[Trọng Sinh] Kiếm Tiền

Chương 17



Thể dục giữa giờ bị hủy vì trời mưa, tan học bọn Long Lâm tấp vào quán nhỏ gắp xúc xích nướng ăn, ai nhanh tay còn có thể gắp được một mớ cá viên, ăn rất ngon.

  Sau đó, một thân mùi thơm, anh quay trở lại lớp học, tăng tốc gặm nhấm ở hành lang.

  "Ôi, xúc xích của trường dở quá, chỉ ăn hai miếng đã hết." Đinh Hạo Triệt ăn hết hai cái xúc xích, lại bắt đầu bóc trứng trà, coi như chưa từng ăn cái gì.

  "Chuột, ngày nào cậu cũng không ăn sao?" Tôn Cường lắc đầu nói không nên lời, nhìn hai quả trứng trà trong tay Đinh Hạo Triệt.

  Đinh Hạo Triệt liếc nhìn thân hình mỏng như sợi gai củaTôn Cường, nói một cách bình tĩnh, "Tớ đây là đang tiêu hao rất nhiều."

  "Vào đi, bên ngoài ướt quá." Long Lâm ném xiên tre vào thùng rác, vỗ tay hỏi.

  "Đi thôi." Tôn Cường theo sau.

  Vừa đến cửa lớp, họ tình cờ gặp nhóm của Mộ Kiến Quốc đi ra.

  Mộ Kiến Quốc đột nhiên chế nhạo anh khi thấy Long Lâm đi tới, khi cậu ta đến gần hơn, nói với Long Lâm: "Gần đây mày nên chờ chết đi." Giọng nói nhỏ đến mức chỉ có Long Lâm có thể nghe thấy.

  Long Lâm ngạc nhiên nhìn lại bóng lưng của Mộ Kiến Quốc khi cậu ta đắc ý rời đi, cau mày.

  "A Lâm đi rồi, sao cậu lại thất thần?" Đinh Hạo Triệt vỗ vỗ vai Long Lâm, "Mộ Kiến Quốc ngốc đó bị làm sao vậy?"

  Long Lâm lắc đầu, "Không sao đâu." Sau đó anh hỏi Đinh Hạo Triệt, "Gần đây Mộ Kiến Quốc làm gì vậy?"

  "Hả?" Đinh Hạo Triệt bị câu hỏi của Long Lâm làm cho sững sờ rồi nói, "Gần đây tớ không nghe thấy bất kỳ tin đồn nào về cậu ta."

  "Tớ có." Tôn Cường đột nhiên nói.

  "Cái gì?" Đinh Hạo Triệt tò mò nhìn sang.

  "Tớ không thường nói với chị gái tớ về trường học của chúng ta, là trước gia truong. Cô ấy biết mọi người trong lớp của cử vẫn là chị tớ khai cho tớ, chị ấy biết học sinh của lớp chúng ta, chị ấy nói rằng đã nhìn thấy Mộ Kiến Quốc ở trường tam trung vào tuần trước dường như đã đi cùng tên hỗn đản Trần Nguyên. "

  Long Lâm nhíu mày, "Nó cùng Trần Nguyên có quan hệ khi nào? "

  "Ai biết được." Tôn Cường gõ bàn nói.

  "Các cậu đang nói ai vậy? Trần Nguyên? học ở tam trung a." Bạn cùng bàn của Long Lâm là Điềm Điềm đột nhiên nhìn họ.

  "A, đúng vậy." Long Lâm sửng sốt.

  Điềm điềm đột nhiên nói: "Tớ biết đó, gia đình của Mộ Kiến Quốc có quan hệ với Trần Nguyên."

  "Sao cậu biết?" Đinh Hạo Triệt trợn tròn mắt hỏi.

