hiểu lầm, cũng đừng để mắc lừa cô ta!”

Diệp Thủy Thanh rút tay mình lại, rồi lui ra mấy bước: “Em biết Tiêu Nguyệt Ba cố ý, cũng là cô ấy chủ động hôn anh. Nhưng Cận Văn Lễ, lúc đó anh đã làm gì chứ, anh có đẩy cô ấy ra không? Anh không hề, không những anh không đẩy, còn đưa tay ôm cô ấy, em nghĩ trong tình huống này, ngoài chia tay thì giữa chúng ta còn gì để nói nữa!”

“Anh không ôm cô ta, anh chỉ đỡ vai cô ta muốn đẩy cô ta ra, chỉ là..., Thủy Thanh à, em tin anh, sau đó anh thật sự đã đẩy cô ta ra, cũng đã từ chối cô ta, thật đó!” Cận Văn Lễ không cách nào giải thích suy nghĩ trong lòng mình lúc đó, chỉ đành một mực nài nỉ Diệp Thủy Thanh có thể tin tưởng mình trong tình huống không được ai giúp đỡ.

Diệp Thủy Thanh nhìn bộ dạng không ai giúp đỡ của Cận Văn Lễ cũng không nhẫn âm, khẽ thở dài một tiếng kéo tay anh nhét tiền cho anh: “Văn Lễ, trong lòng anh vẫn có tình cảm với Tiêu Nguyệt Ba, nhưng bản thân anh không phát hiện, anh sống cuộc sống yên ổn chắc chắn tương lai có tiền đồ, tuyệt đối đừng không kiên định trong tình yêu nữa, em không làm lành với Thôi Tất Thành, cũng sẽ không quay lại với anh ta, anh…, bảo trọng!”

Diệp Thủy Thanh nói đến đây nước mắt vẫn rơi ra, che miệng xoay người muốn chạy, nhưng lại bị Cận Văn Lễ ôm lại.

“Thủy Thanh, không được, em không thể bỏ lại anh như vậy! Anh thừa nhận lúc đó anh đã do dự một lúc, nhưng anh muốn làm rõ rốt cuộc anh có cảm giác gì với cô ta, sau đó thì anh đã hiểu, cho dù cô gái có xinh đẹp có quyến rũ đi nữa cũng không sánh bằng em, người trong lòng anh thích chỉ có một mình em, là anh sai rồi, khiến em tổn thương, anh là tên khốn khiếp, em đánh anh hả giận đi!” Sắc mặt Cận Văn Lễ tái nhợt, ôm chặt lấy Diệp Thủy Thanh, anh chỉ biết mình không thể buông tay, nếu không thì không còn đường cứu vãn nữa.

“Cận Văn Lễ, một người đàn ông như anh có thể làm việc ngay thẳng chút được không! Em đã từng nói để ở bên anh thì người khác nói gì, làm gì em cũng không để ý, nhưng nếu em muốn chia tay với anh thì chỉ là chuyện một câu nói! Em có thể không để ý người khác, nhưng em không thể không để ý từng hành động, từng lời nói của anh, chúng ta không có duyên, mãi mãi vẫn là không có duyên, là em ích kỷ ham tiền của anh, anh buông tay ra đi!” Diệp Thủy Thanh khóc lóc không thở nổi, trong lòng mình cũng đau đớn siết chặt.

Cận Văn Lễ vẫn ôm Diệp Thủy Thanh, cho dù bình thường anh có kiên cường, bỡn cợt đi nữa, lúc này nước mắt cũng rơi xuống: “Thủy Thanh, anh có tiền, em ở bên anh vì cái gì cũng anh chấp nhận, tiền của anh đều cho em hết, anh xin em đừng rời xa anh, chúng ta đừng chia tay, anh xin em!”

Cận Văn Lễ nói rồi, vốn dĩ vẫn ôm cơ thể Diệp Thủy Thanh dần dần trượt xuống, hai chân quỳ xuống vùi mặt lên bụng của Diệp Thủy Thanh, khóc lóc nghẹn ngào.

Lần này Diệp Thủy Thanh càng khóc ruột gan đứt từng khúc, cúi đầu xuống không nhìn rõ gì cả, tay đặt lên vai của Cận Văn Lễ, cũng không biết nên làm sao, ban đầu cô có ý định cùng Cận Văn Lễ làm giàu, những chuyện khác cũng không nghĩ nhiều gì cả, ai biết được hôm nay vừa nhìn thấy Cận Văn Lễ và Tiêu Nguyệt Ba ôm hôn nhau thì lập tức đổi ý không muốn đi con đường này nữa, hôm nay lại thấy anh quỳ xuống trước mặt mình khổ sở cầu xin như vậy thì trong lòng hoảng loạn, mình do dự thiếu quyết đoán như vậy thì còn có thể làm được việc gì chứ! Thầm nghĩ trong lòng, trong tay dùng sức muốn đẩy Cận Văn Lễ ra!

Cận Văn Lễ cũng cảm thấy Diệp Thủy Thanh muốn đẩy mình ra, chỉ là càng thêm liều mạng ôm eo cô, đồng thời ngửa lên mặt cũng đầy vệt nước mắt: “Thủy Thanh, em muốn ép anh chết sao? Nếu em thật sự muốn chia tay với anh, cũng được, đợi anh chết rồi thì không quấn lấy em nữa!”

Diệp Thủy Thanh kinh ngạc nhìn Cận Văn Lễ lại đứng lên, không biết anh muốn làm gì, sau đó nhìn thấy anh quan sát xung quanh, đột nhiên đi mấy bước nhặt một miếng thủy tinh trên mặt đất, trong lòng vừa ý thức được chuyện không may, kết quả Cận Văn Lễ đã lấy thủy tinh rạch lên cổ tay, máu tươi liền bắt đầu tuôn ra, Diệp Thủy Thanh lập tức sợ hãi hét lớn lên: “Cận Văn Lễ, có phải anh điên rồi không, đừng rạch nữa! Mau, đừng rạch nữa!”

Diệp Thủy Thanh lảo đảo chạy đến trước Cận Văn Lễ, muốn giật lấy thủy tinh trong tay anh, rồi lại nhìn máu chảy ra, tim đập nhanh đã sắp ngừng lại: “Mau đến bệnh viện, mau lên xe!”

Cận Văn Lễ không nhúc nhích, né tránh tay của Diệp Thủy Thanh, nhìn cô chăm chăm rồi nói: “Không đi, chết cũng được, nếu không thì sống cũng không có ý nghĩa!”

“Cận Văn Lễ, anh bị bệnh phải không? Anh ầm ĩ tự tìm cái chết như vậy, không nghĩ đến bố mẹ và người nhà của anh à?” Diệp Thủy Thanh không giật được mảnh thủy tinh vỡ nên lần này thật sự sốt ruột, giận dữ lườm Cận Văn Lễ hét lớn.

Ai ngờ Cận Văn Lễ lại cười không để ý: “Trong nhà còn có chị gái và anh trai của anh, anh chỉ đành có lỗi với bố mẹ thôi.” Nói xong thì lại muốn rạch lên cổ tay.