Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 50



Nghe Cận Văn Lễ nói, lòng Diệp Thủy Thanh chùng xuống, đi qua ngồi bên cạnh Cận Văn Lễ rồi hỏi: “Tại sao muốn trả hàng?”

Cận Văn Lễ thở dài: “Vì vấn đề chất lượng, trong mỗi lô hàng đều có hơn năm trăm dây kéo là hàng bị hỏng, bốn lô hàng gần đây có tổng cộng hai nghìn dây kéo như vậy, cho nên bốn xưởng này đều ầm ĩ muốn trả hàng.”

“Vấn đề chất lượng là do người làm hay sao?” Diệp Thủy Thanh lo lắng là vì sơ sót của công nhân dẫn đến vấn đề chất lượng.

Cận Văn Lễ lắc đầu: “Không phải, anh tìm người kiểm tra rồi, có máy móc hỏng tạo thành, trả hàng thì không sao chỉ là anh đã đưa tiền hàng cho Tống Vỹ hết rồi, bây giờ căn bản không lấy tiền ra đưa cho họ được! Vợ ơi, anh phải làm sao đây?”

Diệp Thủy Thanh vỗ về Cận Văn Lễ đang dựa trên vai mình, cũng trầm tư không nói chuyện, Cận Văn Lễ vùi mặt vào bên gáy Diệp Thủy Thanh nhắm mắt lại, hai người cứ ngồi yên tĩnh như vậy trong văn phòng.

“Anh đừng nản chí, anh nói rõ tình hình trong xưởng với bốn xưởng này, chúng ta thật sự không có tiền, nếu họ có thể đồng ý chỉ đổi không trả, vậy chúng ta có thể tặng thêm cho mỗi xưởng bọn họ ngoài mức quy định là một nghìn dây kéo coi như bồi thường, như vậy dù là đền tiền nhưng ít nhất tạm thời không cần lấy tiền ra ngoài, em nghĩ bọn họ cũng không muốn tìm lại xưởng khác phiền phức như vậy, hơn nữa có thể được thêm một nghìn dây kéo là rất có lời! Nhưng máy móc kia tuyệt đối không thể dùng nữa, thà ra hàng chậm một chút cũng không thể lấy chất lượng sản phẩm ra đùa.”

Hồi lâu Cận Văn Lễ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thủy Thanh rồi khẽ cười: “Vợ à, em đọc sách đúng là không uổng phí, cách này rất hay, ngày mai anh đến bàn bạc với họ, chắc chắn máy móc đó không dùng được nữa, đợi sau này kinh tế dư dả rồi hẵng mua máy mới.”

“Văn Lễ, anh thật sự định làm dây kéo tiếp sao?”

“Đương nhiên, anh còn định mở rộng quy mô nữa, vợ à, em đừng xem thường hàng hóa nhỏ này, thật ra lượng nhu cầu vô cùng lớn, phía trên quần áo túi đều cần dùng đến.” Cận Văn Lễ cho rằng Diệp Thủy Thanh chê làm dây kéo không có tương lai, nên vội giải thích.

Diệp Thủy Thanh cười nói: “Em không coi thường xưởng này, ý của em là nếu anh thật sự có quyết tâm muốn phát triển ở phương diện này, vậy thì không thể không biết chút gì cả, anh làm dây kéo nhưng lại không hiểu chút nào về thứ tự chế tạo, loại hình phẩm loại còn cả máy móc hư tổn, vậy làm sao mà được? Theo em thấy thì anh vẫn nên học thêm nhiều thứ về phương diện này, như vậy mới có thể ngày càng thông thạo, nếu không thì tương lai thị trường có thay đổi gì thì anh vẫn đầu óc quay cuồng.”

Thấy Diệp Thủy Thanh nhắc đến chuyện này Cận Văn Lễ trở nên mất tự nhiên: “Thật ra anh đã nghĩ đến từ lâu rồi, nghe nói xưởng bên phía nam rất tiên tiến, anh vẫn luôn muốn đến xem thử, hơn nữa vừa hay còn có bạn bè cũng muốn qua nhập hàng khác, có thể đi cùng.”

“Đây là chuyện tốt mà, vậy anh cứ đi đi.”

Cận Văn Lễ càng khó chịu: “Nếu anh đi thì em làm sao?”