  Long Lâm nhìn các nữ sinh đột nhiên đi tới, đột nhiên cảm thấy chung quanh dường như có một nơi tụ tập nói chuyện phiếm kỳ quái, không khỏi có chút kinh ngạc thế nào thuận miệng liền có mấy cái tin tức, anh năm đó sao lại cảm thấy các bạn học đều không có nói chuyện phiếm a.

  Điềm Điềm trợn mắt nhìn Đinh HạoTriệt, "Sao lại không có tin tức về anh chàng đẹp trai."

  Đinh Hạo Triệt không nói nên lời liếc nhìn Điềm Điềm, "Bộ dáng quỷ quái của Trần Nguyên cũng được gọi là đẹp trai?"

  "Tại sao không?" Điềm Điềm nghe thấy có người phản bác lại quan điểm thẩm mỹ của cô lập tức lạnh lùng liếc qua.

  "Không, tớ không nói." Đinh Hạo Triệt lập tức thu tay lại trên bàn, hèn nhát đổi điệu, sợ bị những người phụ nữ này bóp cổ chết.

  "Trường chúng ta vẫn còn có tam trung, tin tức của ngũ tạng giáo* thảo đều có, cậu muốn nghe ai?", Điềm Điềm hào hứng nói, cô hiếm khi nói với bọn con trai về điều này, có lẽ cô có thểmoi được tin tức khác từ bọn họ, vả lại Long Lâm cũng rất đẹp trai, mặt của bọn họ cũng không tệ, hiểu biết thêm một chút, tài nói chuyện một chút.

*Giáo thảo: Hotboy trường

- -----------------

  Đinh Hạo Triệt cùng Tôn Cường vốn dĩ muốn lùi lại, nhưng Long Lâm đã hỏi trước, "Mối quan hệ giữa gia đình Trần Nguyên và Mộ Kiến Quốc là gì?"

  "Mẹ của họ là chị em." Điềm Điềm nhanh chóng mở miệng nói chuyện phiếm. Giờ đây, Đinh Hạo Triệt cùng Tôn Cường bị lôi kéo bởi ba cô gái, buộc phải bắt đầu nghe những lời bàn tán của những anh chàng đẹp trai từ nhiều trường khác nhau.

  Long Lâm híp mắt, nhớ tới chuyện vừa rồi Mộ Kiến Quốc nói cho anh, suy nghĩ một hồi, anh đột nhiên nói với Đinh Hạo Triệt: "Chuột, buổi trưa tớ không ăn cơm trường, vậy tớ đi trước một bước."

  " Hả? Cậu đi đâu vậy? "Đinh Hạo Triệt quay đầu lại hỏi.

  "Đi tìm người." Long Lâm đáp.

  ---------------

  Từ trường nhất trung đến trườngtam trung, theo bước chân của Long Lâm mất khoảng 15 phút, tam trung so với nhất trung tới nói. Trường là một khu học xá hoàn toàn mới, nghe nói rằng chúng mới được cải tạo cách đây hai năm.

  Dựa theo ấn tượng của mình, Long Lâm bước tới lớp lớp hai cấp hai của tam trung. Lúc này, hầu hết mọi người đều đang ở nhà ăn hoặc về nhà, nhưng người mà cậu tìm phải là, vẫn còn trong lớp học.

  Quả nhiên, khi tìm đến dãy phòng đầu tiên của hạng hai và hạng nhất, anh thấy chỉ có một người đang ngồi một mình ở giữa hàng một, trên tay cầm một cái bún hấp, ngồi nhấm nháp một cách lặng lẽ ở đó.

  "Giang Mộ Nghĩa." Long Lâm từ ngoài cửa phòng học hét lên.

  Giang Mộ Nghĩa nhanh chóng ngẩng đầu lên, trong tiềm thức giấu bánh bao hấp ở sau lưng.

  Làm như không nhìn thấy hành động của Giang Mộ Nghĩa, Long Lâm bước tới gần nói: "Tớ có tin tức, buổi trưa cậu có bận không?"

  "Không, chỉ có một chút bài tập thôi, có chuyện gì vậy?" Giang Mộ Nghĩa vội vàng lắc đầu..

