Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 73



“Vợ thằng ba ở nhà trông con.” Cận Quan Tường thấy Cận Văn Lễ chỉ dừng một lúc thì xông ra, lập tức bảo Hoàng Kim Hoa ở trong nhà, sau đó cùng người khác chạy ra ngoài.

Tuyết bên ngoài đã rơi suốt một ngày, trên mặt đất đã tụ một lớp tuyết dày, dù trong hẻm không có đèn đường thì cũng tỏ ra sáng ngời.

Diệp Thủy Thanh ra ngoài sân thấy nhà hàng xóm đã có người chạy ra, chỉ chỉ trỏ trỏ không biết đang nói gì thì vội bước nhanh, sau đó mới phát hiện Trịnh Quốc Phương dẫn con đứng trong tuyết.

“Chị hai, chị sao vậy?” Cận Văn Lễ đi đến bên cạnh Trịnh Quốc Phương quan sát, phát hiện chị ta không bị thương, Cận Thăng thì trơ mắt không chớp nháy như bị dọa ngốc, nhưng trông bộ dạng cũng không có chỗ nào bị thương.

Ai ngờ Trịnh Quốc Phương nghe câu hỏi của Cận Văn Lễ thì cũng không thèm liếc nhìn anh, chỉ chăm chăm phía trước, đột nhiên lại bắt đầu cố sức hét lớn: “Cận Văn Bách, tên khốn khiếp nhà anh quay lại cho tôi! Quay lại!”

Người xung quanh đều giật mình, thế là cũng nhìn theo ánh mắt của chị ta, sau đó thì có người chỉ vào hướng đầu hẻm hét lớn: “Văn Lễ, đó chẳng phải anh hai của cậu sao?”

Cận Văn Lễ nheo mắt cũng đã nhận ra được, lập tức đạp lên tuyết cố sức đuổi theo, những người khác ở nhà họ Cận đều không biết chuyện gì xảy ra, hỏi Trịnh Quốc Phương chị ta cũng không nói, chỉ nhìn chăm chăm hướng Cận Văn Bách rời khỏi, thỉnh thoảng hét một tiếng.

Lúc này Cận Văn Bách đã từ đầu hẻm vòng ra, Cận Văn Lễ theo sát phía sau cũng không thấy bóng dáng, tất cả mọi người cũng chỉ có thể đợi, đợi Cận Văn Lễ trở về nói cho bọn họ biết rốt cuộc là chuyện gì.

Vừa đợi thì đã hơn nửa tiếng, Diệp Thủy Thanh cảm thấy chân mình đã sắp lạnh cứng rồi, lúc sắp không chống cự nổi nữa thì cuối cùng bóng dáng Cận Văn Lễ lại xuất hiện ở đầu hẻm.

“Văn Lễ à, anh hai con đâu?” Đồng Tú Vân thấy người con trai út đầy tuyết, giống như lăn dưới đất vậy, không khỏi lo lắng.

Vành mắt Cận Văn Lễ có hơi đỏ, hít sâu một hơi rồi mới nói: “Mẹ, sau này mẹ coi như chưa từng sinh đứa con trai là Cận Văn Bách đi.”

“Văn Lễ con nói cho rõ, anh hai con đi đâu rồi!” Cận Quan Tường nhíu mày hỏi.

“Chạy rồi, dẫn theo Hồ Mỹ Nghiên và con của cô ta cùng nhau bỏ chạy, con hỏi anh ấy đi đâu anh ấy cũng không nói, chỉ nói là không cần gì cả, cũng không muốn quay lại, con đã mắng anh ấy, còn đánh anh ấy mấy cái nhũng vẫn không giữ được, chỉ đành để anh ấy đi theo người phụ nữ kia.”

Đồng Tú Vân nghe xong suýt chút ngất đi, bà ấy ôm ngực, tâm trạng rất kích động: “Tạo nghiệt mà, đêm ba mươi tết vứt bỏ vợ, sao tôi lại sinh ra một thằng súc sinh như vậy chứ! Lẽ nào cái cô họ Hồ kia đúng thật là một con hồ ly tinh mê hoặc nó rồi!” Nói xong thì bật khóc nức nở, Cận Quan Tường cũng nước mắt đầm đìa vừa giận vừa đau lòng, toàn thân đều không ngừng run rẩy.

