Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 54



Cận Văn Lễ vừa hỏi vừa cầm lấy phiếu gửi ngân hàng, cũng nhìn một hồi sau đó ngẩng đầu lên hỏi Diệp Thủy Thanh bằng mắt.

Diệp Thủy Thanh cười đắc ý: “Đây có là gì, ít nhất em còn có thể tích mười lăm nghìn tệ đấy! Những thứ này là tiền bán sách, không ngờ được chứ gì?”

Bán sách mà bán được hai mươi nghìn tệ? Hơn nữa còn có có thể có thêm thu nhập mười lăm tệ? Cận Văn Lễ không tin.

Diệp Thủy Thanh nhìn mặt Cận Văn Lễ đầy nghi ngờ thì kể lại trải nghiệm kinh doanh của mình một lượt, rồi lại nói cách hoạt động của tiệm sách bây giờ, Cận Văn Lễ nghe đến trợn mắt há mồm, hồi lâu mới hoàn hồn lại: “Như vậy cũng kiếm được tiền à, vợ ơi em đây chẳng phải tay không vồ sói trắng sao, không bỏ đồng vốn nào cũng thu tiền vào túi!” Hơn nữa còn dùng cả Thẩm Chấn Sơn, chuyện này đúng là khiến người ta bất ngờ.

“Ai tay không vồ sói trắng, em cũng bỏ ra cực khổ, tất cả mọi chuyện chẳng phải đều cần động não sao? Em với Lý Như bàn bạc bao nhiêu lần mới thay đổi hành động, quá trình trong đấy rất ngoắt ngoéo!”

Cận Văn Lễ cầm phiếu gửi ngân hàng hai mươi nghìn tệ lại lần nữa lắc đầu khó tin, mình đã hao phí trắc trở đổ máu đổ mồ hôi nhiều như vậy kiếm được bảy mươi tệ, kết quả Diệp Thủy Thanh chỉ động não thì dễ dàng kiếm được hai mươi nghìn, đi học nghỉ ngơi cũng không làm lỡ, nghe ý trong lời nói vừa nãy của cô, tiếp sau này vẫn sẽ có tiền vào sổ, cô vợ này của mình đúng là quá tài giỏi.

Đang lúc cảm thán thì đột nhiên trong đầu nghĩ đến một chuyện: “Không đúng nhỉ, vợ à, khoảng thời gian anh không ở nhà em liên lạc với người khác không ít nha, ngoài Lý Như là con gái ra thì người khác đều là con trai, Thôi Tất Thành em cũng hẹn rồi, cái thầy Kiều ở trạm xe hôm nay còn có bạn cùng bàn viết tiểu thuyết đều vây quanh em, mặc dù Thẩm Chấn Sơn có con rồi không tính nhưng cũng nghe lời em dốc sức cho em, em cũng không khiến người ta yên tâm quá đấy!”

Diệp Thủy Thanh sững sờ, có điều sau khi nghĩ kỹ lại thì cảm thấy đúng là như Cận Văn Lễ nói, ngoài Lý Như thì người khác làm việc tiếp xúc với mình đều là đồng chí nam, tự nghĩ lại thì mỉm cười: “Đây cũng là trùng hợp, cũng không phải ai sắp xếp sẵn, có gì không đúng đâu?”

“Không có gì không đúng, chỉ cảm thấy bây giờ em trở nên quá thu hút người khác. Vợ ơi, em nói xem có phải em chỉ thích mình anh không?” Cận Văn Lễ vốn dĩ còn cảm thấy mình có khí phách và ưu thế lập tức mất tự tin và cũng không nắm chắc.

“Đò là đương nhiên rồi, sau này anh cứ việc yên tâm ra ngoài, mạnh dạn làm việc, tự em ở nhà cũng rất tốt.”

“Anh làm gì còn dám mạo hiểm chứ, sau này anh chỉ trông chừng vợ anh thôi, mật khẩu của phiếu gửi ngân hàng này của em không cần nói với anh.”

Diệp Thủy Thanh vui vẻ: “Nếu không thì cũng không định nói với anh đâu, chính là sau này anh kiếm tiền thì cầm thẳng về cho em tiết kiệm, không cần anh nhiều chuyện!”

“Tuân lệnh! Anh nhất định sẽ kiếm nhiều tiền, bảo đảm để vợ sống tốt! Bây giờ chúng ta có thể ngủ rồi chứ, anh sắp chịu không nổi rồi.”

