Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 62



Cận Văn Lễ xông vào phòng khám bệnh, nhìn thấy bác sĩ đang bó bột cho một cô gái, cô gái cúi đầu, bên dưới đầu gối của chân bị thương kia gần như đã biến dạng, Cận Văn Lễ lập tức cảm thấy tim gan phổi của mình đã quấn vào nhau.

Bước về trước mấy bước nhẹ nhàng vịn vai cô ấy, suýt chút Cận Văn Lễ bật khóc: “Vợ ơi, có phải hai tên ở ngoài làm không? Em yên tâm, tốn bao nhiêu tiền anh cũng có thể chữa khỏi chân cho em, chắc chắn không để cho mặt em có sẹo. Em cho anh xem xem vết thương trên mặt em, đừng lo, em trở thành thế nào cũng là vợ anh, làm người của anh bị thương thì không ai được yên đâu! Đây phải đau cỡ nào chứ, em khóc đi!”

“Em ở đây nè.”

Cận Văn Lễ vừa nghe giọng của Diệp Thủy Thanh phát ra từ sau lưng mình, lập tức quay đầu sang thì thấy Diệp Thủy Thanh đang ngồi trên ghế ở góc tường, rồi lại ngoái đầu nhìn cô gái mình đang vịn, lúc này đối phương cũng ngẩng đầu lên, cắn răng toét miệng đau đớn đến mức nước mắt đầy mặt, cho dù như vậy cũng có thể nhìn ra sự sợ hãi trong mắt, lúc này mới hiểu ra mình nhận nhầm người rồi!

“Đồng chí này, ngại quá tôi nhận nhầm người rồi, chúc cô sớm ngày hồi phục sức khỏe.” Cận Văn Lễ nói xong lập tức buông tay chạy đến bên cạnh Diệp Thủy Thanh, cẩn thận quan sát cô.

“Em không sao, chỉ hơi gãy xương mắt cá chân thôi, chỗ khác đều là vết thương nhỏ không có gì.”

“Vậy còn nói không sao, em xem cục u trên đầu lớn cỡ nào, trên mặt cũng có vết thương, cánh tay cũng trầy rồi. Em đợi đó, anh tìm bọn họ tính sổ!”

“Anh đợi đã, không phải như anh nghĩ đâu, em đến thu tiền sách, có điều cháu trai của anh Trần vừa dưới quê lên không hiểu gì hết, coi em là kẻ lừa gạt, không phải cậu ấy cố ý lấy sách đánh em, sau đó lúc em tự ra ngoài thì chân bước hụt lăn xuống bậc thềm. Có điều cũng không phải bọn họ không sai, nhưng anh cũng không cần làm người khác bị thương, anh Trần nói sẽ đền tiền thuốc cho em, vậy là được rồi, cháu ngoại của anh ấy cũng xin lỗi em rồi.”

“Vậy được, anh nghe theo em, bây giờ em cũng không đi được, anh thuê xe lăn cho em.” Cận Văn Lễ đứng dậy, rồi lại nhìn bộ dạng của Diệp Thủy Thanh, thật sự là quá thê thảm, thế là thở dài đẩy cửa ra ngoài.

“Văn Lễ, em dâu sao rồi?” Thẩm Chấn Sơn nhận được tin thì cũng dẫn theo những người khác ở tiệm sách chạy đến.

“Không sao hết, nhưng bị thương cũng không nhẹ. Họ Trần phải không? Tiền thuốc men và tiền dinh dưỡng đợi Thủy Thanh khỏe rồi tôi tính với anh sau, nợ tiền sách không biết trả, còn để vợ tôi đi đòi, cháu ngoại của anh không đưa tiền còn đánh người, cái thái độ sống này của các người tự nhiên nhỉ?”

Trần Giang vẫn luôn không dám đứng dậy, lúc này vội ngẩng đầu van xin: “Không phải không đưa, là do trong nhà có người bệnh nhập viện quả thật không có thời gian, nếu không thì tôi cũng không thể để thằng nhóc không hiểu chuyện này trông tiệm thay tôi. Bất kể bao nhiêu tiền tôi đều nhận, xin các người tha cho tôi với cháu của tôi đi!”