Diệp Thủy Thanh cũng cảm thấy trái tim lạnh lẽo, mắt không khỏi nhìn sang Trịnh Quốc Phương.

Trịnh Quốc Phương đã ngồi trên đất tuyết, cúi đầu không nói chuyện, hồi lâu mới khẽ nức nở thành tiếng, sau đó càng khóc thì giọng càng lớn, cuối cùng dường như đã dùng hết sức lực toàn thân ngẩng đầu gào thét: “Cận Văn Bách, anh không phải người! Anh chết không yên ổn! Vứt tôi và con lại không nơi nương tựa! Tội đợi cái con hồ ly đó lừa sạch tiền của anh! Đợi anh đói chết, bệnh chết ở trên đường không ai phụng dưỡng đến cuối đời!”

Cận Thăng đứng bên cạnh chị ta cũng khóc đến mức không thở nổi, vừa khóc vừa lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh đến đỏ kéo lấy Trịnh Quốc Phương: “Mẹ ơi! Con muốn bố, tại sao bố không cần con!”

Diệp Thủy Thanh không nhịn được bật khóc, cho dù bình thường Trịnh Quốc Phương có đáng ghét thế nào đi nữa, chị ta lúc này cũng khiến người khác đồng cảm, đả kích như vậy quá lớn, đứa bé cũng quá đáng thương, một gia đình yên lành bị một người đàn ông vừa tùy hứng vừa không có chút trách nhiệm như Cận Văn Bách hủy hoại.

Hàng xóm đứng bên cạnh cũng rơi nước mắt theo, đều nói Cận Văn Bách không làm chuyện con người, làm gì có chuyện cố ý chọn tối nay bỏ nhà ra đi, bỏ lại bố mẹ vợ con không lo, đúng là hiếm có!

Mọi người mặc cho Trịnh Quốc Phương ngồi dưới đất kêu khóc chửi mắng, đợi giọng chị ta dần dần yếu đi, mới bước lên để chị ta cố gắng đứng dậy rồi miễn cưỡng ôm Cận Thăng về nhà.

Trịnh Quốc Phương ngơ ngác mặc cho người ta dìu mình, tầm mắt cũng không có tiêu cự gì, giọng nói khàn khàn: “Đi thì đi thôi, tôi về nhà mình ở, mọi người trông Cận Thăng trước, yên tâm đi tôi không chết được, trên thế giới này mất đi ai thì thế giới vẫn xoay, mọi người đón tết vui vẻ đi.”

Lần này hiếm khi Cận Văn Nghiệp hiểu chuyện, dìu Cận Quan Tường và Đồng Tú Vân về nhà, hàng xóm cũng giúp bồng Cận Thăng vào, cuối cùng chỉ còn lại Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ vẫn đứng tại chỗ.

“Tên khốn!” Cận Văn Lễ hung hăng mắng một câu.

Sau khi Diệp Thủy Thanh khóc xong thì mặt càng lạnh hơn không có cảm giác, đi qua kéo tay Cận Văn Lễ nói: “Em biết anh buồn, chúng ta vào nhà trước, một người sống sờ sờ như anh ấy ai biết được trong lòng anh ấy nghĩ thế nào, cũng không thể trói buộc anh ấy, bây giờ quan trọng nhất vẫn là chăm sóc bố mẹ cho tốt, đừng tức giận rồi đổ bệnh, đó không phải chuyện nhỏ.”

Cận Văn Lễ gật đầu cùng Diệp Thủy Thanh trở về, cả nhà đều lặng lẽ ngồi đó không ai nói chuyện, Hoàng Kim Hoa dẫn mấy đứa nhỏ đến phòng mình dỗ chúng ngủ.

Ngồi một lúc lâu thì hai vợ chồng Cận Quan Tường cũng không chịu được nữa, bảo tất cả đều về phòng của mình. Ngôn Tình Sắc

Cận Văn Lễ bê một chậu nước ấm lớn vào để dưới đất, rồi lại lấy một chiếc khăn lông ấm đưa cho Diệp Thủy Thanh: “Ở bên ngoài lạnh lâu như vậy em lau mặt với tay trước, anh rửa chân cho em, sau đó thay nước rồi tắm đàng hoàng.”

