Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 95



Nửa tháng gần đây mọi tin tức truyền thông bao gồm người của cả thành phố đều đang lan truyền và bàn tán một chuyện, đó chính là bên phía đường Văn Hối không biết từ lúc nào đã xây xong một loạt nhà ở bắt đầu bán ra, mặc dù mọi người cảm thấy mới lạ với danh từ nhà thương phẩm này, nhưng điều khiến bọn họ ngạc nhiên hơn chính là giá cả của ngôi nhà, mỗi mét vuông chỉ cần 3200 tệ!

3200 tệ mà chỉ có thể mua một mét vuông, nghe nói bên trong còn không có mô hình gia đình ít người, toàn là nhà một trăm mét vuông trở lên, giá này ai mà mua nổi chứ, cho dù có tiền cũng chỉ có kẻ ngốc mới mua căn nhà có giá bất thường như thế! Hơn nữa chung cư này còn đặt một cái tên rất khí thế gọi là hoa viên Minh Đô, cũng không thấy doanh nghiệp quảng cáo bán hàng, cho nên mọi người càng tò mò bên trong căn nhà này ra làm sao!

Có phóng viên của một tòa soạn nhờ vào quan hệ nên vào hoa viên quan sát một vòng trước khi chủ nhà vào ở, rồi miêu tả cảnh tượng bên trong lên báo một lượt, nói khắp nơi bên trong hoa viên Minh Đô đều xanh hóa, còn trồng rất nhiều loại cây và hoa cảnh quý, mấy chục địa điểm quang cảnh, cộng thêm ba hồ nhân tạo, năm chỗ tập thể dục, khu vui chơi trẻ em 300 mét vuông, nhà để xe dưới hầm chuyên dùng, mặt đất còn xây chỗ đậu xe sinh thái cỡ lớn, không chỉ như thế chung cư còn cung cấp nước nóng 24 tiếng, trước cổng hoa viên còn bố trí phòng bảo vệ và trạm gác bảo vệ an toàn cho hộ gia đình trong hoa viên dưới mọi thời tiết.

Cả bài viết chỉ dùng văn tự thuật, vì nhà phát triển không cho phép chụp ảnh cho nên không có một bức ảnh nào cả, chỉ có thể để mỗi người tự tưởng tượng nhà ở cao cấp xa hoa như tiên cảnh này rốt cuộc là như thế nào.

Diệp Thủy Thanh đặt báo xuống, lắc đầu cảm thán, hoa viên Minh Đô đúng là tên tuổi vang dội, bốn từ này ở kiếp trước chính là tượng trưng cho thân phận và địa vị, người sống trong đó không giàu thì sang, lúc đó cô cũng chỉ nghe mọi người bàn tán người sống trong hoa viên Minh Đô đều là những nhà nghệ thuật, minh tinh, còn có nước ngoài ở lại địa phương đại diện gì đó, dù sao cũng là xã hội của nhân vật nổi tiếng, cho đến sau này hoa viên Minh Đô cũng là nhãn hiệu xa xỉ đỉnh cao toàn thành phố, người dân bình thường không theo kịp.

“Tổng giám đốc Diệp, phó giám đốc Cận đến rồi.” Văn sinh cười mời Cận Văn Lễ vào.

Gần đây Cận Văn Lễ vẫn luôn bận chuyện quảng cáo cho thuê chợ bên đường Tân An, ngoài nhóm chủ doanh nghiệp đầu tiên đã bán quyền tài sản của quầy hàng hai năm trước, sau này quầy hàng mở rộng đều dùng hình thức chỉ thuê không bán, cho nên mức độ ưu đãi của quảng cáo cho thuê thời gian đầu rất lớn cơ bản là dùng lợi ích của hai xưởng để đảm đương hoạt động của quầy hàng ở chợ, có điều may mà danh tiếng bây giờ cũng coi như có tiếng vang rồi, không chỉ chủ doanh nghiệp vào thuê tăng thêm, lượng khách cũng ngày càng lớn, cuối cùng cũng có khuynh hướng có lời.