“Em ở nhà đợi anh thôi còn làm sao được, anh không cần lo lắng cho em, người lớn chần ngần như em còn không chăm sóc tốt cho mình sao.”

“Anh lo là lo anh ra ngoài lâu như thế, lỡ như em bị người khác theo đuổi thì sao? Còn cả em không lo lắng anh ở ngoài không trung thực à!” Giọng Cận Văn Lễ bắt đầu lớn hơn.

Diệp Thủy Thanh không nhịn được cười: “Chúng ta ở bên nhau lâu như thế, anh thấy em là loại người đứng núi này trông núi nọ đó à? Trái lại đánh giá bản thân của anh rất chính xác, anh ở ngoài chắc chắn không thể trung thực.”

“Ai nói thế? Anh lấy mạng ra thề anh chắc chắn sẽ không làm bậy, cho dù nhớ em, anh cũng có thể lấy tay trái tay phải thay phiên tự giải quyết, em dám thề không!”

“Hừ! Nói chuyện ngày càng không biết xấu hổ, em có gì mà không dám thề, cho rằng bản thân anh có hai tay à, em cũng có!” Diệp Thủy Thanh nói rồi vỗ nhẹ lên mặt Cận Văn Lễ một cái.

“Vậy em cho anh xem xem tay của em dùng thế nào đi?” Cận Văn Lễ nói xong thì trơ mặt ra hôn Diệp Thủy Thanh.

Diệp Thủy Thanh đẩy anh ra: “Anh đừng quậy, đây không phải ở nhà, mau dọn đồ về nhà ăn cơm.”

“Bây giờ trong xưởng không có ai cả, ở đây có khác gì ở nhà, em không đồng ý anh cũng không đi được, nếu để nhô như vậy ra ngoài còn muốn bị bắt đến đồn cảnh sát à.”

Diệp Thủy Thanh liếc nhìn màn vải nhô lên phía dưới của Cận Văn Lễ thì hận đến cắn răng, vừa nãy tên khốn này còn mặt mày ủ dột, nhanh như vậy đã bắt đầu không nghĩ chuyện đứng đắn rồi, chẳng qua là dù giận nhưng cũng không thể để anh chịu đựng như vậy.

“Anh không thể khiến người ta bớt lo chút được à? Cả ngày chỉ biết nghĩ đến loại chuyện này, anh tự nghĩ cách đi!”

Cận Văn Lễ cười hì hì: “Anh có vợ ở đây, còn tự giải quyết vậy chẳng phải anh ngốc sao.” Nói xong thì kéo Diệp Thủy Thanh lại.

“Anh đừng lôi lôi kéo kéo, em giúp anh không được sao?” Diệp Thủy Thanh nói xong thì giơ tay cởi quần Cận Văn Lễ ra, phủ tay lên.

“Anh nói này vợ, em muốn miễn cưỡng như vậy anh thấy không được.” Cận Văn Lễ nhíu mày không để cho Diệp Thủy Thanh lấy tay chạm vào mình.

“Vậy anh muốn thế nào, em nói anh nha đây là nơi công cộng, anh không được làm bậy!” Diệp Thủy Thanh nhìn bộ dạng xấu xa của Cận Văn Lễ thì né ra phía sau.

Kết quả Cận Văn Lễ trực tiếp đi lướt qua cô đến cửa khóa trái cửa văn phòng lại, rồi thuận tay tắt luôn cả đèn, xoay người lại bước nhanh trở về ôm lấy Diệp Thủy Thanh: “Không ai đến đâu, cũng không ai thấy được, lát nữa em ngồi lên bàn làm việc, anh đứng.”

Diệp Thủy Thanh xấu hổ đỏ mặt, nhưng lại bị Cận Văn Lễ dẫn dụ đến động lòng, trong sự ỡm ờ thì cũng thuận theo ý anh.

Hai người lần mò trong bóng tối cả buổi để tìm chỗ kề vào nhau, Cận Văn Lễ thì vội vã vịn vai Diệp Thủy Thanh cử động.

Diệp Thủy Thanh ngồi trên bàn, ôm chặt lấy Cận Văn Lễ thỉnh thoảng kìm nén rên thành tiếng.

