Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 82



Sau khi cãi nhau với Cận Văn Nghiệp, cũng coi như Diệp Thủy Thanh đã xả được cơn giận kìm nén trong lòng bấy lâu nay, cô nghĩ ít nhất Cận Văn Nghiệp chắc sẽ biết điều chút, sau đó lại bắt đầu buồn phiền không biết làm sao mở rộng phát triển công ty, thay đổi tình hình lượng tiêu thụ sách giảm xuống.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mấu chốt là kiến thức của mình quá ít, phương diện này cần phải tham khảo với Lý Như, xem có thể đến nơi nào học tập kinh nghiệm.

“Tôi biết nước ngoài có mấy triển lãm sách nổi tiếng, chắc chắn có nhiều đề tài mới lạ, tiếc là chúng ta không có khả năng ra nước ngoài, nếu có thể đi xem thử, ít nhiều cũng sẽ biết chút xu thế thịnh hành, sau này thứ bên ngoài sẽ ngày càng nhập vào trong nước rất nhiều, nếu có thể dẫu đầu người khác một bước vậy thì rất tốt!” Lý Như cũng hiểu nội dung của sách phải mới mẻ, nhưng suy cho cùng mình học và thấy được cũng có hạn.

Diệp Thủy Thanh nghe Lý Như nói thì nâng cằm không ngừng gật đầu, cuối cùng ngồi ngay ngắn nghiêm túc nhìn sang Lý Như: “Lý Như này, trước đây cô từng nói trong kinh doanh, vậy tôi nói thẳng suy nghĩ trong lòng, cô tuyệt đối đừng để ý.”

“Nói đi, cô còn khách sáo với tôi à.”

“Vậy được, tôi cảm thấy vừa nãy cô nói rất có lý, suy nghĩ cũng vô cùng đúng, chúng ta không thể ra nước ngoài nhưng có người có thể giúp chúng ta mang những tài liệu đó về, ít nhất có thể xem thử về giới thiệu liên quan, xem thử về giới thiệu vắn tắt của sách bán chạy nổi tiếng cũng đúng, hơn nữa cho dù những tài liệu này đến tay, chỉ dựa vào năng lực một mình tôi cũng không làm được chuyện này, cần cô và tôi còn có người trong công ty cùng nhau phân tích nghiên cứu.”

Lý Như cũng nhìn Diệp Thủy Thanh, hồi lâu thì dựa người ra sau, cười nói: “Thủy Thanh à, cô đúng là có khí chất của bà chủ, cô là tổng giám đốc của công ty này, cô quyết định đi, cần tôi làm gì tôi nhất định sẽ cố hết sức, làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, chúng ta cùng nhau cố gắng, cũng là cùng có lợi ích thì không có gì phải ngại cả, đừng vì tôi mà ảnh hưởng đến cách làm việc của người khác, sau này mọi người vẫn nên tự nhiên chút thì tốt hơn.”

“Cô có thể nghĩ như vậy thì tôi thật sự rất vui, thật ra thản nhiên chút vậy thì mọi vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng rồi.” Diệp Thủy Thanh cũng cảm thấy vui vì Lý Như có thể buông bỏ gánh nặng trong lòng.

Sau đó cô liền gọi cho Dương Lạc nói ra yêu cầu của mình, Dương Lạc đồng ý trực tiếp nói sẽ nhờ bạn bè gửi tài liệu và sách mẫu từ nước ngoài về, tiếp đó Diệp Thủy Thanh lại nói đợi sau khi lấy được tài liệu và sách mẫu thì nhờ anh ấy đến công ty cùng nghiên cứu phương hướng xuất bản sách sau này, Dương Lạc nhất thời do dự.

“Dương Lạc, sau này chúng ta không cần xoắn xuýt những chuyện trước đây nữa, nếu còn có thể tụ tập với nhau vì Thủy Thanh đó là duyên phận, vẫn làm bạn đi, tôi không muốn để mọi người lại vì hai chúng ta mà khó xử, cũng mong anh buông bỏ, giúp công ty phát triển lớn mạnh.” Lý Như thấy Diệp Thủy Thanh cầm điện thoại không nói chuyện thì biết Dương Lạc có lo ngại, thế là trực tiếp cầm ống nói nói chuyện.