“Khách hiếm nha, phó tổng giám đốc Cận đã sắp coi chợ bên phía đường Tân An là nhà rồi, sao hôm nay có thời gian đến thăm công ty thế?” Mặc dù Diệp Thủy Thanh nói đùa nhưng điều cô nói cũng là sự thật, hai năm nay Cận Văn Lễ bận đến mức hai bên không thấy mặt trời, đi sớm về khuya, vất vả không ít vì chợ, vì xưởng.

Cận Văn Lễ bật cười ngồi bên cạnh Diệp Thủy Thanh, cười thần bí: “Có món quà tặng cho em.”

“Mấy năm nay anh mua cho em không ít đồ, đã bận đã mệt như thế rồi còn mua gì cho em nữa vậy, cũng không phải bản thân em không có tiền, anh đó, rảnh thì nghỉ ngơi nhiều vào.” Diệp Thủy Thanh nhìn Cận Văn Lễ gầy gò thì rất đau lòng.

“Có đồ tốt đương nhiên phải nghĩ đến vợ anh rồi, cho em nè!” Cận Văn Lễ nói rồi lấy một cái hộp nhỏ để trước mặt Diệp Thủy Thanh.

Diệp Thủy Thanh mở ra xem thì mỉm cười, thì ra là một máy nhắn tin, còn là hiển thị tiếng Trung.

“Em thấy quản lý Vương ở nhà sách có một cái, thứ này tốn không ít tiền, anh mua nó cho em làm gì?”

“Cũng tạm, chủ yếu là chi phí cao, phí vào mạng là sáu trăm, phí dịch mỗi tháng là năm mươi tệ, anh mua hai cái, hai chúng ta mỗi người một cái, như vậy có chuyện thì dù là ở đâu cũng có thể nói trực tiếp, cái anh vào là mạng 127, lát nữa đưa số cho em, thế nào vợ, vui không?”

Diệp Thủy Thanh liên tục gật đầu: “Sao lại không vui được, người đàn ông nhà em nghĩ cho em như vậy, em đã sắp vui chết rồi, sau này em cũng có thể khoe khoang, anh dạy em dùng làm sao trước đi.” Cô biết thứ này, nhưng trước này chưa từng dùng, thật sự không biết.

Cận Văn Lễ mím môi cười, chỉ cho cô cách sử dụng.

Diệp Thủy Thanh cầm hí hoáy máy nhắn tin trong tay, sau đó lại lấy điện thoại trên bàn làm việc gửi đoạn tin nhắn cho mình, lúc thấy máy nhắn tin gửi tin tới thì tự cười khanh khách không ngừng, Cận Văn Lễ ở bên cạnh nhìn bộ dạng vui vẻ của cô thì không nhịn được, nói: “Vợ ngốc, bản thân em còn nói không phải không có tiền, sao một thứ nhỏ như vậy cũng có thể khiến em vui thành bộ dạng này thế, em đúng là dễ dỗ thật.”

Diệp Thủy Thanh lườm anh: “Chẳng phải là mới lạ sao, em lại chưa từng dùng, vui cũng không được à.”

“Được! Sao lại không được! Cái này cũng cho em.” Cận Văn Lễ nói xong thì lại tiện tay vứt một thứ giống vậy qua.

Diệp Thủy Thanh liếc mắt nhìn là một xâu chìa khóa, rồi lại cúi đầu tiếp tục hí hoáy máy nhắn tin: “Đây là chìa khóa ở đâu, anh lại xây thêm xưởng à, chìa khóa thì về nhà để thẳng vào tủ là được rồi, cần phải cố tình mang qua à?”

“Anh đã mua nhà mới rồi, đây là chìa khóa cửa.”

“Ồ, nhà ở đâu thế, là cửa hàng bán lẻ à? Nếu hỏi em trước thì em còn có thể tham khảo giúp anh.” Diệp Thủy Thanh vẫn không ngẩng đầu, cô sẽ không can thiệp vào chuyện Cận Văn Lễ đầu tư, hơn nữa mua nhà cũng không có chỗ xấu, sau này cũng kiếm được gấp đôi.