“Vợ ơi, ở đây không có ai khác, em la to đi nữa cũng không sợ.” Cận Văn Lễ nói xong không đợi Diệp Thủy Thanh có phản ứng thì bản thân đã hưng phấn rít lên một tiếng trước.

“Vậy anh cũng nhanh chút, ưm…Anh chậm chút!” Diệp Thủy Thanh bị Cận Văn Lễ đâm đến mức khẽ rên.

Cận Văn Lễ thở dồn dập mỉm cười, bởi vì động tác quá nhanh mà âm thanh có hơi run lên: “Rốt cuộc là nhanh chút hay là chậm chút, hửm? Hay là em ôm anh đi, như vậy có thể vào trong một xíu.”

Đầu óc Diệp Thủy Thanh mê mẩn cảm giác mình được Cận Văn Lễ ôm lên, lắc lư trong phòng đi tới lui rồi ngừng một chút, chỉ là động tác dưới thân vẫn luôn không dừng lại.

“Vợ ơi, em nói xem anh có lợi hại không? Bình thường nói chuyện ở chỗ riêng tư thì đám người anh sẹo có thể làm được hơn mười phút cũng coi như có bản lĩnh, làm gì giống như anh có thể bắn tên liên tục cuồn cuộn không ngừng chứ!”

Diệp Thủy Thanh cũng thở gấp bật cười, hít một hơi thật mạnh ngẩng đầu lên hôn Cận Văn Lễ, dùng lưỡi quấn lấy anh, bắt chước theo động tác bên dưới của hai người, lúc đó Cận Văn Lễ đã không ổn, thất tha thất thểu trở về bên cạnh bàn đè Diệp Thủy Thanh ngã lên trên rồi bay như tên bắn một trận mưa to gió lớn mới dừng lại.

“Vợ ơi, anh không nỡ xa em, anh không muốn đến phía nam.” Cận Văn Lễ cũng không đứng dậy, cứ đè Diệp Thủy Thanh bất động như vậy.

Diệp Thủy Thanh nghịch tóc Cận Văn Lễ rồi dịu dàng nói: “Ngốc à, đến đó là để học kỹ thuật và cách quản lý tiên tiến, anh cứ ở lì trong nhà, ỷ lại bên cạnh em thì có thể có tiền đồ sao? Chúng ta là vợ chồng, có thời gian cả đời sống cùng nhau, không thiếu thời gian hai ba tháng này, anh đừng yếu đuối như vậy.”

“Được, vậy chủ nhật tuần sau anh đi, em ở nhà chăm sóc bản thân đàng hoàng.

“Trong người anh còn tiền không?” Đột nhiên Diệp Thủy Thanh nhớ ra chuyện này.

“Còn có ba trăm tệ, đủ dùng rồi.”

Diệp Thủy Thanh gõ đầu Cận Văn Lễ: “Ba trăm tệ làm sao đủ! Trong nhà nghèo nhưng ra ngoài phải có của, ra ngoài thì phải mang đủ tiền, chỗ em còn hai nghìn tệ đưa cho anh hết, anh phải để ý đừng làm mất là được, tiền này ăn uống em cũng không đau lòng, nhưng đừng để bọn trộm được hời! Anh mau dậy đi, chân em tê hết rồi này.”

Cận Văn Lễ chỉ nói không cần, hai người tranh chấp cả buổi cuối cùng Cận Văn Lễ chỉ đồng ý mang một nghìn rưỡi, sau đó mới đứng dậy một cách không cam lòng, rồi lại ôm cơ thể đã mềm nhũn của Diệp Thủy Thanh lên, mặc quần áo cho cô chỉnh tề rồi mới cùng nhau về nhà.

Sau đó Cận Văn Lễ nói chuyện với bốn xưởng muốn trả hàng một lượt, bàn bạc rất thành công, đổi hàng thì không nói còn có thể nhận miễn phí một nghìn dây kéo người ta cầu còn không được.

Chỉ là mắc dù lần này Cận Văn Lễ đền tiền, nhưng lại truyền đi được uy tín của xưởng dây kéo, người nhập hàng cũng cảm thấy có bảo đảm, cũng coi như trong họa có phúc.