“Chỉ cần cô buông bỏ không trách tôi ghét tôi, đương nhiên tôi phải ra sức vì công ty không thể chối từ rồi.” Giọng của Dương Lạc vẫn dịu dàng như trước, Lý Như nghe giọng nói như có thể an ủi lòng người của anh ấy thì lòng chua xót, nói thêm câu tạm biệt rồi cúp điện thoại.

“Được rồi, mọi thứ đã giải quyết sau này sẽ không có ngăn cách nữa.” Lý Như đặt điện thoại xuống, chỉ là lời nói ra vừa như cho Diệp Thủy Thanh vừa là cho bản thân nghe.

Lúc này Diệp Thủy Thanh cũng giống như đã qua một đợt tâm bệnh, rồi lại nói với Lý Như mình định học xe, hỏi cô ấy có hứng thú học cùng không, nếu có thì bình thường có thể dùng chiếc Lada của nhà mình, tất nhiên là Lý Như vui vẻ đồng ý, nghĩ bộ dạng mình lái xe hơi thôi cũng rất phấn khích, tạm thời đã vứt bỏ chuyện phiền lòng.

Sau đó lúc hai người không có việc gì thì do Cận Văn Lễ dẫn đến sân của một xưởng bỏ hoang tập xe, bằng lái lúc này cũng rất dễ thi, gần như là bỏ chút tiền tìm người thì có thể làm rất dễ dàng, cho nên chỉ hơn hai tháng Diệp Thủy Thanh và Lý Như mỗi người đã có một cái bằng rồi, Diệp Thủy Thanh lái xe cùng Cận Văn Lễ đến nhà trẻ đón Náo Náo mấy lần, cơ bản đã rất quen thuộc, Cận Văn Lễ cảm thấy không có vấn đề gì nữa mới quay lại lái xe máy của mình.

Mà lúc này Diệp Thủy Thanh cũng để Cận Văn Lễ dịch hết toàn bộ tài liệu triển lãm sách đã gửi về từ nước ngoài, đồng thời sao chép mấy bản chia ra phát cho đám người Lý Như để bọn họ nghiên cứu tỉ mỉ, sau đó lại tập họp tất cả người trong công ty mở cuộc họp, yêu cầu mọi người dốc sức phát biểu ý kiến, lập ra phương hướng phát triển tương lai của công ty.

“Tôi cảm thấy không thể từ bỏ phần điện ảnh và truyền hình, không những không thể bỏ hơn nữa còn phải tăng cường độ phát triển, chỉ cần có thể lấy được giải thì không lo sách không bán ra được, nước ngoài có rất nhiều sách đều là sau khi quay thành phim điện ảnh và truyền hình mới được mọi người biết đến.” Trịnh Duy Tân nói ra suy nghĩ dựa theo chuyện ngành và kinh nghiệm từng trải của mình, Diệp Thủy Thanh đồng ý gật đầu, không gian phát triển của điện ảnh và truyền hình trong tương lai rất lớn, điều này buộc phải làm tốt.

Lúc này Dương Lạc cười khẽ: “Suy nghĩ của đạo diễn Trịnh quả thật rất tốt, nhưng tôi cảm thấy vẫn không đủ tỉ mỉ, thời cơ cũng không đúng, điện ảnh truyền hình đương nhiên là có thể làm, nhưng chính sách bây giờ vẫn chưa nới lỏng như vậy, cho nên phần này vẫn phải đợi thêm nữa. Tài liệu gốc tôi đã xem qua kỹ càng rồi, bây giờ đưa ra mấy phương hướng để mọi người tham khảo, tôi cho rằng dù là điện ảnh ti vi hay là sách thì đều phải phân loại ra, vừa cần có nội hàm sâu sắc, cũng cần có chút bình thường, tác phẩm nội hàm sâu sắc có giá trị nghệ thuật thì thích hợp tham gia lấy giải, còn tác phẩm bình thường thì thích hợp cho văn hóa đại chúng dùng để kiếm tiền, đương nhiên nếu là tác phẩm lấy giải cũng có thể kiếm tiền, người học đòi văn vẻ rất nhiều nhưng quan trọng hơn là buộc phải nắm bắt trào lưu phát triển, bắt được nguyên tố nóng nhất nổi nhất thì công ty mới có thể đến mức bất bại! “