“Không phải cửa hàng lẻ, là nhà chúng ta ở, qua mấy hôm nữa em sắp xếp chuyển nhà đi.”

Lúc này Diệp Thủy Thanh mới để máy nhắn tin xuống nhìn sang Cận Văn Lễ: “Nhà bây giờ đang ở chẳng phải vẫn tốt sao, hơn nữa lại gần công ty, chuyển đi đâu thế?”

Cận Văn Lễ mỉm cười, đẩy tờ báo Diệp Thủy Thanh vừa xem đến trước mặt cô, lấy ngón tay chỉ vào phía trên: “Ở đây!”

Diệp Thủy Thanh nhìn động tác của Cận Văn Lễ không lên tiếng, hồi lâu mới nghi ngờ hỏi: “Anh nói là hoa viên Minh Đô à?”

Cận Văn Lễ vẫn mỉm cười gật đầu: “Đúng!”

“Không phải anh đang nói mê chứ? Nhà ở đây bao nhiêu tiền một mét vuông anh biết không, vả lại cũng không phải người có thân phận như chúng ta có thể vào ở! Anh đã bỏ bao nhiêu tiền, nếu không nhiều thì bỏ đi, mau trả chìa khóa lại.” Diệp Thủy Thanh cho rằng đầu óc Cận Văn Lễ bị sốt, bộc phát suy nghĩ kỳ lạ.

“Thân phận chúng ta thế nào? Quang minh chính đại kiếm tiền, không trộm cũng không cướp, sao không thể ở chứ! Anh đã mua một căn biệt thự 380 mét vuông, bốn phòng ba sảnh ba nhà vệ sinh một nhà bếp, trước nhà còn tặng thêm hai chỗ đậu xe, đúng rồi, bản thân biệt thự còn có gara riêng, nói ra thì cũng không chỉ 380 mét vuông, coi như là anh được hời rồi.”

Diệp Thủy Thanh ngơ ngác nhìn Cận Văn Lễ đang nói chuyện vô cùng nhẹ nhàng, hận không thể bước lên dùng sức lay tỉnh anh, 380 mét vuông mà nói ung dung như 38 mét vuông vậy, 3200 tệ một mét vuông, 380 mét vuông là…, tay Diệp Thủy Thanh cầm máy tính cũng đang run lên, hơn một triệu hai đã bay rồi, cái này còn chưa tính sửa sang mua đồ gia dụng với chi phí khác, nếu chỗ đó thật sự tốt như trên báo viết, tiền tài sản cũng sẽ không thấp quá!

“Anh giấu em dám tự tiêu nhiều tiền như vậy, Cận Văn Lễ, anh muốn chết phải không!” Diệp Thủy Thanh tức đến mức muốn ném thẳng máy tính trong tay lên mặt Cận Văn Lễ.

Cận Văn Lễ vội bước lên ôm Diệp Thủy Thanh: “Vợ à, em đừng giận mà, chẳng phải em từng nói chỉ cần chuyện có lợi cho nhà chúng ta thì anh có thể mạnh tay mà làm sao?”

“Vậy, vậy cũng phải phân ra là chuyện gì, một khoản tiền lớn như thế, anh không nói tiếng nào đã bỏ ra, hơn nữa đây chỉ là bước đầu, sau này còn phải bỏ vào bao nhiêu tiền cũng chưa biết đâu, anh còn coi em là vợ anh không!” Diệp Thủy Thanh nói chuyện cũng có chút lắp bắp.