Bởi vì phải đi xa, cho nên dường như Cận Văn Lễ nắm chắc tất cả thời gian ở bên cạnh Diệp Thủy Thanh, buổi sáng đưa cô đến trạm xe, buổi tối đến tiệm sách đón cô, có lúc còn lười biếng nghỉ một ngày, buổi trưa thì chạy đến đại học công chức ăn trưa với Diệp Thủy Thanh, sau đó đi dạo gần trường đợi đến khi cô tan học, rồi cùng nhau đến đường Tân An bán sách, nhìn đến mức Lý Như cũng ngưỡng mộ không thôi.

“Thủy Thanh, có phải anh Văn Lễ sửa chữa quá mức rồi không, một phát từ uống rượu không về nhà trở thành nửa bước không rời, cách dạy của cô hay thật!”

“Chẳng phải anh ấy sắp đi xa sao? Nếu không thì cũng không đến nổi này, lần trước sau khi tôi đi, sau đó lãnh đạo các cô có nói gì không?” Diệp Thủy Thanh mỉm cười giải thích, rồi lại hỏi Lý Như tình hình sau khi mình đến gặp trưởng tòa.

“Tôi đang định nói chuyện này đây, trưởng toà của bọn tôi rất khen ngợi cô, nói cô tự lực cánh sinh lập nghiệp không dễ dàng còn thanh lý cho nhà xuất bản bọn tôi hơn một nghìn sách tồn kho, mắt nhìn cũng không tệ, quyển sách kia của Hà Thiên cứ đợi xét duyệt đối chiếu xuất bản đi! In bản đầu năm nghìn quyển, sách dạy kèm bên phía giáo viên mỗi quyển in bản đầu hai nghìn quyển, đến lúc đó ưu tiên giao hàng cho cô theo số lượng 20%, cũng chính là ra sách thì cho cô bán trước, còn về giảm giá thì cho cô nhập hàng giảm 3-4% giống như nhà sách, cô thấy thế nào? Đợi có giá quy định thì cô có thể biết sẽ kiếm được bao nhiêu tiền rồi.”

“Ai da, cái này bảo tôi làm sao cảm ơn cô mới được đây!” Diệp Thủy Thanh nghe xong thì cảm thấy cứ như mơ vậy.

“Cảm ơn cái gì, cũng không phải tôi làm không công, hơn nữa việc in sách giao cho anh trai tôi rồi, nói ra thì hai anh em chúng tôi cũng được hời.” Lý Như vô cùng thích người như Diệp Thủy Thanh, không nói cái khác chỉ với lòng gan dạ sáng suốt dũng cảm xuất đầu lộ diện gầy dựng sự nghiệp thì đã vô cùng hiếm có rồi, mình có thể gặp được một người bạn cùng chung chí hướng như vậy thật ra cũng rất may mắn, cho nên cô ấy cũng hy vọng Diệp Thủy Thanh có thể cùng mình vượt qua khó khăn cùng nhau sánh bước.

“Nhưng vẫn còn một chuyện, nhập sách phải rất nhiều tiền nhỉ, hiện tại trong tay tôi không có nhiều tiền như vậy!” Diệp Thủy Thanh nhớ trước đây có thể lấy sách trước đó là vì đều là sách cũ tồn kho, lần này không như lúc trước, là sách mới xuất bản, chắc hẳn mình không thể không giao tiền mà lấy hàng trước được nữa.

Lý Như cười khanh khách: “Đã nói giống như tiệm sách cô còn lo lắng cái gì, nhà sách trước nay không ứng tiền sách trước, cô cứ yên tâm đi.”

Lần này Diệp Thủy Thanh thật sự yên tâm rồi, sau đó lại bắt đầu nghĩ xem còn phải chuẩn bị những thứ gì cho Cận Văn Lễ, vừa nghĩ đến chuyện này thì nỗi buồn xa cách cũng trào dâng, nếu nói không nhớ anh đó là chuyện không thể nào, người ta còn chưa đi mình đã bắt đầu nhớ nhung rồi.

Thời gian chớp mắt đã đến ngày Cận Văn Lễ xa nhà, sáng sớm Diệp Thủy Thanh đã bắt đầu kiểm kê túi đồ kiểm tra đồ đạc.

“Vợ ơi, những thứ này em đã xem bao nhiêu lần rồi, cũng không ai động vào sẽ không lầm đâu, em đừng làm nữa, đợi lát nữa anh ăn cơm xong thì đến trạm xe.” Cận Văn Lễ đi qua kéo Diệp Thủy Thanh để cô ngồi trên đùi mình.