Dương Lạc chưa nói xong Diệp Thủy Thanh đã vỗ bàn nói hay trước: “Dương Lạc nói quá đúng!” Vẫn là nhân tài cao cấp nhận được sự giáo dục đại học, toàn bộ lời nói có thể nói được điểm chủ yếu.

“Vợ, à không, là tổng giám đốc Diệp, cố vấn Dương thật sự nói hay như vậy sao?” Cận Văn Lễ thấy Diệp Thủy Thanh khen Dương Lạc như thế, trong lòng có chút khó chịu.

“Đương nhiên rồi, cố vấn Dương chỉ rõ phương hướng phát triển của công ty, cái này còn không đủ tốt sao?”

“Vậy sao, anh thật sự không nghe ra được!”

“Anh nghe em sắp xếp là được, mọi người, cố vấn Dương vừa nói tôi đã nghe hiểu rồi, ngoài việc cần có tác giả như Hà Thiên và Bảo Gia Minh thì công ty còn cần một nhóm tác giả theo phong trào có thể thỏa mãn lòng của mọi người, ví dụ như bây giờ thịnh hành nhất là phim tình cảm Đài Loan Hồng Kông, vậy chúng ta phải để người ta viết ra tiểu thuyết tình cảm đơn thuần nhất giống vậy, loại tiểu thuyết này không cần quan tâm sinh hoạt gia đình gì đó, củi gạo mắm muối gì đó, không cần suy nghĩ mọi sinh sống thực tế, chỉ cần hai người yêu qua yêu lại là được, ngoài yêu đương thì không cần nghĩ bất kỳ chuyện khác, mọi tình tiết đều phải phục vụ vì tình yêu! Dù là lúc Trịnh Duy Tân đang theo đuổi lý tưởng cá nhân cũng phải nghĩ đến nhu cầu thị trường nhiều hơn, thứ quay ra có thể thành một cách riêng, nhưng không thể cao siêu quá ít người hiểu, tổng hợp nghệ thuật và thị trường lại cùng suy nghĩ đi. Biên kịch Lý có ý kiến gì không?”

“Vốn dĩ không có ý kiến, nhưng nhờ cố vấn Dương phân tích như vậy, tôi nghĩ tôi cũng tìm được phương hướng làm việc rồi, có điều bán sách cũng chưa chắc là cứ phải sách bán chạy mới kiếm được tiền, những kiệt tác lịch sử trong và ngoài nước kia qua lâu không chìm, cũng được người người vui vẻ đón đọc, đặc biệt là những tác phẩm vĩ đại, các loại như bốn kiệt tác lớn bìa đẹp, hệ liệt kiệt tác nước ngoài, <Nhị Thập Tứ Sử>, qua thời kỳ bảo vệ quyền tác giả, vừa không cần thuế bản quyền vừa không cần trả nhuận bút sách, vốn xuất bản sách cũng rất thấp, vô cùng thích hợp cho đơn vị phát đi hoặc là tặng người khác, nếu làm tốt phần này, cho dù bán giảm giá cũng kiếm được tiền, chắc là cố vấn Dương có tài nguyên để làm tiêu thụ loại sách này nhỉ?” Lý Như nói đến cuối cùng thì chuyển ánh mắt có vẻ cười lên người Dương Lạc.

Dương Lạc và Lý Như mỉm cười nhìn nhau: “Nếu đã là sách hay thì không có lý nào lại giảm giá, kiến thức là sức mạnh, tin chắc có rất nhiều đồng chí của đơn vị vẫn vui vẻ không ngừng học tập, bán đúng giá đi, tôi thật sự không có kinh nghiệm từng trải về việc mặc cả.”