Nhìn Cận Văn Lễ rửa chân cho mình, Diệp Thủy Thanh nhỏ giọng hỏi: “Sao anh tốt với em như vậy, mặc dù trước đây cũng tốt, nhưng rửa chân là lần đầu tiên.”

Cận Văn Lễ cũng không ngẩng đầu, chỉ là giọng nói có chút buồn bã: “Vậy chính là trước đây đối xử với em không đủ tốt, sau này ngày nào anh cũng rửa cho em.”

“Văn Lễ anh đừng quá đau lòng, nói không chừng mấy ngày nữa anh hai của anh nghĩ kỹ rồi sẽ về, dẫu sao thì còn có Cận Thăng mà.” Diệp Thủy Thanh vịn vai Cận Văn Lễ an ủi anh.

Cận Văn Lễ dừng động tác trong tay lại, ôm lấy eo Diệp Thủy Thanh, vùi đầu vào lòng cô: “Vừa nãy anh vẫn luôn nghĩ, nếu không phải có em bên cạnh anh, ban đầu có phải anh cũng sớm đã trở thành người như anh hai anh không, có phải cũng có thể tùy tiện vứt bỏ em và Náo Náo để sống vất vưởng với người phụ nữ khác, ăn chơi trác táng nói chuyện nghĩa khí giang hồ với bọn anh sẹo không, anh càng nghĩ càng thấy sợ. Vợ à, em nhất định phải trông chừng anh, bảo vệ anh, chúng ta bình yên sống một đời, cho dù gặp phải chuyện khó khăn đi nữa, trái tim của hai chúng ta cũng phải ở một nơi!”

Diệp Thủy Thanh ôm Cận Văn Lễ mỉm cười: “Được chứ, sau này sổ sách nhà chúng ta đều do em quản, nếu em không quản được thì tìm người đến quản giúp em, anh thì chỉ phụ trách thành thật kiếm tiền, nếu thật sự ngoại tình thì anh cứ nói với cô gái đó, anh tay trắng không một xu dính túi, xem người ta còn theo anh không.”

“Được, khoảng thời gian này vừa hay không có chuyện, qua rằm xong thì em đến xưởng nhận sổ sách, sau này anh chỉ việc thành thật kiếm tiền, còn phải phục vụ em và con gái chúng ta thật tử tế, bây giờ anh mới biết mình hạnh phúc cỡ nào. Vợ à, điều em nói đều là thật, cảm ơn em đã không để anh đi sai đường, không từ bỏ anh!”

“Không được nói nữa, hai bố con anh đúng là có cái miệng y nhau, chỉ biết dỗ người ta, còn rửa chân nữa không, lát nữa là nước nguột mất.” Hốc mắt Diệp Thủy Thanh lại hơi thấm ướt thì không cho Cận Văn Lễ nói tiếp nữa.

Cận Văn Lễ cười hì hì, ngẩng đầu lên trong mắt cũng rướm nước: “Rửa ngay đây, con gái anh đương nhiên là giống anh, hai bố con anh sau này đều dỗ em!”

Diệp Thủy Thanh nghe vậy thì mỉm cười ngọt ngào, cô thề chết cũng phải bảo vệ tốt mọi hạnh phúc mà kiếp này có được!

Bởi vì đột nhiên Cận Văn Bách bỏ đi, sau lần Cận Phúc sinh ra thì nhà họ Cận lại phải trải qua một trận ảm đạm buồn rầu, kìm nén năm mới nặng nề không vui vẻ, không tiếng cười, chỉ còn lại tiếng khóc của Trịnh Quốc Phương mỗi ngày truyền đến trong nhà phía trước, Đồng Tú Vân cũng vậy cả ngày khóc lóc không ngừng, nhưng trong lòng lại ôm một tia hy vọng, mong hôm nào đó Cận Văn Bách đột nhiên có thể trở về.

Chỉ là chớp mắt đã ba tháng trôi qua, Cận Văn Bách lại bật vô âm tín, có người nói từng gặp anh ấy ở trạm xe lửa, bên cạnh còn có người phụ nữ tên Hồ Mỹ Nghiên kia và con của cô ta đi theo, ba người cùng nhau lên xe, không biết là đi đâu.