Cận Văn Lễ chưa nói xong thì đã vồ Diệp Thủy Thanh ngã, cởi quần áo hôn từ trên xuống dưới một lượt, sau đó giống như đang cắn, làm cho Diệp Thủy Thanh khẽ kêu đau: “Anh nhẹ chút, sao còn cắn người ta vậy?”

“Đói, cục cưng này mà không dùng nữa là phế đấy.”

Cận Văn Lễ đè chặt, giữ Diệp Thủy Thanh không cho cô cử động lung tung, nhưng mấy lần thì không thể vào thì không khỏi sốt ruột: “Sao lại trở nên chặt như vậy chứ, vợ ơi em giúp anh với, lấy tay đỡ chút.”

Diệp Thủy Thanh cũng sốt ruột, nhưng biết đây là vì thời gian dài không có cuộc sống vợ chồng tạo thành, thế là cố gắng để bản thân thả lỏng, rồi lại giúp Cận Văn Lễ cố định vị trí, bận rộn một trận cuối cùng hai người cũng vào một chỗ.

Cận Văn Lễ phấn khích lầm bầm không ngừng: “Vợ ơi, vợ, em cũng cử động chút, hai chúng ta cùng ra sức.”

“Em còn hơi đau, làm sao dám ra sức, hay là anh ra ngoài đi!”

“Chết cũng chết trên người vợ mình, cả đời cũng muốn ở lại như vậy, còn ra ngoài sao? Xem bản lĩnh của chồng em nè, lát nữa bảo đảm không đau.”

Cận Văn Lễ nói xong thì đầu tiên là động tác nhanh chóng dữ dội một trận, sau đó lại bắt đầu đánh giằng co thời gian dài, chốc thì chậm rãi lê nhẹ, chốc thì tấn công dày đặc, làm Diệp Thủy Thanh được lở dở đầu đầy mồ hôi, hừ thành tiếng.

Nghe tiếng thở dốc mê người của Diệp Thủy Thanh, Cận Văn Lễ càng muốn ngừng mà không được, cúi đầu giữ lấy môi Diệp Thủy Thanh triền miên.

Diệp Thủy Thanh cảm thấy trên người lúc nóng lúc lạnh, lỗ chân lông đều đã giãn ra, tay chân tê tê làm cho không có chút sức lực, gối rơi xuống đất thì đầu mình cũng lộ ra bên giường, chỉ có chút sợ hãi, nói với giọng run rẩy: “Chút nữa chắc em rơi xuống mất, anh có xong chưa vậy?”

“Vợ ơi, anh đúng là không ra được, mùi vị này thần tiên cũng không đổi được, em cũng không vui sao, sốt ruột cái gì.” Cận Văn Lễ hơi ngẩng đầu, thở hổn hển rồi cười, động tác lại thêm không có trình tự, chỉ là dùng sức đâm loạn.

Diệp Thủy Thanh vui vẻ nhưng cũng không chịu được sự giày vò như vậy, chân đau nhức, ngực cứ bị đè cũng bực bội khó chịu, cảm thấy Cận Văn Lễ vẫn không có ý dừng lại, chỉ đành cắn răng bất chấp: “Anh dừng lại trước, em đã đọc một quyển sách, trên đó diễn tả một cảnh tượng mơ hồ, hay là chúng ta cũng thử xem?”

Biên độ động tác của Cận Văn Lễ chậm lại không ít, nửa tin nửa ngờ với câu nói của Diệp Thủy Thanh, không nghĩ ra còn có tư thế gì: “Vợ ơi, em đừng lừa anh, nếu không thì lát nữa phạt gấp đôi đấy!”

“Không lừa anh, anh để em dậy trước.”

Sau đó đợi Cận Văn Lễ đứng dậy, lúc này Diệp Thủy Thanh mới thở dài một hơi, chậm rãi ngồi dậy trợn mắt nhìn Cận Văn Lễ: “Anh nằm xuống.”

“Anh nằm xuống chẳng phải hết vui sao?”

Diệp Thủy Thanh cũng không nói nhảm với Cận Văn Lễ, đẩy anh nằm xuống mình thì ngồi trên người anh, sau đó chịu đựng xấu hổ, động tác hờ hững tìm cửa vào.

Vốn dĩ Cận Văn Lễ còn có chút mơ hồ, nhưng đến lúc này cũng hiểu được ý của Diệp Thủy Thanh, kích động đến nỗi liên tục ưỡn ngực: “Vợ ơi, nhanh chút, em đọc sách gì thế, ngày mai cho anh đọc nữa, sách hay như vậy phải giấu kỹ mới được.”