Trịnh Duy Tân nhìn hai người im lặng không lên tiếng, rồi rũ mắt không biết đang nghĩ gì.

Cuộc họp tiếp tục, Hà Thiên và Bảo Gia Minh cũng bắt đầu suy nghĩ lại hướng sáng tác của mình, nghĩ phải viết ra tác phẩm nhiều phong cách phù hợp nhu cầu mọi người.

Lý Như thì cùng Diệp Thủy Thanh tỉ mỉ chọn ra gần hai mươi tác giả có tài văn chương và có tính tình khá linh hoạt trong số những người gửi bản thảo, để bọn họ chỉ tiến hành viết theo yêu cầu mình đề ra, có người thì viết truyện tình yêu chết đi sống lại, sôi sục ngất trời, có người thì viết kinh nghiệm làm ăn, thuyết đen dạy mọi người làm sao thích ứng với trào lưu thị trường kinh tế, sau đó để điều hòa lòng mọi người, Diệp Thủy Thanh lại muốn người ta viết mấy quyển tiểu thuyết văn nghệ quan sát nội tâm, truy hỏi mặt tâm linh, tóm lại chính là yêu cầu những người này đuổi kịp tình hình, ví dụ hai quốc gia nào lại đánh nhau, nước nào vừa ngăn cấm kinh tế, vừa tranh cử tổng thống, nhanh chóng để họ thu thập tài liệu trong thời gian ngắn nhất gom thành một quyển phân tích thời sự để xuất bản phát hành, không ngờ hiệu quả thật sự tốt nằm ngoài dự đoán, gần như quyển nào cũng bán chạy.

Đương nhiên điều này cũng dẫn đến một phần bất mãn của giới văn học, phần lớn tác giả bắt đầu công kích sự dung tục và tầm thường của những quyển sách này, nói thuyết đen, kinh nghiệm làm ăn đã làm hư tập tục đơn giản của xã hội, tiểu thuyết tình yêu không có bất kỳ tư tưởng nào đã dạy hư trẻ con, khiến trẻ con học yêu sớm, mà tác phẩm về mặt lấy cảm hứng tâm linh thì càng bị tố là đầy khóc gió than mưa, tư tưởng tình cảm theo chủ nghĩa tư bản làm bộ làm tịch, quả thật là một mớ rác rưởi tinh thần.

Diệp Thủy Thanh không thèm quan tâm những người hủ lậu sống không như ý này nói gì, rác rưởi thì sao, cô còn muốn lập đền thờ cho những thứ rác rưởi này nữa đấy!

Cho nên trong những lời mắng chửi của giới văn học, Diệp Thủy Thanh và Lý Như sắp đặt tung ra những quyển sách có tiêu đề mang tính chấn động như <Dạy bạn làm sao để thành một con cáo già ở đời>, <Đời người như trò đùa, xem tôi gỡ Oscar xuống> và cả quyển được gọi là chữa lành vấn đề tâm lý trong lòng toàn nhân loại, thành công của những tác phẩm này lập tức kéo theo phong trào của cả ngành xuất bản, tình hình của nhà xuất bản Vi Phong mà Lý Như đang làm đã trở thành cốt chỉ hướng gió của sách bán chạy, Lý Như cũng trực tiếp được nhà xuất bản đề bạt thành chủ nhiệm phòng biên tập, trực tiếp phụ trách với tổng biên tập.

Hôm nay Diệp Thủy Thanh lái xe đến nhà trẻ đón Náo Náo, lúc đang đợi Náo Náo tan học cô suy nghĩ có nên mua cho Cận Văn Lễ chiếc Lada, như vậy anh cũng không cần dãi nắng dầm mưa chạy chiếc xe máy kia, nghĩ Cận Văn Lễ có xe rồi sẽ vui mừng cỡ nào, Diệp Thủy Thanh đã nắm chắc ý định.