Sau khi người nhà họ Cận nghe tin này thì hoàn toàn thất vọng, Trịnh Quốc Phương cũng từ bỏ, dẫn theo Cận Thăng về nhà mẹ đẻ, chỉ đợi lúc di dời thì trở về chia nhà, từ từ cuộc sống của người nhà họ Cận cũng khôi phục lại yên ổn.

Vì tiền trong nhà đều đã mua tín phiếu nhà nước, nên ăn tết xong Diệp Thủy Thanh lại bắt đầu chọn bản thảo, bận rộn nhanh chóng xuất bản sách hay có thể kiếm nhiều tiền chút, chỉ là theo làn sóng hạn chế cấm vận ập vào, tầm nhìn của mọi người dần mở rộng, đọc sách đã không còn là lựa chọn hàng đầu của cuộc sống văn hóa sau giờ làm, cho nên đề tài buộc phải mới lạ, câu chuyện phải xúc động gây cấn, đây là yêu cầu cơ bản nhất Diệp Thủy Thanh đưa ra với tác giả mình đại diện, đồng thời cũng nói với bọn họ nếu vẫn chỉ viết những thứ khóc gió than mưa như trước đây vậy thì đừng hòng có phát triển, cũng đừng hòng kiếm tiền.

Về điểm này Hà Thiên hiểu ý nhanh nhất, thoát chốc đã hoàn thành một bản thảo, lấy tên là <Một loại hạnh phúc>, cả đêm không ngủ Diệp Thủy Thanh đọc hết bản thảo này một lượt, trong lòng thầm khen hay, Hà Thiên này đúng là có năng lực, quả nhiên có cạnh tranh mới có tiến bộ, xem ra vẫn là Bảo Gia Minh đã mang đến cho cậu ấy không ít kích thích.

Hôm sau liền lấy cho Lý Như đọc, sau khi Lý Như đọc xong thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Câu chuyện viết thật sự rất hay, nhưng như vậy thì có nghi ngờ đồng cảm với nhân vật phản diện, mọi người có thích đọc không?”

“Cô thích đọc thì chắc chắn người khác cũng thích đọc, thị hiếu của hai chúng ta cũng rất phổ biến.”

Lý Như gật đầu: “Vậy được, tôi về mở cuộc họp, quyết định thời gian và quá trình.” Bây giờ Lý Như rất có tiếng nói ở nhà xuất bản, không ít người trong nhà xuất bản đều có thái độ làm việc vô cùng tiêu cực, ở nhà trông con, báo bệnh giả, trái lại tiền lương thì vẫn phát như thường, ai còn muốn đi làm đàng hoàng chứ, mà Lý Như thì sau khoảng thời gian này sắp xếp đã biên tập không ít sách bán chạy, cộng thêm bạn trai của cô ấy là đạo diễn nổi tiếng – Trịnh Duy Tân, cho nên lãnh đạo khá coi trọng kiến nghị của cô ấy, vì thế trong tình hình thiếu nhân viên thì bảo cô ấy chú ý đến việc phát hành, nói gần như đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Quyển sách này của Hà Thiên xuất bản rất nhanh, nhưng điều khiến Diệp Thủy Thanh không ngờ là phản ánh không tốt lắm, sách vừa ra thì dẫn đến một trận mắng chửi của người chuyên nghiệp trong ngành, phê bình sách được công bố trên báo và tạp chí hết bài này đến bài khác, không chỉ phê phán nội dung của sách, sau đó còn đưa đến độ cao tư tưởng ý thức, chỉ trích Hà Thiên đồng cảm với nhân vật phản diện, nói gạt mọi người là phi quan niệm, lại càng dạy hư đông đảo thanh thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành, chọn lựa từ nghiêm khắc thì không nói, mức độ đả kích cũng ngày một lớn hơn, Diệp Thủy Thanh nhìn những bình luận để trên bàn thì tức giận, cổ họng đau đớn, Hà Thiên ngồi đối diện cô có thân hình vốn đã nhỏ, sau khi qua chuyện này thì chỉ còn lại bộ xương.