“Nghe anh nói vậy giống như tôi còn có thể lừa anh vậy! Đây là vấn đề tiền bạc sao, anh nghe kỹ đây, hôm nay may mà vợ tôi không xảy ra chuyện lớn, nếu không thì cả nhà các anh cũng không có đường sống đâu! Thế này đi, tôi cũng không đòi tiền anh nữa, đỡ phải khiến anh cảm thấy mình cầm nhiều bị người ta lợi dụng, chỉ cần lát nữa cho dù anh em của tôi đánh anh với cháu anh thành thế nào anh cũng nhận là được. Yên tâm, chắc chắn chừa sức cho các anh!”

Cận Văn Lễ khẽ cười vỗ đầu Trần Giang, nháy mắt với anh sẹo, anh sẹo liền cho người lôi hai cậu cháu Trần Giang dậy, sau đó lại có năm sáu người bước lên vây quanh cùng bọn họ xuống lầu.

“Anh Thẩm ở lại, anh sẹo dẫn các anh em khác về đi, nếu không lát nữa vợ em ra lại nghĩ nhiều.”

Đợi anh sẹo đồng ý thì lại nói: “Để chiếc xe mini đó lại cho em, bây giờ vợ em không đi đường được, Hổ Tử đi mướn xe lăn với gậy chống chỗ bệnh viện.”

Sau khi sắp xếp xong, Cận Văn Lễ lại trở về phòng bệnh chăm sóc Diệp Thủy Thanh.

“Phải bó bột bốn tuần, sau hai ba ngày có thể chườm nóng xung quanh chân, phải tránh cử động bậy, nhất định phải nghỉ ngơi, cũng có thể bổ sung dinh dưỡng phù hợp, ăn uống thanh đạm chút.” Bác sĩ vừa viết chẩn đoán vừa dặn dò, Cận Văn Lễ gật đầu liên tục tỏ vẻ đã ghi nhớ.

Lúc này Hổ Tử đẩy xe lăn vào, trong tay còn cầm một gậy chống xinh xắn khác.

Cận Văn Lễ bế Diệp Thủy Thanh lên, đặt cô lên xe lăn, đẩy cô ra ngoài.

“Anh Trần với cháu của anh ấy đâu?” Diệp Thủy Thanh nhìn tới nhìn lui mấy lần không nhìn thấy người thì hỏi Cận Văn Lễ.

“Anh để bọn họ về trước rồi, thái độ xin lỗi của bọn họ rất thành khẩn, anh lại nghĩ đến lời vợ nói, ngay cả tiền thuốc men cũng không cần bọn họ bỏ ra nữa.”

“Anh thật sự nói như vậy sao?” Diệp Thủy Thanh có hơi không dám tin.

“Em dâu, chẳng phải Văn Lễ nói như vậy sao, đừng nói là em, cả anh ở bên cạnh nghe cũng ngạc nhiên nữa là, Cận Văn Lễ thay đổi nhiều lắm đấy.”

Diệp Thủy Thanh thấy Thẩm Chấn Sơn cũng nói như vậy thì mới coi như tin lời Cận Văn Lễ, cô cũng vui vẻ: “Thay đổi là tốt, nhưng cũng không cần phải ngay cả tiền thuốc cũng không lấy chứ, dẫu sao bọn họ có chỗ sai trước, vậy chúng ta về nhà đi.”

Đến cửa cầu thang Cận Văn Lễ lại bế Diệp Thủy Thanh xuống lầu, bảo cô nằm trên ghế sau của xe mini, mình thì đỡ ở bên cạnh, Hổ Tử lái xe, Thẩm Chấn Sơn cầm xe lăn và gậy chống.

Về đến nhà lại giải thích với vợ chồng Đồng Tú Vân một lượt, Đồng Tú Vân an ủi Diệp Thủy Thanh cả buổi bảo cô không cần lo lắng cho Náo Náo, nói mình chăm Náo Náo với Cận Luy cũng tiện, Diệp Thủy Thanh cảm ơn rồi lại cảm ơn, thầm nghĩ vẫn may bố mẹ ra ngoài rồi, nếu không thì mình còn phải chịu mắng một trận.

“Mẹ, mẹ đau không?” Cái tay mũm mĩm như ngó sen trắng của Náo Náo sờ nhẹ vào thạch cao dày cộm trên chân của Diệp Thủy Thanh trước, sau đó lại càng cẩn thận chạm vào mặt cô.

“Đau chứ, xem vết thương trên mặt mẹ nè, sau này con còn cầm dao nữa không?”