Làm gì có sách nào, chẳng qua là kiếp trước xã hội cởi mở nên thấy qua nhiều, nhưng cô chỉ thấy chứ trước nay chưa từng thử, Diệp Thủy Thanh phát hiện sau khi mình ở cùng Cận Văn Lễ, quả thật đã tự tin không ít, gan cũng lớn hơn rất nhiều.

Cận Văn Lễ nằm trên giường, nhắm mắt hưởng thụ, mặc dù sức lực tốc độ của Diệp Thủy Thanh không bằng mình, nhưng sự mới lạ và thoải mái này đủ để bù đắp tất cả, vợ của Cận Văn Lễ anh đúng là không giống người khác, mình thật sự là may mắn tu luyện từ kiếp trước.

Nghĩ như vậy thì càng thêm gợi tình, mở mắt ra muốn nói vài lời chất chứa trong lòng, kết quả lại bị cảnh đẹp núi non thay nhau nổi lên trước mắt làm cho kinh hãi, toàn thân Diệp Thủy Thanh lúc này toát lên vẻ xinh đẹp chí mạng và gợi cảm không nói nên lời, Cận Văn Lễ không ngừng hít thở sâu, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được mà giao súng đầu hàng.

Hai tay Diệp Thủy Thanh chống trước ngực Cận Văn Lễ, thở hổn hển liên tục, không bao lâu thì ngã trên người anh.

Cận Văn Lễ ôm chặt Diệp Thủy Thanh, thỉnh thoảng cơ thể còn cựa quậy mấy cái, chọc cho Diệp Thủy Thanh cắn lên vai anh một cái.

“Vợ ơi em đẹp quá, anh thật sự sợ không giữ được em.” Cận Văn Lễ nói nhỏ bên tai Diệp Thủy Thanh.

Diệp Thủy Thanh mệt mỏi trở mình, nằm sang bên cạnh: “Đừng nói lời ngốc nghếch nữa, chỉ cần anh bình an là được.” Nói xong thì hơi thở dần trùn xuống, đã ngủ thiếp đi.

Cận Văn Lễ nghiêng người hôn Diệp Thủy Thanh, sau đó nhìn gương mặt đỏ mặt của cô, không bao lâu thì cũng chìm vào giấc ngủ.

Sau khi trời sáng hai người cùng nhau dậy, trên gương mặt đều nở nụ cười, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, hai người cả thấy tình cảm giữa đôi bên lại đậm đà không ít, Cận Văn Lễ cũng thầm hạ quyết tâm trong lòng, nhất định phải có được chút thành tựu, không thể ngay cả vợ mình cũng không bằng.

Ăn bữa sáng xong thì Cận Văn Lễ lái xe máy đưa Diệp Thủy Thanh đến trường trước, nhìn cô vào cổng trường rồi mới đến xưởng dây kéo, lúc tan học lại chạy đến đón Diệp Thủy Thanh về nhà, sau này vẫn luôn như thế, chỉ có lúc bận rộn chuyện trong xưởng mới không thể đến đón cô, nhưng buổi sáng thì trước nay không để Diệp Thủy Thanh một mình đi học.

Cứ như vậy Diệp Thủy Thanh coi như cũng nổi tiếng ở đại học công chức, gần như ai ai cũng biết chuyên ngành văn học Hán ngữ có một sinh viên nữ xinh đẹp trẻ tuổi, chồng rất có tiền, trông cũng không tệ, còn đối xử với cô vô cùng tốt, cả ngày đưa đón hỏi han ân cần, đồng chí nữ và giáo viên nữ trong trường đều rất ngưỡng mộ, không có chuyện làm thì đều thích thảo luận tình cảm của hai người này sao có thể tốt như vậy.

Vào một ngày buổi trưa Lý Như đến tìm Diệp Thủy Thanh cùng ra ngoài ăn cơm, ra khỏi tòa dạy học Lý Như đã cười nói: “Bây giờ tôi đang đi cùng với người nổi tiếng trong trường đấy, thật vinh hạnh. Anh Văn Lễ ra dáng quá, cô không biếtbchiếc xe máy đó của anh ấy dừng trước cổng trường, trong nháy mắt đã say mê, bao nhiêu người vừa ngưỡng mộ vừa ganh tỵ với cô đấy.”