Cận Văn Lễ càng ôm cô chặt hơn: “Vợ à, em nghe anh nói, anh mua nhà này không có động vào tiền trong xưởng, là giá chênh lệch trung gian bình thường tự anh giúp người khác liên lạc với nghiệp vụ kiếm được, cũng tích được mấy năm rồi, cũng là vì có thể để em ở trong căn nhà lớn được thoải mái nên anh mới tích góp khoản tiền này, nhà đã sửa sang xong rồi, đồ gia dụng cũng mua xong hết toàn bộ, em chỉ cần dẫn con vào ở là được. Thủy Thanh à, chúng ta phải kiếm tiền, nhưng kiếm tiền cũng không thể chỉ để tiết kiệm tiền, nếu đã có tiền thì phải học cách hưởng thụ, sống cuộc sống tốt nhất trong phạm vi năng lực tiếp nhận của bản thân chúng ta, em hiểu không?”. truyện ngôn tình

Diệp Thủy Thanh dựa trước ngực Cận Văn Lễ nhắm mắt không nói gì, lặng lẽ nghĩ lại lời nói và hành động vừa nãy của mình, từ từ hiểu rõ.

Là những việc đau khổ trải qua ở kiếp trước khiến cô quá cẩn thận, quá sợ hãi, cho nên mới trở nên xem trọng tiền như thế, cảm thấy tiền có tích được nhiều đi nữa cũng không đủ, cứ luôn cảm thấy sẽ quay trở lại ngày tháng trước đây. Thật ra mình thật sự không nên như vậy, không nên giữ tiền khư khư làm nô lệ của đồng tiền, chuyện gì cũng phải quy kết lại xem có kiếm được tiền hay không, có giá trị đầu tư hay không, nhìn mọi thứ đều có lợi lộc như thế, làm cho cuộc sống mất đi ý nghĩa. Đây không phải ý muốn ban đầu của cô, mục đích cuối cùng của cô chính là muốn để cho người nhà đều sống cuộc sống hạnh phúc, bộ dạng của mình bây giờ đã uốn nắn quá tay rồi!

Thật sự phải cảm ơn Cận Văn Lễ có thể kịp thời đánh thức mình, nếu không thì cô sắp trở thành người như Cận Văn Nghiệp rồi!

Mở mắt ra ngẩng đầu lên, Diệp Thủy Thanh cười với Cận Văn Lễ: “Em hiểu rồi, chúng ta cố gắng kiếm tiền chính là muốn cải thiện chất lượng cuộc sống, em nghĩ lệch rồi, có điều phó giám đốc Cận cũng không đơn giản nhỉ, lại giấu em góp hơn triệu tiền riêng!”

“Chẳng phải góp tiền cũng là để tiêu cho em sao? Thủy Thanh à, điều anh thích nhất chính là em luôn nhanh chóng có được sự thống nhất về mặt tư tưởng với anh, suy nghĩ của em luôn vượt xa như thế, lúc người khác không đồng tình với anh thì em luôn kiên định đứng về phía anh cho anh hy vọng và cùng anh kề vai chiến đấu, anh vô cùng cảm ơn ông trời có thể cho anh gặp được em!”

Diệp Thủy Thanh chớp chớp đôi mắt có chút mơ hồ, đánh vào vai Cận Văn Lễ một cái: “Đừng làm em khóc, nếu đã muốn hưởng thụ vậy thì từ hôm nay trở đi em cũng phóng khoáng chút, mua sắm thêm mấy món đồ cho nhà mới, trước cổng có hai chỗ để xe, còn có một cái gara, vậy…”

“Dừng! Em mua cái khác anh không quan tâm, có điều em đừng hòng lái xe, nhà chúng ta chỉ có thể có một chiếc, có thể đổi xe tốt hơn nhưng không thể mua thêm một chiếc mới, em vẫn nên dùng vé tháng của em đi.”

Cận Văn Lễ trực tiếp chặn lại suy nghĩ Diệp Thủy Thanh vẫn chưa nói ra, Diệp Thủy Thanh buồn bực giậm chân một cái nhưng cũng hết cách, về vấn đề mình có thể lái xe hay không Cận Văn Lễ không có bất kỳ đường thương lượng nào, bây giờ cô thật sự muốn tìm Lý Như tính sổ!