“Là tôi phán đoán sai lầm, không liên quan đến cậu, quả thật câu chuyện của cậu viết rất hay, chỉ là tư tưởng những người bảo thủ này cứng nhắc.” Cho dù bị người khác mắng, Diệp Thủy Thanh vẫn an ủi Hà Thiên trước.

Hà Thiên đã phát cáu cũng tức giận: “Nhân vật phản diện thì làm sao, nhân vật phản diện cũng là người mà không thể có thất tình lục dục của người thường, cứ phải xấu đến cùng, làm chuyện ác suốt sao!”

“Hay là làm sao nói với đám người bảo thủ đây, còn tưởng đây là phim biểu diễn gương học tập à, tác phẩm văn học đâu có thể đều cùng một mẫu được, sao bọn họ không phê bình tác phẩm nổi tiếng thế giới, đúng thật là. Người vừa dạy đã hư thì bản thân chẳng phải người gì tốt lành, còn trách tác giả!” Diệp Thủy Thanh cũng tức giận, in một trăm nghìn quyển đầu đấy, kỳ vọng của mình đúng là quá cao rồi.

“Ôi, giám đốc Diệp với tác giả Hà đều ở đây à.” Lúc hai người đang sầu não thì Cận Văn Lễ đi vào.

“Đã lúc nào rồi anh còn chạy đến đây trêu chọc người khác, không thấy đang bốc hỏa à!” Giọng điệu của Diệp Thủy Thanh không tốt lắm.

“Anh đây chẳng phải đến để giải quyết chuyện buồn cho em sao, bọn anh Thẩm không ở đây à?”

“Đi đưa hàng hết rồi, anh có cách gì nói ra nghe xem.” Hà Thiên nhìn Cận Văn Lễ lòng mang đầy hy vọng.

Diệp Thủy Thanh lại nói: “Hà Thiên, cậu còn tin anh ấy thật à, anh ấy không biết chuyện bên trong thì có cách gì được chứ!”

Cận Văn Lễ vỗ mặt Diệp Thủy Thanh mỉm cười: “Anh không biết chuyện trong giới văn học bọn em, nhưng tốt xấu gì anh cũng từng học quản lý doanh nghiệp với kinh doanh tiêu thụ, bây giờ anh không có cách gì tốt có thể bán được sách, có điều suy nghĩ lại khác với bọn em, anh cảm thấy sách này không bằng dây kéo trong xưởng anh, dây kéo anh làm ra nếu ai cũng nói không tốt vậy thì tiêu rồi, nhưng sách thì khác, có người mắng thì cũng tốt hơn là không ai để ý, có lẽ những người kia mắng càng dữ dội thì người muốn đọc cũng càng nhiều, mọi người nói xem có phải đạo lý này không?”

Diệp Thủy Thanh suy nghĩ đúng thật là đạo lý này, sách không bằng hàng hóa khác, giống như phim điện ảnh, truyền hình còn có ngôi sao lớn sau này, thường thường là càng mắng càng hot, vào lúc sách vẫn chưa hoàn toàn phát hành mình không nên tiêu cực như vậy, trái lại là nên coi những đả kích của những người gọi là nhà bình luận chuyên nghiệp thành một kiểu thủ đoạn tuyên truyền quảng cáo tuyệt vời!

“Hà Thiên, cậu về nhà lập tức viết một bài viết bác bỏ những phê bình kia, viết ra những lời trong lòng cậu là được, càng kích động càng tốt, tôi tìm thêm người viết mấy bài bình luận sách không cùng quan điểm, để Lý Như tìm chút quan hệ đăng lên, có lẽ lần này cậu thật sự lại hot rồi.” Diệp Thủy Thanh vô cùng phấn khích.

Hà Thiên cũng bị cảm xúc của Diệp Thủy Thanh cảm hóa, chuyển buồn thành vui trở về nhà.

“Vợ ơi, em muốn tìm ai viết giúp vậy?” Cận Văn Lễ thấy Diệp Thủy Thanh chuẩn bị bận rộn thì tò mò hỏi.

Diệp Thủy Thanh mím môi cười: “Đương nhiên là tìm Bảo Gia Minh rồi, người ngoài luôn cho rằng anh ấy với Hà Thiên là đối thủ cạnh tranh, nếu vào lúc này Bảo Gia Minh nói quyển sách này hay, vậy anh nghĩ xem hiệu quả phải chấn động cỡ nào!” Bởi vì Diệp Thủy Thanh làm việc khiêm tốn, lại cố gắng làm nhạt sự tồn tại của mình, cho nên không ai biết được thật ra hai tác giả nổi tiếng này đều do cô toàn quyền đại diện.