“Không ạ, con thổi cho mẹ không đau nhé.” Náo Náo nói rồi cái miệng nhỏ áp sát qua, thổi gió lên mặt Diệp Thủy Thanh.

“Bé ngoan, đừng thổi nữa, lát chắc chóng mặt đấy.” Diệp Thủy Thanh ôm con gái khen cô bé.

“Mẹ, anh Tiểu Hạo được nghỉ rồi, ngày mai dẫn con ra ngoài chơi, con chơi một chút rồi về với mẹ được không?”

“Sao không được, đi đi, mẹ không sao.” Thằng bé Thẩm Hạo không tệ, khéo nói hiểu chuyện thì không nói, mà cũng không như con nít bình thường chỉ biết quậy phá, rất ra dáng cậu bé lớn, Náo Náo chơi cùng cậu bé thì mình vẫn rất yên tâm.

“Vậy con có thể mang giày màu hồng không?”

“Giờ đã biết điệu rồi à, lát nữa bảo bố con tìm cho con.”

Cận Văn Lễ cũng mỉm cười: “Con gái, bây giờ mẹ con không cử động được, con là đứa trẻ ngoan, ở nhà giúp đỡ mẹ nhiều lên đó.”

“Dạ, ngày mai con sẽ mau về.” Náo Náo trả lời rất thoải mái.

Đợi Náo Náo sang phòng ông bà nội, Cận Văn Lễ mới kéo tay Diệp Thủy Thanh buồn bã: “Vợ à, là anh không tốt, anh không nên chọc em giận, anh đã nghĩ kỹ rồi tối nay sẽ thừa nhận lỗi lầm với em, không ngờ em lại xảy ra chuyện này, bây giờ anh sẽ tự quỳ lên ván giặt đồ đây!”

“Anh bỏ đi, về vấn đề dạy dỗ con anh đừng đối nghịch với em là được.”

“Anh đảm bảo không can thiệp, nhưng vợ này em tuyệt đối phải nhẹ tay đấy.” Cận Văn Lễ gần như cắn răng đồng ý.

“Anh nói lại lần nữa, Náo Náo là con ruột của em, hiểu không?”

“Hiểu, hiểu, vợ à, chúng ta ngủ thôi.”

Diệp Thủy Thanh gật đầu, bảo Cận Văn Lễ cởi quần áo giúp mình, trải chăn xong rồi từ từ đỡ mình nằm xuống.

Chỉ là vừa yên tĩnh thì cảm giác đau đớn càng rõ rệt hơn, từ cơn đau như kim châm, muốn lật người nhưng lại không dám cử động, thật sự không phải chịu khổ bình thường.

“Vợ ơi, có phải đau chân không ngủ được không?” Cận Văn Lễ ngồi dậy nhỏ giọng hỏi Diệp Thủy Thanh.

“Ừm, giờ đau ghê lắm, anh đổi hướng nằm giúp em đi.”

Cận Văn Lễ cẩn thận dè dặt ôm nửa người Diệp Thủy Thanh giúp cô trở người.

Chưa tới năm phút Diệp Thủy Thanh lại khó chịu, Cận Văn Lễ dứt khoát không nằm nữa, mà ngồi bên cạnh Diệp Thủy Thanh dỗ cô, hơn mười phút trôi qua lại lật người cho cô, luôn bận rộn cả đêm, Diệp Thủy Thanh ngủ rồi tỉnh không nghỉ ngơi được.

Hôm sau vì trường học và xưởng còn có chương trình học quan trọng và mấy việc gấp, nên Cận Văn Lễ chỉ đành mệt mỏi bò dậy ra ngoài.

Mặc dù Diệp Thủy Thanh vẫn cảm thấy đau, nhưng đã dịu đi không ít, đợi sau khi Cận Văn Lễ đi rồi thì cô cũng mơ mơ màng màng ngủ một giấc đến trưa.

“Mẹ, ăn cơm.”

Diệp Thủy Thanh nghe thấy âm thanh thì nhìn ra cửa, chỉ thấy Náo Náo bưng bát cơm, cầm đũa đi vào, Thẩm Hạo theo phía sau cầm hai dĩa đồ ăn.

“Hai cái đứa này, cũng không biết chạy ở đâu về, vào nhà thì hấp tấp đòi bưng cơm mang đồ ăn cho con, có hiếu thật đấy.” Đồng Tú Vân mang cái bàn thấp vào cuối cùng, đến bên cạnh giường thì để bàn ngay ngắn, Náo Náo và Thẩm Hạo lập tức bày đồ ăn ra, rồi lại đỡ Diệp Thủy Thanh lại.