“Cô đừng đi theo giễu cợt tôi, anh ấy chỉ muốn khoe khoang, nếu không thì chẳng phải uổng công mua xe sao?” Diệp Thủy Thanh mím môi cười, cũng không biết Cận Văn Lễ làm sao, từ lúc trở về thì ngày nào cũng cứ phải đưa mình đến trước rồi mới đến xưởng đi làm, đi qua đi lại cũng không chê tốn công, mình nhắc mấy lần là không muốn để anh vất vả như vậy, nhưng người này không đồng ý, cứ phải khăng khăng làm như vậy.

“Cô vẫn nên trân trọng người đàn ông tốt như anh Văn Lễ đi, tôi biết có mấy cô gái trong lớp trông có chút xuất chúng đều nhìn trúng anh Văn Lễ đấy, cô còn không biết đủ!”

“Đương nhiên tôi sẽ chăm chút cuộc hôn nhân của mình đàng hoàng, những yếu tố bên ngoài chỉ có thể dựa vào hai bên tự giác, những ngày tháng này tôi học được trên lớp không ít thứ, cũng đọc khá nhiều tác phẩm văn học, tổng kết ra một đạo lý, ban đầu thứ đàn ông xem trọng đều là vẻ ngoài của phụ nữ, nhưng thời gian chung sống lâu dài cũng không để ý như vậy nữa, phụ nữ buộc phải có cá tính và sức hấp dẫn của mình, nếu không thì dù có đẹp đi nữa đàn ông cũng sẽ ngoại tình. Được rồi, không nói chuyện này nữa, tóm lại cùng lúc tôi trân trọng Văn Lễ thì cũng sẽ càng thêm yêu quý bản thân, lát nữa chúng ta ăn gì, hay là ăn mì lạnh đi, vừa hay trời cũng nóng quá.”

Lý Như lại nói: “Người có kiến thức kỹ lưỡng nói chuyện đúng là khác quá, xem ra lúc xử lý vấn đề về mặt tình cảm tôi phải học hỏi cô rồi. Ăn gì cũng không cần vội, chủ yếu tôi muốn dẫn cô đi gặp một người, tác phẩm của Hà Thiên được đài truyền hình tỉnh nhìn trúng rồi, người ta cho người tìm đến nhà xuất bản, muốn quay <Mê Án Nghi Tình> thành phim, sau khi biết cô toàn quyền đại diện việc của Hà Thiên thì cố ý bảo tôi hẹn cô gặp mặt.”

“Có chuyện tốt này à, vậy có thể đưa tiền cho Hà Thiên không?” Diệp Thủy Thanh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

“Cô đó, đúng là biết nghĩ cho người khác, một lòng nghĩ đến vấn đề đãi ngộ của người khác. Lần này là vì tác phẩm của Hà Thiên có ý nghĩa giáo dục chính diện, còn có cơ sở quần chúng, cho nên đài truyền hình người ta mới tìm đến, thù lao chắc chắn sẽ không nhiều, nhưng độ nổi tiếng nhất định có thể nâng cao hơn.”

Diệp Thủy Thanh gật đầu: “Cô nói đúng, tiền dễ kiếm, cơ hội nổi tiếng lại khó kiếm, tôi đồng ý là được rồi.”

Đến cổng trường thì nhìn thấy có một chàng trai trẻ đang đợi ở đó, sau khi hai người đi qua, Lý Như giới thiệu cho Diệp Thủy Thanh: “Người này là đạo diễn lớn của đài tỉnh – Trịnh Duy Tân.”

Người kia vội xua tay: “Tôi cũng chỉ giúp đài cắt ghép mấy bộ phim, làm đạo diễn chân chính thì đây vẫn là lần đầu tiên, vẫn mong hai người giúp đỡ nhiều hơn.”

Diệp Thủy Thanh cười nói: “Vậy cũng phải ăn cơm chứ, bên kia đường có quán ăn, ngon lại còn sạch sẽ, đến đó nói chuyện đi.”

Nhìn Diệp Thủy Thanh đi phía trước, Trịnh Duy Tân nhỏ giọng hỏi Lý Như: “Thì ra người đại diện cũng là một cô gái giống như cô, sao tư tưởng hai người lại vượt quá quy định như vậy?”

“Trời sinh mà, anh đừng coi thường chúng tôi.”

“Không dám, không dám, vừa nhìn hai người thì đều là người thông minh, tôi mới là người không đủ năng lực.” Trịnh Duy Tân nhìn bộ dạng phấn chấn của Lý Như thì trong lòng cũng có chút vui vẻ theo.