Đợi đến lúc đưa Náo Náo về nhà, sau khi lên lầu vào nhà Diệp Thủy Thanh liền sững sờ, sao Cận Luy lại ở nhà mình.

“Thím út.” Cận Luy gọi Diệp Thủy Thanh một tiếng rồi quấn lấy Thẩm Hạo đã tan học về dạy cô bé học tính bàn tính.

Thẩm Hạo bảo Cận Luy cầm bàn tính chơi trước, mình thì đi qua đón lấy cặp nhỏ của Náo Náo, rồi bảo Náo Náo đi rửa tay trước: “Náo Náo, rửa tay xong qua đây, anh có mua sô cô la dẻo cho em.”

“Anh Tiểu Hạo, em cũng muốn ăn.” Cận Luy đi theo đến phòng bếp.

Diệp Thủy Thanh về phòng mình, thấy Cận Văn Lễ đang thay quần áo thì hỏi anh: “Sao Cận Luy lại qua đây?”

Cận Văn Lễ thở dài: “Anh ba của anh nói chị ba bệnh rồi, phải đưa chị ấy về nhà mẹ ở mấy ngày, anh ấy vứt Cận Phúc đến chỗ bố mẹ anh, còn cố ý ngồi xe đến xưởng giao Cận Luy cho anh, anh không không thể mặc kệ con nít, chỉ đành đưa về thôi.”

“Anh ba của anh có phải là quá đáng quá rồi không, không mượn được tiền thì nghĩ ra cách không đứng đắn như vậy, em thì không để ý Cận Luy qua sống, nhưng cũng phải có thời hạn chứ? Hơn nữa con bé này mãi vẫn không đến nhà trẻ, cả ngày đều là chị ba của anh trông, bình thường chúng ta còn phải đi làm, vậy ai chăm sóc con bé?” Vả lại sau khi cô vào nhà nhìn biểu hiện của Cận Luy, cảm thấy đứa nhỏ này cũng không hiểu chuyện như trước đây.

“Anh biết rất nhiều vấn đề, hay là em ở nhà ba bốn ngày trước, anh đến nhà họ Hoàng tìm anh ba của anh, anh có thể trực tiếp đưa Cận Luy về, nhưng lại sợ ầm ĩ tổn thương đến trái tim đứa nhỏ, vợ à, em nhịn mấy ngày đi.”

Diệp Thủy Thanh buồn bực, nhưng lại không thể mặc kệ Cận Luy thật, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Có điều cô chỉ ở nhà một ngày thì phát hiện đứa bé Cận Luy này quả thật đã thay đổi rồi, không những cứ chăm chăm nhìn lén mình, lại còn nhân lúc mình không chú ý rồi lật tung đồ của Náo Náo.

“Cận Luy, cháu muốn thứ gì nói với thím út, thím út tìm cho cháu.” Diệp Thủy Thanh gọi Cận Luy qua nhẹ nhàng nói với cô bé.

Cận Luy mím môi cũng không thèm nhìn Diệp Thủy Thanh: “Cháu muốn đồ mới giống như Náo Náo, cháu cũng muốn đến nhà trẻ.”

“Đồ mới thì thím út có thể mua cho cháu, nhà trẻ thì chỉ đành đợi qua mấy hôm cháu về nhà, để bố mẹ cháu đưa cháu đi.” Diệp Thủy Thanh định lấy váy mới của Náo Náo cho Cận Luy mặc trước.

“Cháu không về, bố cháu bảo cháu cứ sống ở đây.”

Diệp Thủy Thanh sững sờ một lúc rồi mới nói: “Không phải bố cháu nói bậy chứ, đây đâu phải nhà của cháu, sao cháu có thể sống ở đây mãi được?”

“Không phải anh Tiểu Hạo cũng luôn sống sao? Thím thiếu tiền nhà cháu, đồ trong nhà này đều phải là của nhà cháu, cháu có thể ở!” Cận Luy tức giận đùng đùng đưa ánh mắt lên người Diệp Thủy Thanh.