Đồng Tú Vân vội qua giúp đỡ nên cũng rất thuận lợi.

Diệp Thủy Thanh bị hai đứa nhóc này làm cho cảm động đến nổi mũi cay cay: “Con ngoan, cảm ơn mấy đứa.”

“Mẹ, quần áo con dơ rồi, không phải cố ý đâu, là không cẩn thận làm dơ.”

Diệp Thủy Thanh cười: “Không sao, mẹ không nói con đâu.”

“Thím út, cháu được nghỉ rồi, có thể qua chăm sóc thím mỗi ngày, cháu mang bài tập qua làm.”

“Vậy thím út áy náy trong lòng lắm, chắc cháu không có thời gian ra ngoài chơi với bạn học rồi.”

“Có gì để chơi đâu, thím út đối xử với cháu giống như mẹ ruột vậy, cháu với Náo Náo ở cạnh thím.” Thẩm Hạo gắp đồ ăn cho Diệp Thủy Thanh bảo cô ăn, Náo Náo thấy vậy cũng góp vui theo cầm thìa canh xới một đống đồ ăn cho vào bát Diệp Thủy Thanh.

Đồng Tú Vân ở bên cạnh mỉm cười nhìn ba người họ một lát rồi lại lấy cơm cho Náo Náo và Thẩm Hạo, sau đó thì ra ngoài.

Bưởi chiều chưa đến ba giờ Cận Văn Lễ đã chạy về nhà: “Vợ ơi, anh mua xương về rồi, lát nữa hầm canh cho em uống, bị thương xương cốt là một trăm ngày, nhất định phải bồi bổ đàng hoàng.”

“Em đây chỉ gãy xương nhẹ, không nghiêm trọng như vậy. Có điều, em phát hiện từ sau khi em và anh kết hôn, anh không làm đồ ăn ngon cho em giống như trước đây nữa, đúng thật là lấy được rồi thì người liền thay đổi.”

“Em đừng nghĩ oan cho anh, anh xới bát cơm em cũng không cho mà, giờ lại xem thường anh. Bây giờ chẳng phải đã có cơ hội à, sau này ngày nào anh cũng nấu đồ ăn ngon cho em!” Cận Văn Lễ để túi đựng xương xuống, rồi lại ngồi qua nhìn vết thương bị sách rạch trên mặt Diệp Thủy Thanh.

“Vẫn ổn, chỉ là rách chút da, chân còn đau nhiều không?”

Diệp Thủy Thanh lắc đầu: “Đỡ hơn hôm qua nhiều rồi, anh nằm ngủ chút đi, tối qua cả đêm không ngủ ngon rồi, không vội nấu cơm đâu.”

Quả thật Cận Văn Lễ cũng mệt mỏi, nghe lời thay quần áo rồi nằm lên giường không bao lâu thì đã ngáy khò khò.

Sau lần này ngày nào Cận Văn Lễ cũng làm đủ món cho Diệp Thủy Thanh, không những nấu cơm làm đồ ăn, lau người, rửa mặt, gội đầu đều một tay gánh hết, đương nhiên cũng lợi dụng được không ít, lại theo lời bác sĩ nói mỗi tối đều phải chườm nóng cho Diệp Thủy Thanh, cứ cách năm sáu phút thì thay khăn lông ấm một lần, mỗi lần nửa tiếng một ngày cũng không trễ nải, biểu hiện của Náo Náo và Thẩm Hạo cũng ngoài dự đoán của Diệp Thủy Thanh, hai đứa nhóc này thật sự không chạy ra ngoài, mà mỗi ngày trông chừng bên cạnh mình, mặc dù không làm được chuyện lớn, nhưng cầm ly nước, chuyển đồ thì vẫn rất được việc.