Vào quán ăn Diệp Thủy Thanh để Trịnh Duy Tân chọn món trước, sau đó lại chọn món mình và Lý Như thích ăn, sau đó lại hỏi: “Đạo diễn Trịnh, chúng ta cũng không cần nói những lời xã giao kia, anh cứ nói có thể trả cho Hà Thiên bao nhiêu tiền công.”

Trịnh Duy Tân có chút dè dặt: “Ý của lãnh đạo trong đài là không trả được nhiều tiền công, cũng chỉ có ba đến năm trăm tệ, mặc dù không nhiều, nhưng cũng là thu nhập không ít.” Trịnh Duy Tân cảm thấy tiền nhuận bút của Hà Thiên đơn giản thì cũng nhiều như vậy, căn bản không nghĩ đến chuyện tái bản gì.

“Vậy rốt cuộc là ba trăm hay là năm trăm?”

“Lấy năm trăm, tôi trở về tranh thủ chút, cô thấy thế nào?” Trịnh Duy Tân bị khí thế của Diệp Thủy Thanh áp chế, trực tiếp báo giá cao nhất.

“Đây là làm chuyện tốt vì mọi người, theo lý là không nên lấy tiền, có điều cuộc sống Hà Thiên rất túng quẫn, lại không có công việc chính thức, phiền anh về báo cáo tình hình đặc biệt này với lãnh đạo trong đài.”

Trịnh Duy Tần bắt đầu thông cảm cho Hà Thiên: “Được, chuyện này căn bản đã có thể quyết định, cô nói với cậu ấy đi.”

Diệp Thủy Thanh luôn miệng cảm ơn, Lý Như ở bên cạnh nhịn cười: Bây giờ cuộc sống của Hà Thiên còn túng quẫn à? Diệp Thủy Thanh này ngày càng có đầu óc kinh doanh rồi, không bỏ qua một xu một hào.

Ăn cơm trưa xong, Diệp Thủy Thanh lấy năm mươi tệ trong túi ra thanh toán, lúc này Trịnh Duy Tân nhìn mà trố mắt, trong túi cô gái này vậy mà lại có nhiều tiền như vậy.

Diệp Thủy Thanh đã quen rồi, bởi vì có lúc cô và Lý Như muốn đi dạo cửa hàng mua đồ, cho nên thường sẽ mang theo nhiều tiền trên người.

Lúc này phục vụ qua nói không có tiền lẻ để thối, Lý Như liền lấy một xấp tiền trong túi mình ra, rút ra một tờ mười tệ đưa cho phục vụ: “Chỗ tôi có, hôm qua mua sách đúng lúc thối nhiều tiền lẻ thế này.”

Diệp Thủy Thanh cũng không để ý, giữa cô và Lý Như không cần xa lạ cô đẩy tôi nhường như vậy.

Trịnh Duy Tân đã hoàn toàn sợ ngây người: “Hai người lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”

Lý Như bật cười: “Đương nhiên là tự cố gắng kiếm rồi, nếu sau này đạo diễn Trịnh có thể giúp đỡ đề cử sách bên phía Thủy Thanh, thì đương nhiên cũng sẽ có báo đáp, thời gian học sắp đến rồi, chúng tôi không tiễn anh, đợi làm xong hợp đồng thì anh đưa đến nhà xuất bản của tôi, tôi sẽ mang qua cho Thủy Thanh ký.”

Nói xong thì cùng Diệp Thủy Thanh ra khỏi quán ăn trở về trường, Trịnh Duy Tân nhìn hai người đi xa thì vẫn ngơ ngác ngồi trước bàn chưa hoàn hồn lại.

Sau khi Hà Thiên biết chuyện này, suýt chút đã quỳ dưới Diệp Thủy Thanh và Lý Như: “Hai người chính là quý nhân trong đời Hà Thiên tôi, không nói gì cả, sau này chúng ta là người một nhà, chuyện của tôi các cô cứ việc xử lý, tôi chỉ phụ trách ký tên.”

Diệp Thủy Thanh và Lý Như đều cười: “Đừng có để hôm nào đem cậu đi bán cậu cũng không biết.”

“Bán cũng bằng lòng, điều này chứng minh tôi còn có giá trị.” Hà Thiên cười hì hì vỗ tay, Diệp Thủy Thanh cũng rất hài lòng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mình không thể chỉ có một tác giả như Hà Thiên, bây giờ giáo viên không thiếu, cô vẫn nên tìm thêm vài người có tài, chỉ là thời gian ngắn cũng không nghĩ được cách hay, vẫn phải cân nhắc kỹ lưỡng mới được.