“Ai nói thím thiếu tiền nhà bọn cháu?” Diệp Thủy Thanh nén giận, giọng điệu vẫn dịu dàng.

“Bố cháu nói, thím chiếm nhà của cháu để mở công ty, kiếm được tiền lại còn mua nhà với xe hơi, đồ Náo Náo dùng vốn dĩ nên là của cháu, nhà mà mọi người đang sống bây giờ cũng là nhà của cháu.” Cận Luy nói xong thì chạy về phòng Náo Náo, lấy chiếc váy với trong tủ đồ nhỏ xuống mặc lên người mình.

Diệp Thủy Thanh tức đến mức suýt chút xách Cận Luy ném ra ngoài cửa, vì không để bản thân lấy con nít ra xả giận, cô chỉ đành về phòng mình trước đợi Cận Văn Lễ về, bảo anh lập tức phải đưa Cận Luy đi.

Buổi chiều Náo Náo và Thẩm Hạo cùng được Cận Văn Lễ đón về, sau khi Náo Náo nhìn thấy váy mới mình chưa mặc một lần bị Cận Luy mặc trên người thì lập tức uất ức bật khóc.

Cận Văn Lễ dỗ cô bé: “Náo Náo ngoan, Cận Luy là em, con là chị phải nhường em, sau này bố lại mua váy mới cho con, được không?”

“Đó là váy lúc con biểu diễn phải mặc, mẹ tìm lâu lắm mới mua được, cái khác đều có thể cho em mặc, cái này không được! Không được!”

Cận Văn Lễ hết cách chỉ đành đi hỏi Cận Luy, kết cả Cận Luy cũng bật khóc nói mình ở nhà chú út bị ức hiếp làm Cận Văn Lễ đau đầu, không dám đòi váy lại nữa.

Sau khi Náo Náo xác định không đòi váy về được thì chỉ đành tức giận chạy về phòng, Cận Luy thấy vậy cũng chạy theo, lại bị Thẩm Hạo cản lại: “Sau này em không được phép vào phòng Náo Náo, cũng không được nói chuyện với Náo Náo!” Nói rồi đóng cửa lại.

Cận Luy rơi nước mắt, liếc nhìn cửa phòng Náo Náo không nhúc nhích, không bao lâu thì Thẩm Hạo lại dẫn Náo Náo ra: “Chú út, hôm nay bố cháu ở nhà, cháu dẫn em ấy đến nhà cháu chơi một lúc, không về ăn cơm.”

Cận Văn Lễ thấy Thẩm Hạo như người lớn kéo tay Náo Náo, một tay cầm chìa khóa, khóa hết cửa phòng của Náo Náo và phòng của cậu bé lại, rồi ra ngoài cũng lấy cả chìa khóa dự bị ra bỏ vào túi, lúc này mới dắt Náo Náo ra ngoài thì không khỏi trố mắt, mình thật sự không thể quản nổi ba đứa nhỏ rồi!

“Vợ à, sao em cũng không ra giúp anh dỗ ba đứa nhỏ.” Sau khi Thẩm Hạo dẫn Náo Náo rời khỏi, Cận Văn Lễ chỉ đành ổn định cho Cận Luy ngồi vào bàn ăn trước, mình thì về phòng tìm Diệp Thủy Thanh.

Diệp Thủy Thanh ngồi dậy từ trên giường, lạnh lùng nói: “Em không cách nào dỗ được, cháu gái Cận Luy của anh là đến theo dặn dò của bố nó, có ý định cướp đồ Náo Náo, hôm nay anh không ở nhà con bé đã lục tung hết tất cả đồ của Náo Náo, anh ba của anh đúng là chẳng ra làm sao, một đứa nhỏ ngoan ngoãn bị anh ta dạy hư rồi!”

Cận Văn Lễ nghe Diệp Thủy Thanh học lại lời của Cận Luy một lượt thì mày càng nhíu càng chặt hơn, anh ba thật quá đáng, sao có thể vì lòng riêng của mình mà kéo cả đứa nhỏ như vậy vào chứ.