“Vậy Bảo Gia Minh có đồng ý không? Cậu ấy quả thật cũng có mối quan hệ cạnh tranh với Hà Thiên.”

“Cạnh tranh là chỉ cạnh tranh trên tác phẩm, không phải vào lúc này, Bảo Gia Minh có muốn hay không cũng phải xuất phát từ đại cục, buộc phải làm theo cách của em, đây là chuyện đôi bên có lợi, đến lúc đó nếu Hà Thiên được lợi chẳng phải cậu ấy cũng có thể nổi theo sao!”

Cận Văn Lễ huýt sáo một tiếng: “Có khí phách! Đợi tín phiếu nhà nước đổi tiền mặt, chuyện đầu tiên chính là để em mở công ty, khuôn mẫu này của em không làm tổng giám đốc thì phí.”

“Bớt nịnh nọt lại đi, sao anh qua đây vậy?”

“Ngày mai giáo viên được nghỉ, cho nên buổi học hôm nay kết thúc sớm, bên phía xưởng cũng không có chuyện gì, vừa hay anh qua đón em, lát nữa chúng ta cùng đi đón Náo Náo.”

“Vậy xe đạp của em thì làm sao?”

“Cũng đúng, hay là để ở đây trước đi, xe máy kia vẫn không tiện lắm, ngày mai anh lại đưa em qua.

Diệp Thủy Thanh gật đầu đồng ý, rồi nhìn đồng hồ cũng không còn sớm chỉ đành để mai hẵng làm việc, bắt đầu dọn đồ chuẩn bị đợi Thẩm Chấn Sơn về thì đi với Cận Văn Lễ.

“Anh nói này, quân sư như anh bán sức đưa ra kế sách như vậy sao em cũng không khen anh chút nào thế?” Cận Văn Lễ ngồi trên bàn, nhìn Diệp Thủy Thanh mặt cười xấu xa.

Diệp Thủy Thanh đỏ mặt, nhìn bên ngoài không có ai thì đứng dậy ôm cổ Cận Văn Lễ nhỏ giọng nói: “Đương nhiên phải cảm ơn phó giám đốc Cận rồi.”

Sau đó hai người không có tiếng động, cho đến khi cửa truyền đến mấy tiếng ho, hai người đang hôn nồng nhiệt mới tách ra như chạm điện.

“Anh Thẩm, mọi người về rồi à, vậy em với Văn Lễ đi đón Náo Náo trước, mọi người vất vả rồi.” Diệp Thủy Thanh nói xong một câu ngay cả đầu cũng không ngẩng lên thì đã bỏ chạy, sau này mình còn mặt mũi gặp người khác sao.

Cận Văn Lễ thì bình tĩnh: “Sau này gặp loại chuyện này thì lánh đi chút, không hiểu ý gì hết.”

Thẩm Chấn Sơn cười: “Chẳng phải bọn Hổ Tử chưa từng trải sự đời sao, học hỏi từ xưởng trưởng Cận thì có gì không được, mau đi đi, chắc lát nữa nữa em dâu giận đấy.”

Lúc này Cận Văn Lễ mới mỉm cười ra ngoài, lái xe máy chở Diệp Thủy Thanh cùng đến nhà trẻ đón Náo Náo.

Sau đó Bảo Gia Minh đăng một bài bình luận khen <Một loại hạnh phúc>, quả nhiên dấy lên dư luận lớn trong phạm vi xã hội, lần này không phải chỉ có tiếng phê bình, mà có cả chiến tuyết chấp nhận, hai bên tranh cãi biện luận gay gắt, hoàn toàn khơi gợi lòng tò mò của mọi người với quyển sách này, mà lúc tranh luận đạt đến đỉnh cao nhất thì đạo diễn nổi tiếng Trịnh Duy Tân đột nhiên lại đứng ra lên tiếng, nói mình muốn lấy câu chuyện này quay thành phim cống hiến cho khán giả, còn về quyển sách này của Hà Thiên cuối cùng đã đạt đến cảnh hàng không đủ bán, cần phải tăng ca thêm giờ để in ấn xuất bản mới có thể thỏa mãn nhu cầu thị trường.