Diệp Thủy Thanh nhìn Cận Văn Lễ hỏi: “Anh thật sự không để em tiễn anh đến trạm xe lửa sao?”

“Thật sự không cho, nếu em đến rồi chưa chắc anh đi được.” Cận Văn Lễ sợ đến lúc đó Diệp Thủy Thanh vừa khóc, vốn dĩ mình không nỡ xa cô thì làm sao chịu được cảnh đó, rồi lại không đành lòng lên xe lửa thì chẳng phải phí sức sao, cho nên mới kiên trì không cho Diệp Thủy Thanh đến tiễn mình.

Nhưng Diệp Thủy Thanh vẫn theo Cận Văn Lễ đến trạm xe buýt, bởi vì thời gian còn sớm lại là chủ nhật, cho nên trạm xe cũng không có ai, hai người đứng bên cạnh biển trạm, cảm thấy trong lòng có muôn ngàn lời nhưng lại không thể nói ra.

Hơn hai mươi phút trôi qua, ở xa xa nhìn thấy xe chạy tới, Cận Văn Lễ nắm chặt tay Diệp Thủy Thanh nói: “Vợ ơi, anh phải đi rồi, em nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, anh đến nơi nếu không điện thoại được thì viết thư cho em, tiệm sách em tự làm không được thì đừng mở bán nữa, không thiếu thời gian hai ba tháng này, anh nói với Hầu Tử nếu xưởng dây kéo có chuyện gì thì tìm em bàn bạc, sổ sách đợi anh xử lý xong thì sẽ giao cho em, như vậy không bán sách em cũng có tiền tiêu. Anh không ở nhà nếu em ở không quen thì về nhà mẹ đẻ, mỗi tháng cho bố mẹ anh ít tiền sinh hoạt, thà là đưa nhiều cũng đừng lấy ít, nếu không thì chắc chắn chị hai của anh sẽ nói ra nói vào, chúng ta không thể chịu tức được! Bình thường học xong thì mau về nhà, ít tiếp xúc với đám thầy giáo kia, không phải bọn họ chỉ soạn sách kiếm tiền sao, không cần mời họ ăn cơm mãi, lỡ hôm nào có người nào không yên phận thì em làm sao đối phó? Còn nữa…”

“Được rồi, xe đến rồi anh đừng nói nữa, em biết hết rồi. Tốt xấu gì em cũng ở nhà, một mình anh ở ngoài cuộc sống không quen mới phải cẩn thận hơn, tuyệt đối không để tiền khỏi người, muốn ăn gì thì mua, đừng bạc đãi bản thân.” Diệp Thủy Thanh nói đến đây thì nước mắt kìm nén cả buổi cuối cùng vẫn rơi xuống.

Vành mắt Cận Văn Lễ cũng đỏ hoe, dụi mắt thật mạnh rồi cầm túi đồ lên xe, cũng không dám quay đầu lại nhìn Diệp Thủy Thanh.

Diệp Thủy Thanh nhìn xe buýt mất bóng, trong lòng vô cùng khó chịu, mặc dù lúc Cận Văn Lễ thu mua tín phiếu nhà nước cũng thường ở ngoài, nhưng đó đều là vùng lân cận, nhiều nhất một tuần là có thể về, mà lần này đi lại không chắc ngày về, nơi cũng xa như vậy thật sự không kết nối được thư từ.

Về nhà họ Cận với tâm trạng sa sút, nói với mẹ chồng chuyện mình về nhà ở một thời gian, Đồng Tú Vân biết nỗi khổ của vợ chồng trẻ xa cách, cũng sợ chuyện trong nhà mình rối loạn lại khiến Diệp Thủy Thanh khó chịu, nên cũng không nói nhiều lời níu giữ để cô cứ việc về ở, Diệp Thủy Thanh cảm ơn mẹ chồng rồi về phòng dọn đồ dùng quần áo của mình, về nhà mẹ đẻ lần nữa.

Đương nhiên hai vợ chồng Chung Xuân Lan rất mong con gái về sống, vui mừng đón Diệp Thủy Thanh vào nhà, chị cả Diêu Hồng cũng qua nói chuyện với cô.

“Chị cả, chị là người có thai không cần ở đây với em, mau về nghỉ đi.”