“Vợ à anh biết chuyện này làm khó em, Cận Luy còn nhỏ, để con bé sống ở nhà chúng ta một thời gian thì con bé có thể thay đổi thôi.”

“Cái rắm! Sống một thời gian chẳng phải cũng về sao? Sau khi về chỉ có thể càng ghét chúng ta, đứa nhỏ này đã bị anh ba của anh dạy một lòng cho rằng đồ ăn đồ dùng nhà chúng ta đều là nhà con bé, dù anh có cho con bé núi vàng núi bạc nó cũng coi là lẽ đương nhiên anh nợ con bé! Em không muốn so đo với con nít, nhưng Náo Náo không thể bị ức hiếp như vậy, anh mau đưa con bé đến nhà mẹ của chị ba anh đi!” Một khắc Diệp Thủy Thanh cũng không muốn nhìn thấy Cận Luy nữa.

Cận Văn Lễ rất khó xử: “Vợ à, cho dù em bảo anh đưa về cũng phải mấy hôm đi, cũng không thể vừa ở một đêm đã vứt đứa nhỏ về chứ?”

“Cái gì gọi là vứt về? Đó là con của anh ba, là bản thân anh ta không biết xấu hổ vứt ở nhà người khác, anh ta có ý đồ xấu xa là để chúng ta nuôi con cho anh ta, tưởng em không biết à!” Diệp Thủy Thanh rất tức giận, biết Cận Văn Lễ khó xử, nhưng quả thật không thể nhịn nổi, nếu đứa nhỏ Cận Luy này là đứa trẻ ngoan vậy cô chăm sóc mấy ngày cũng không là gì, nhưng bây giờ thấy đứa nhỏ này có vấn đề, thật sự cũng không muốn để cô bé ở nhà mình dù chỉ một phút.

Hai người tranh luận hồi lâu cũng không có kết quả, Cận Văn Lễ sợ Cận Luy ở bên ngoài đợi đến cuống cuồng, chỉ đành ra ngoài làm cơm cho cô bé trước, vấn đề khác sau này hẵng nói.

Thẩm Hạo dẫn Náo Náo về nhà mình, Thẩm Chấn Sơn đang xem ti vi trong nhà, vừa thấy Náo Náo thì lập tức vui vẻ híp mắt, ôm cô bé vào lòng đùa giỡn.

“Bố, bố đừng chọc Náo Náo, em ấy vừa khóc xong.”

Lúc này Thẩm Chấn Sơn mới phát hiện mắt Náo Náo đã sưng, vội hỏi: “Ai ức hiếp Náo Náo nhà chúng ta, bác xả giận cho cháu.”

Lúc này Náo Náo đau lòng ôm cổ Thẩm Chấn Sơn, cái mặt nhỏ vùi lên vai anh ta rồi bật khóc hu hu, điều này làm Thẩm Chấn Sơn vô cùng đau lòng, hỏi Thẩm Hạo rốt cuộc là làm sao, Thẩm Hạo nói lại sự việc một lượt, Thẩm Chấn Sơn vô cùng giận dữ: “Chỉ có người bố như Cận Văn Nghiệp mới có thể dạy ra được đứa con có ánh mắt kém cỏi như vậy! Náo Náo không khóc, bác mua váy đẹp hơn cho cháu, bây giờ chúng ta đi luôn!”

Bởi vì Thẩm Chấn Sơn có đoàn xe điều động, cho nên bình thường có không ít người nhờ anh ta đưa chút hàng khác, thời gian lâu như thế cũng đã quen biết không ít người làm kinh doanh, trong số đó có mấy cửa hàng chuyên nhập đồ trẻ em từ phía nam, thế là Thẩm Chấn Sơn lái xe rơ moóc chở Náo Náo với Thẩm Hạo đến nhà một người cách đó gần nhất, bởi vì người đó thường nhờ Thẩm Chấn Sơn chuyển hàng nên chỉ mong có thể lôi kéo anh ta, vừa biết mục đích của anh ta thì lấy hết quần áo đẹp nhất trong nhà ra để anh ta chọn tùy ý.