Cùng lúc này, Hà Thiên cũng nhận được đánh giá cao của truyền thông tin tức Quyền Uy, nói mặc dù câu chuyện của cậu ấy nhỏ nhưng lại khai thác mở đầu các trào lưu tư tưởng mấy chục năm gần đây, truyền sinh khí cho nền văn học đã ngừng phát triển, đánh giá câu chuyện của Hà Thiên đã thoát ly hình thức tác phẩm văn học truyền thống rập khuôn, đáng để học tập và tham khảo, tin tức này vừa đăng dường như đã khiến Hà Thiên trở thành nhân vật siêu sao, phỏng vấn, giảng dạy, tọa đàm xếp kín mít, Diệp Thủy Thanh cười trộm trời mới biết điểm thi của Hà Thiên còn không cao bằng mình, có thể dạy học gì chứ!

Hà Thiên cũng vô cùng vui mừng, cảm kích Bảo Gia Minh từ trong lòng, thế là hẹn mọi người cùng ăn cơm, vì có việc nên Cận Văn Lễ không đến được, do Diệp Thủy Thanh đại diện, cả bàn vui vẻ vừa ăn vừa trò chuyện.

“Đạo diễn Trịnh, vừa nãy tôi cảm ơn anh Gia Minh xong rồi, nên mời anh ly này.”

Trịnh Duy Tân cạn ly không từ chối: “Khách sáo quá rồi, sau này tôi còn trông vào hai người xuất bản sách hay nữa đó.”

Bảo Gia Minh cười nói: “Theo tôi thấy vẫn là Thủy Thanh tài giỏi, sau này chúng ta phải đi theo tổng giám đốc với biên tập Lý mới được.”

Mọi người nghe vậy thì bật cười ha ha, lúc này Hà Thiên lại vỗ vào Trịnh Duy Tân nói: “Đạo diễn Trịnh này, bộ phim này của anh có thể cho tôi diễn một vai không, cho tôi ra ống kính nữa, đóng vai phụ gì đó là được.”

Trịnh Duy Tân lập tức khó xử, qua hồi lâu mới nói: “Vẫn nên để Thủy Thanh nói đi, cô ấy nói sao thì làm vậy.”

“Trịnh Duy Tân, sao anh không để Lý Như phát biểu ý kiến chứ, chỉ biết để tôi làm người xấu! Tôi nói này Hà Thiên, diễn viên không phải chuyện dễ làm như vậy đâu, kiểu người 360 độ đều là góc chết như cậu diễn vai phụ gì cũng là giành ống kính, tôi thấy vẫn nên bỏ đi.” Hà Thiên được xưng là có tài lạ, không chút liên quan đến tướng mạo của cậu ấy.

Diệp Thủy Thanh vừa nói xong, Bảo Gia Minh và Lý Như đều cười sặc, bản thân Hà Thiên cũng cười, Trịnh Duy Tân cười đến mức vỗ bàn, tâm trạng nhóm người rất tốt, nói chuyện đến tối mới giải tán.

Trịnh Duy Tân và Lý Như cùng nhau đưa Diệp Thủy Thanh về nhà, sau đó hai người lại đi về phía nhà Lý Như.

“Văn Lễ, em mang về cho anh hai hộp đồ ăn đây, gọi Náo Náo ra ăn chút đi.” Diệp Thủy Thanh để đồ ăn lết bàn rồi bày ra ngay ngắn.

“Sao anh không nói chuyện?” Diệp Thủy Thanh thấy Cận Văn Lễ ngồi trên ghế cúi đầu phớt lờ mình, thì lại hỏi một câu.

Lúc này Cận Văn Lễ từ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt rất khó coi, giống như vô cùng mệt mỏi, Diệp Thủy Thanh sốt ruột: “Rốt cuộc anh làm sao thế? Là trong xưởng xảy ra chuyện sao?”

Cận Văn Lễ lắc đầu: “Hôm nay anh đến nhà Dương Lạc, vợ à, tiền chúng ta mua tín phiếu nhà nước e là phải lỗ hết rồi!”