“Không lái thì không lái, cũng không có gì to tác, anh biết có hoa viên Minh Đô từ lúc nào?” Diệp Thủy Thanh đổi chủ đề, không để bản thân xoắn xuýt chuyện mua xe nữa.

“Lúc xây thì đã biết rồi, biết từ chỗ Dương Lạc đấy, nếu không phải mối quan hệ của cậu ấy thì anh cũng không mua được nhà, sớm đã đặt trước hết rồi, cậu ấy đặt hai căn, vừa hay anh với cậu ấy mỗi người một căn.”

“Thì ra nhiều người có tiền đến vậy, Dương Lạc cũng mua à, vậy sau này là hàng xóm rồi.”

“Gần như là vậy, căn của cậu ấy cách nhà chúng ta một đoạn, không gần lắm, hoa viên thật sự rất rộng. Thủy Thanh này, anh còn chuyện muốn báo với em.”

“Chuyện gì thế?” Diệp Thủy Thanh chê ngẩng đầu nói chuyện quá mệt nên kéo Cận Văn Lễ cùng ngồi trên sô pha.

“Vừa nãy chẳng phải em có nhắc đến xưởng sao, anh đúng thật là đã xây thêm mười nhà xưởng, ký túc xá của nhân viên cũng tăng thêm, theo anh thấy thì thêm hai ba năm nữa chúng ta sẽ thành nhà giàu hàng tỷ đấy!”

“Thật sao, lợi nhuận từ hai cái xưởng của anh tốt như vậy sao?” Diệp Thủy Thanh vô cùng ngạc nhiên vui mừng.

“Đương nhiên tốt rồi, có điều công lao vẫn nằm ở em, nếu không phải ban đầu em quyết định mua 300 mẫu đất, cho dù bây giờ có thể xây nhà lên thì chi phí mua đất cũng phải gấp mấy lần, theo anh thấy thì sau này giá đất vẫn còn tăng.”

“Đó là đương nhiên, 300 mẫu đã đủ để anh dùng phát triển xưởng rồi, nếu phó giám đốc Cận có tự tin với tương lai như thế, thì sau này em với Náo Náo chỉ việc đợi theo anh sống ngày tháng tốt đẹp, chủ nhật tuần này bắt đầu dọn đồ chuyển nhà!” Sắc mặt Diệp Thủy Thanh ửng đỏ, cảm thấy mọi thứ đều tuyệt vời đến thế, cả đời này của mình có thể đến bước này thì cô không còn mong gì thêm nữa.

Đến chủ nhật Diệp Thủy Thanh nói dọn dẹp đồ, thật ra làm gì có nhiều đồ để mà dọn, ngoài quần áo ra thì những thứ khác đều không cần, đồ gia dụng cô cũng chuẩn bị cho người khác, định đợi hôm nào hỏi họ hàng hai bên xem có ai cần không.

Mang theo mấy rương quần áo lớn với đồ dùng sinh hoạt cần thiết, Cận Văn Lễ lái xe đưa Diệp Thủy Thanh, Náo Náo còn có Thẩm Hạo cùng nhau đến hoa viên Minh Đô, đến cổng thì qua xác nhận của bảo vệ mới vào hoa viên, rồi lái một lúc thì Cận Văn Lễ dừng xe bên cạnh một căn biệt thự ba tầng.

Từ lúc ở cổng hoa viên thì mắt của Diệp Thủy Thanh và hai đứa nhỏ cũng không chớp tùy tiện cứ như bà Lưu bước vào khu vườn lộng lẫy, bây giờ ở trước cửa biệt thự thì lại càng có chút dè dặt.

“Sao thế, đây là nhà của chúng ta, mọi người có thể giữ chút thể diện cho anh không, đừng làm bộ dạng như sắp vào trộm đồ được không?” Cận Văn Lễ buồn cười nhìn ba người họ, nhưng lại không nhắc đến lần đầu mình đến đây cũng có phản ứng gần giống vậy.