Diêu Hồng xoa bụng cười: “Chị không sao, nếu không thì chị ở trong phòng cũng ngột ngạt, đứa bé này nghe lời không hành chị, làm việc gì cũng không trễ nãi.”

“Vậy cũng không được, vẫn nên chú ý nhiều hơn mới tốt, lát nữa em đi mua chút trứng gà chị ăn mỗi ngày là được.”

“Em đừng có tốn kém, nào có chiều chuộng như vậy, anh cả của em cũng không cho được!” Diêu Hồng sốt ruột, không cho Diệp Thủy Thanh ra ngoài.

“Em bồi bổ cơ thể cho cháu trai lớn của em, chị cả dựa vào đâu mà không cho chứ!”

Chung Xuân Lan cũng mỉm cười: “Còn chưa biết trai gái đâu, sao con biết là cháu trai chứ?”

Diệp Thủy Thanh thầm le lưỡi, mình lại lỡ lời rồi: “Mẹ, chẳng qua là con tùy tiện nói thôi, cháu trai cũng được cháu gái cũng được, dù sao thì người làm cô như con không thể để đứa bé thiếu dinh dưỡng.”

Chung Xuân Lan nghe xong cũng không ngăn con gái, chỉ nói đợi ăn cơm trưa xong hẵng đi cũng không muộn.

Lúc này Trương Nguyệt Anh đứng ở cửa thở phì phò quay về phòng mình, đá Diệp Thắng Chí đang ngủ bù trên giường mấy cái.

“Em bị bệnh gì đấy, anh vừa ngủ em lại ầm ĩ cái gì?”

“Ngủ! Ngủ! Ngủ! Cả ngày anh chỉ biết ngủ, em gái của anh lại chạy về rồi, anh biết không hả?” Trương Nguyệt Anh nói rồi đá Diệp Thắng Chí một cái.

“Đây là nhà bố mẹ em ấy, về nhà mẹ đẻ thăm hỏi thì vướng chuyện gì của em?” Diệp Thắng Chí không kiên nhẫn nói xong thì lại nhắm mắt.

“Cái rắm nè! Nếu nó về thăm thì em nói nó được sao? Em nói anh biết nha, vừa nãy em ở cửa đã nghe rồi, em rể của anh đi xa, không đến một năm nửa năm thì cũng không về, cho nên lần này em gái của anh phải ở lâu dài, anh có quản không!”

Diệp Thắng Chí nghe xong thì ngồi dậy: “Văn Lễ đi đâu, chắc không phải lại chạy đi mua bán chứ?”

“Anh lo người ta làm gì! Em hỏi anh, em gái anh về sống lâu dài, cái ăn cái dùng chẳng phải lại thêm một người à, vốn dĩ đã có một người ăn hai phần rồi, bây giờ còn thêm một người, coi tiền em kiếm là gió lớn thổi tới, đều cho người nhà các người ăn uống hết à!”

“Ai ăn hai phần, chị cả của anh mang thai sao có thể gọi là ăn hai phần, sau này em cũng mang thai chẳng phải cũng ăn như vậy sao? Còn nữa, sao em không nghĩ xem nếu Cận Văn Lễ có tiền đồ thì có thể không giúp đỡ nhà chúng ta sao? Phụ nữ đâu cũng tóc dài não ngắn, cũng không nghĩ xem đồ dùng trong nhà đều từ đâu mà có!”

Trương Nguyệt Anh nghe xong thì cúi đầu suy nghĩ cả buổi rồi lại nói: “Vậy cũng không thể ăn không, phụ nữ đã kết hôn sống lâu dài ở nhà mẹ đẻ cũng thôi, còn muốn ăn chùa uống chùa, nếu như vậy thì tháng sau em nhất định không đưa tiền cho bố mẹ anh đâu!”

Diệp Thắng Chí không để ý đến Trương Nguyệt Anh nữa, lại nằm trở lại giường, mặc cho chị ta lải nhải bên tai mình, chỉ nhắm mắt không nói chuyện.

Đang lúc phiền lòng thì nghe mẹ mình ở bên ngoài gọi: “Thắng Chí, Nguyệt Anh, hai đứa đến phòng mẹ một tí, Thủy Thanh đến rồi, có chuyện muốn bàn bạc với cả nhà chúng ta.”