Náo Náo vừa thấy quần áo xinh xắn đầy nền nhà thì sớm đã không màng đến đau lòng nữa, kéo Thẩm Hạo để cậu bé chọn quần áo giúp mình, Thẩm Hạo chọn liên tục năm sáu bộ, người kia không ngừng khen cậu bé nhỏ tuổi mà ánh mắt lại tốt như vậy, đồ chọn đều là kiểu thời thượng nhất ở phía nam bây giờ.

Thẩm Chấn Sơn thấy Náo Náo hài lòng thì lấy hai trăm tệ ra định đưa cho người kia, người kia lại sống chết không nhận, lại tiện tay kéo ba bộ nam cho Thẩm Hạo, sau đó gần như là đẩy ba người ra ngoài, Thẩm Chấn Sơn không cách nào nhận tấm lòng của người ta, cầm quần áo dẫn hai đứa nhỏ ra quán ăn một bữa rồi lại mua một mớ đồ ăn vặt xong mới đưa chúng về.

Cận Văn Lễ mở cửa, Diệp Thủy Thanh cũng từ trong phòng đi ra, Náo Náo ôm chiến lợi phẩm của mình cười ha ha bày quần áo lên bàn.

“Anh Thẩm anh cũng chiều Náo Náo quá rồi.” Diệp Thủy Thanh nhìn đồ thiếu nhi mẫu mới lạ thì ngoài vui vẻ cũng cảm thấy mua quá nhiều.

“Bình thường anh cũng không thể thăm thấy Náo Náo suốt, mua mấy bộ có sợ gì chứ, hơn nữa cũng không tốn tiền, thằng nhóc nhà anh vẫn luôn để bọn em nuôi mà.”

“Cháu muốn cả ba bộ này!” Cận Luy thấy quần áo đẹp thì không màng gì cả, bước lên muốn lấy thứ mình thích.

Thẩm Hạo tức giận đẩy Cận Luy đang xông qua: “Đây là bố anh mua cho Náo Náo, em có liên quan gì chứ!”

Cận Luy bị đẩy mấy bước suýt chút ngã xuống đất, lập tức bật khóc lớn rồi ầm ĩ: “Mọi người đều ức hiếp cháu, lấy tiền của bố cháu còn không cho cháu tiêu!”

Náo Náo không muốn nghe Cận Luy khóc, xoay người nhào vào lòng Thẩm Chấn Sơn: “Bác ơi, cháu đến nhà bác, cháu không ở nhà nữa!”

Thẩm Chấn Sơn ôm Náo Náo, nhìn sang Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh: “Hai vợ chồng em thấy sao?”

“Anh Thẩm, hay là Náo Náo đến chỗ anh ở mấy hôm đi, chỗ em vẫn chưa chắc phải ầm ĩ đến khi nào!” Mặc dù Diệp Thủy Thanh nói lẫy, nhưng quả thật cũng không muốn để con gái bị Cận Luy chọc tức, đứa nhỏ như thế đã không hiểu chuyện vậy rồi, nếu lớn lên bên cạnh Cận Văn Nghiệp đoán chừng cũng chẳng tốt.

Thẩm Chấn Sơn liếc nhìn Cận Văn Lễ vẫn luôn im lặng, khẽ mỉm cười: “Văn Lễ anh biết em khó xử, có điều chuyện này không trách em dâu giận được, vẫn để anh ra mặt cho, dù là chuyện nhà bọn em, nhưng chúng ta cũng như người một nhà, anh không thể nhìn Náo Náo bị uất ức. Náo Náo, ở nhà với anh Tiểu Hạo của cháu, bác đi một lát rồi về.”

“Anh Thẩm, anh đi đâu?” Cận Văn Lễ hỏi Thẩm Sơn đang đi ra cổng.

Thẩm Chấn Sơn không quay đầu lạ, đến cổng thì mới để lại một câu: “Anh đi bảo Cận Văn Nghiệp đến đón con mình về nhà!”