“Chú út, sau này chúng ta thật sự sống ở đây sao?” Thẩm Hạo vẫn không dám tin lắm.

“Đúng, cháu còn không mau dẫn Náo Náo vào trong xem?”

Lúc này Thẩm Hạo và Náo Náo đưa mắt nhìn nhau, sau đó hét lên cầm chìa khóa mở cửa xông vào, Diệp Thủy Thanh thở nhẹ một tiếng cũng chạy theo vào, Cận Văn Lễ chỉ đành một mình chuyển hành lý vào trong.

“Mẹ ơi, con muốn phòng ở tầng ba, anh Tiểu Hạo ở bên cạnh, sát bên con!” Náo Náo cười hô lên bắt đầu chọn căn phòng mình vừa ý.

Diệp Thủy Thanh đã lên xuống xem căn nhà một lượt, nhìn bố trí của căn phòng thì trong lòng đã có tính toán, lầu một thì dùng để tiếp khách và nấu ăn, hai phòng ở tầng hai, một phòng là phòng của của mình và Cận Văn Lễ, một phòng là phòng sách dùng làm việc, hai phòng ở tầng ba thì cho hai đứa nhỏ ở.

“Vừa ý không?” Cận Văn Lễ đứng bên cạnh Diệp Thủy Thanh cùng cô mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ phấn khích cao độ một khắc cũng không ngừng.

Diệp Thủy Thanh ra sức gật đầu: “Quá vừa ý, căn này sửa sang tốt thật, mọi thứ cũng đều lựa chọn rất tốt, em nhìn phòng của Náo Náo với Tiểu Hạo thì bản thân cũng muốn sống lại làm trẻ con.”

“Đều là Dương Lạc tìm người làm giúp, cậu ấy nói con nít ở tầng ba, nếu chúng lên xuống lầu có tiếng động thì chúng ta cũng biết được, vả lại con nít đi đi lại lại lên xuống lầu cũng không khó khăn.”

“Ừm, rất hay, suy nghĩ cũng rất chu đáo, Văn Lễ này, cảm ơn anh! Không có anh, em thật sự không thể sống cuộc sống ngày hôm nay!” Diệp Thủy Thanh nói rồi nước mắt rơi xuống.

“Vợ ngốc, khóc cái gì, không có em cũng không biết anh biến thành người thế nào! Là anh cảm ơn em mới đúng!” Cận Văn Lễ hôn mặt Diệp Thủy Thanh, sau đó lại hôn môi cô.

“Bố ơi, vẫn chưa đến tối đâu, sao bố lại bắt đầu làm việc rồi?” Hai người vừa chạm môi, đúng lúc bị Náo Náo vừa chạy qua nhìn thấy, con bé này thuận miệng nói ra một câu vô tư.

Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh vội tách ra, sau đó cùng lúc hí mắt nhìn sang đứa con gái mũm mĩm vẫn đang ngây ngô đứng đó.

“Chú út, thím út, Náo Náo vẫn còn bài tập chưa làm, cháu dẫn em lên lầu làm bài tập đây!” Thẩm Hạo ở phía sau chạy qua, nói xong thì kéo cánh tay Náo Náo dẫn cô bé chạy lên lầu.

“Em nói mà lần cửa chưa đóng chặt chắc chắn có chuyện, anh nhìn đi, Náo náo đã học thói hư rồi.” Diệp Thủy Thanh thẹn quá hóa giận đẩy Cận Văn Lễ ra.

Cận Văn Lễ nhịn cười: “Có gì mà xấu hổ, coi như là giáo dục sớm thôi, thằng nhóc Thẩm Hạo đủ thông minh rồi, sau này nối nghiệp bố nó cũng không thành vấn đề!”

“Vậy thì anh đào tạo đàng hoàng đi, có lẽ còn phải nối nghiệp anh đấy, anh thấy con gái nhà chúng ta có tố chất làm ăn sao, rốt cuộc là giống ai chứ?” Mặc dù Diệp Thủy Thanh hỏi như vậy, thật ra trong lòng vẫn cho rằng Náo Náo giống mình, bởi vì mình sống lại mới dự đoán trước được sự việc, nếu không thì cô cũng chẳng được gì.