Đợi đến chủ nhật Diệp Thủy Thanh dọn dẹp phòng xong thì lại giặt quần áo rồi cùng Cận Văn Lễ đến tiệm sách thăm Thẩm Chấn Sơn.

“Anh Thẩm, đừng làm nữa, em với Thủy Thanh đến trông cho, mấy anh em các anh đến quán ăn chút đồ ngon đi, em vẫn chưa cảm ơn anh đã giúp Thủy Thanh việc lớn như vậy.”

Thẩm Chấn Sơn đứng dậy mỉm cười: “Là anh nên cảm ơn em dâu để anh có thể cùng hai người làm giàu, bây giờ ngày nào con trai anh cũng ăn đến miệng đầy dầu mỡ thoáng cái đã mập lên không ít. Vậy hai người ở đây trông tí đi, anh với đám Tiểu Hổ đi ăn cơm, đúng là có hơi đói rồi.”

Đợi sau khi Thẩm Chấn Sơn dẫn theo người kia đi rồi, Cận Văn Lễ liền ôm Diệp Thủy Thanh hỏi: “Vợ ơi, chúng ta cũng phải ăn trưa thôi, em muốn ăn gì, anh đi mua về chúng ta cùng ăn.”

“Muốn ăn thịt viên xào lăn.” Diệp Thủy Thanh ngẩng đầu nhìn Cận Văn Lễ rồi nuốt nước bọt, cô phát hiện gần này mình có thêm tật mới, vừa thấy đói thì muốn ăn thịt.

“Được thôi, có món muốn ăn thì dễ thôi, anh đi mua ngay.” Cận Văn Lễ vừa nghe Diệp Thủy Thanh chọn món thì lập tức chạy đi như nhận thánh chỉ.

Diệp Thủy Thanh cười ngọt ngào, ngồi phía sau bàn xem ghi chép của Thẩm Chấn Sơn làm, vừa xem một trang thì có người đến lấy hàng, Diệp Thủy Thanh thấy đối phương là người quen thường đến lấy sách thì vội chào hỏi.

“Ai là chủ?” Lúc đang bận tính toán thì nghe có người ở cửa hỏi.

Diệp Thủy Thanh thò đầu ra ngoài, phát hiện có năm sáu người đứng bên ngoài, nhìn dáng vẻ đó thì đều hùng hổ, thầm nghĩ mình đã giao nộp tiền quản lý rồi những người này từ đâu đến thế, lẽ nào đổi người mới rồi?

“Là tôi, có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì lớn, chỉ nói với cô một tiếng, trước hai giờ chiều thì dời tiệm đi, không được bày ở đây nữa.

“Tại sao? Tiền quản lý tôi đã nộp cho chợ đúng hạn, sao có thể bảo chuyển là chuyển chứ!” Diệp Thủy Thanh làm sao có thể vì một câu nói khó hiểu của người ta mà đồng ý chuyển đi được.

Người kia nhướng mày: “Bảo cô chuyển thì cô chuyển, đâu ra mà nói nhảm nhiều thế, nếu không chuyển thì bây giờ ông đây đập nát tiệm của cô!”

Khách hàng thanh toán với Diệp Thủy Thanh thấy cảnh này thì định khuyên giải: “Anh này, một cô gái như cô ấy thì không dễ dàng, nếu thật sự có lý do bất đắc dĩ thì anh cứ nói một tiếng, cũng đừng khiến cô ấy lúng túng trong lòng. Hơn nữa hễ là chuyện dĩ hòa vi quý, thời đại này cũng không ai có đường đi có quan hệ, các anh vẫn nên nói chuyện tử tế đi.”

“Mày là cái thế gì, mau cút đi!”

Tên đó đẩy người nói giúp Diệp Thủy Thanh một cái, buông lời dữ tợn với Diệp Thủy Thanh: “Đã nói chuyện với cô xong rồi, trước hai giờ chiều mà không chuyển thì đợi cái tiệm này thành đống sắt vụn đi, lúc đó một quyển sách cô cũng đừng hòng lấy! Đi, đến tiệm kế tiếp!”

Diệp Thủy Thanh nghe xong cũng không phản bác, cũng không hỏi tới nữa, chuyện này vẫn nên cho giao cho đám Cận Văn Lễ xử lý vậy.