Mà thời gian Diệp Thủy Thanh dưỡng thương, cứ cách mấy ngày những anh em của Cận Văn Lễ lại có một nhóm người đến thăm, sau đó lại là công nhân của xưởng dây kéo, Lý Như và Lý Xương cũng qua, còn có những tác giả như Hà Thiên, Bảo Gia Minh, thầy cô trong trường, Trịnh Duy Tân, người của nhà xuất bản với hai người bạn học thân thiết ở trường và xưởng dây kéo, một vài khách cũ của tiệm sách Văn Lễ toàn bộ cũng mang đồ sang hỏi thăm sức khỏe Diệp Thủy Thanh, nhà họ Cận gần như không ngừng có khách, nhìn đến mức hàng xóm trong hẻm cũng ngẩn ra, có người còn nhận ra Trịnh Duy Tân, Hà Thiên và Bảo Gia Minh, không dám tin nhân vật nổi tiếng như vậy mà nhà họ Cận cũng có thể làm quen, rốt cuộc thằng út họ Cận này có bản lĩnh lớn cỡ nào chứ, có thể lên trời à? Nếu không thì nhân duyên có thể tốt như vậy sao?

Diệp Thủy Thanh nhìn bánh ngọt, đồ hộp, trái cây, trứng gà, thịt, gia cầm, đồ ăn vặt còn có đồ uống bột pha nước chất đống xung quanh trong phòng mà rầu rĩ, nhiều đồ như vậy mình căn bản không ăn hết, hơn nữa chưa đợi ăn xong thì cũng hư hết rồi.

“Thủy Thanh, em đỡ chút nào chưa, chị nấu cho em bát mì nè.” Hoàng Kim Hoa cười ha ha cầm bát đẩy cửa vào.

Đây là lần đầu tiên Hoàng Kim Hoa đến sau khi mình nghỉ ngơi ở nhà, đương nhiên Diệp Thủy Thanh biết tại sao chị ta đến, chẳng qua chỉ là đống đồ ăn trong phòng, thế là nhận lấy mì rồi cười nói: “Cảm ơn chị ba, chị đến đúng lúc lắm, chị nhìn trong phòng em nhiều đồ như thế em còn đang lo không cách nào xử lý đây, chị thấy Cận Phúc với Cận Luy thích ăn gì cứ việc cầm về nhiều chút.”

Vốn dĩ mắt của Hoàng Kim Hoa không lớn, lúc này đã cười đến mức ngay cả khe mắt cũng không thấy đâu: “Vậy thì chị không khách sáo nhé, em mau ăn mì đi, ngày mai chị nấu cho em nữa.” Hoàng Kim Hoa nói rồi đứng dậy chọn đồ, nhìn cái gì cũng tốt, không bao lâu đã hoa cả mắt.

Cầm túi đựng đồ mình muốn xong, Hoàng Kim Hoa vừa định ra ngoài, đột nhiên quay đầu hỏi Diệp Thủy Thanh: “Thủy Thanh này, anh ba của em bảo chị đến hỏi thăm, chú út quen biết mấy người thế kia ở đâu vậy, trong đó còn có tác giả lớn, đạo diễn lớn, có thể giới thiệu cho anh ấy làm quen chút không?”

Cô biết anh ba họ Cận có chủ kiến lệch, Diệp Thủy Thanh thầm cười khẩy trong lòng.

“Chị ba, những người này đều là bạn của Văn Lễ, bình thường em chỉ đi đi về về ở đơn vị với nhà, làm sao biết được bình thường anh ấy làm gì ở ngoài, quen biết ai, đừng nói là chị với anh ba, chính là bản thân em cũng bị dọa giật mình, đợi hôm nào em hỏi anh ấy rồi nói với chị.”

“Được, chị đã nói là chắc chắn em cũng không biết, cũng là anh ba của em cứ muốn chị hỏi, vậy chị về phòng đây.” Hoàng Kim Hoa hoàn thành nhiệm vụ thì vui vẻ cầm bát ra ngoài.

Đợi sau khi Hoàng Kim Hoa đi rồi, Diệp Thủy Thanh lại nghĩ thà quên một nhóm không quên một người, nếu đã cho Hoàng Kim Hoa thì không thể không cho Trịnh Quốc Phương.

“Náo Náo! Náo Náo! Tiểu Hạo! Tiểu Hạo!” Diệp Thủy Thanh lớn tiếng gọi tên con gái, muốn bảo con bé gọi Trịnh Quốc Phương qua, không nghe thấy con gái trả lời thì bắt đầu gọi Thẩm Hạo, cũng không trả lời.

Khó hiểu trong lòng sao hai đứa này đột nhiên chạy ra ngoài rồi, thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu khóc, lắng tai nghe kỹ thì sắc mặt Diệp Thủy Thanh thay đổi, là Náo Náo đang khóc!