  "Tớ còn chưa ăn, chúng ta đi ăn cơm trước đi, gần trường học của cậu có đồ ăn ngon gì không?" Long Lâm dựa vào bục giảng hỏi Giang Mộ Nghĩa.

  Giang Mộ Nghĩa liếc nhìn Long Lâm gật đầu, "Đi thôi."

  Sau đó dẫn Long Lâm đi đến một con hẻm nhỏ phía sau trường học, phát hiện một cửa hàng rất kín đáo, nhưng bên trong lại có rất nhiều người, không có chỗ để đi.

  "Ông chủ sẽ đến cùng với hai bộ số 1." Giang Mộ Nghĩa nói với ông chủ.

  "Được." Trước khi nói xong, hai hộp cơm đã xuất hiện trước mặt Giang Mộ Nghĩa.

  Long Lâm tìm được cơ hội, trực tiếp đưa cho ông chủ một tờ năm mươi lăm, không cho Giang Mộ Nghĩa cơ hội trả tiền, Giang Mộ Nghĩa trầm mặc một hồi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, mang Long Lâm bước vài vòng, đến phía sau một khoảng đất trống ở cuối con hẻm, nơi tình cờ có một mái ấm nhỏ.

  "Thường không có ai tới đây, vậy chúng ta ăn cơm ở đây."

  "Ừ." Long Lâm cầm hộp cơm mà Giang Mộ Nghĩa đưa cho, tìm một ống xi măng rồi ngồi xuống, nói với Giang Mộ Nghĩa về Mộ Kiến Quốc.

  "Tớ không nghĩ gần đây Trần Nguyên có động tĩnh gì, nghe nói người bị bắt đã được thả, nhưng cái giá phải trả là lấy hết nhà cửa, tiền bồi thường cũng không cao." sau khi nghe xong, "Thị trưởng mới có lẽ không có ý định lo chuyện này, nhưng chuyện nhà sập có ảnh hưởng rất lớn, gần đây Trần Lập Tân không có thời gian để lo chuyện khác, Trần Nguyên không cần làm phiền chúng ta vào lúc này, đặc biệt là vì lần trước chúng ta bị đưa đến Cục Công an một lần." Cậu liếc nhìn Long Lâm, cậu biết lần trước không có người theo dõi, nên là chuyện mà Long Lâm đã làm, nếu không thì cậu đã có thể bị tiếp cận.

  Long Lâm cau mày nói: "Tên nhóc Mộ Kiến Quốc đó có chút phiền phức, nhưng mỗi lần nói chuyện, nhất là kiểu nói rẻ tiền này, sẽ không phải là nói suông, đó là cơ hội để Trần Nguyên tìm phiền phức." vừa nghĩ tới đây, đột nhiên đem đầu óc về phía Hoàng Hiến, nói tới đây, đám tiểu tử nhìn hắn gần đây đã biến mất, hắn không nên động thủ sao? "Tóm lại, cậu cẩn thận một chút, tớ luôn cảm thấy có chút kỳ quái." "

  Giang Mộ Nghĩa đóng hộp cơm lại, đột nhiên nói:" Khi mưa tạnh, cuộc thi thơ trong thành phố sẽ sớm bắt đầu. "

  " A? Cậu cũng tham gia? "

  Giang Mộ Nghĩa gật đầu rồi nói:" Như cậu đã nói, nếu Mộ Kiến Quốc là anh họ củaTrần Nguyên, thì nó sẽ là về cuộc thi thơ, mẹ của Trần Nguyên có liên quan gì đó đến cuộc thi này.

  Long Lâm đột nhiên suy nghĩ rất nhiều, ý tưởng tồi tệ nhất là đoán xem những người này đang làm gì," Hai chúng ta nên ở cùng nhau như càng nhiều càng tốt khi thời điểm thi đấu. "

  " Chà." Giang Mộ Nghĩa nghiêm nghị trả lời.