“Con gái thì chỉ cần không học thói xấu là được, chuyện khác cũng còn sớm mà, từ từ xem đi, vợ à chúng ta cũng đi xem giường lớn trong phòng thử đi, nệm nhập khẩu thật sự, mềm lắm, đàn hồi cũng tốt!”

“Thích vậy à, sao anh biết nó tốt đến vậy?” Diệp Thủy Thanh vừa đi vừa đùa với Cận Văn Lễ.

Cận Văn Lễ ôm lấy Diệp Thủy Thanh, cười đầy xấu xa: “Thử rồi biết.”

Diệp Thủy Thanh nhàm chán đứng ở trạm xe buýt, táy máy vé tháng trong tay, hôm nay bên phía xưởng của Cận Văn Lễ có việc gấp, chỉ đành đưa hai đứa nhỏ đi học trước, mình phải đi xe buýt đến công ty, may mà hoa viên Minh Đô trên đường Văn Hối là đường chính trong chợ, giao thông vô cùng thuận tiện, từ cổng hoa viên quẹo trái đi hai phút là đến trạm xe buýt.

Lên xe Diệp Thủy Thanh tìm một chỗ ít người đứng, không bao lâu thì máy tin nhắn vang lên, cô lấy máy từ trong túi ra xem là tin nhắn Cận Văn Lễ gửi tới, bảo cô sau khi đến công ty thì gọi cho anh, xem tin nhắn xong thì trong lòng Diệp Thủy Thanh ấm áp, khóe miệng nở nụ cười bỏ máy nhắn tin vào túi.

Qua mấy trạm, Diệp Thủy Thanh nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện: “Cô gái, tôi có chuyện muốn hỏi cô chút.” Người nói chuyện đặc giọng miền nam.

“Cô gái?”

Người kia lại gọi một tiếng, lúc này Diệp Thủy Thanh mới phản ứng người này nói chuyện với mình, thế là quay đầu sang, chỉ thấy đối phương là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, liền hỏi hắn: “Chuyện gì?”

“Là thế này, vừa nãy tôi phát hiện máy nhắn tin của mình không thấy đâu, cái máy tôi bị mất giống y đúc với cái cô lấy ra, cô có thể cho tôi xem cái máy của cô không?”

Diệp Thủy Thanh nghe xong thì vô cùng tức giận, đây rõ ràng là nói mình đã trộm máy nhắn tin của hắn, đúng là không biết xấu hổ: “Vừa nãy là tin nhắn chồng tôi gửi, anh cảm thấy chồng tôi sẽ biết số máy nhắn tin của anh sao?”

“Là tin nhắn ai gửi đến tôi không rõ, đương nhiên cô nói ai thì là người đó, nếu không thì cô lấy ra cho tôi xem thử.”

“Con người anh đúng là không biết xấu hổ, tôi lấy ra cho anh xem, đến lúc đó anh cầm máy nhắn tin của tôi chạy mất vậy tôi đi đâu để đuổi theo anh đây, anh mất đồ thì đến thẳng đồn cảnh sát báo án, bớt phiền tôi đi!” Diệp Thủy Thanh nhíu mày, giọng cũng lớn lên, người trên xe cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì, chỉ là nhìn qua nhìn lại thấy hai người không nói chuyện.

Ai ngờ người kia cũng không tức giận, cũng không kêu oan, vẫn lảm nhảm không xong với Diệp Thủy Thanh bằng giọng điệu chậm rãi kia.

Diệp Thủy Thanh biết người này muốn lừa máy nhắn tin của mình, dẫu sao thì nam nữ khác biệt, cô cũng không muốn chịu thiệt thòi trước mắt, nhìn ra bên ngoài, mắt to đen láy đảo đảo thì đã có biện pháp!