Trọng Sinh Ta Làm Ác Nữ Minh Tinh Hạng A

Chương 3: Trọng Sinh Cơ Hội Làm Lại Cuộc Đời



Tôi mở mắt nhìn trần nhà, mùi thuốc khử trùng gay mũi từ đâu ập đến khiến cho đầu tóc thanh tỉnh một chút. Vừa định đưa tay gạt mái tóc trước trán ngồi dậy thì bị cái gì đó vướng lại khi nhìn rõ là bàn tay mình bị kim đâm đang truyền dịch. Chỗ bị mũi kim đâm vào đang trào máu đỏ tươi lên dây truyền dịch, tôi cảm thấy hơi buốt đành nằm lại. Khẽ vỗ mặt lần nữa tôi nhớ những gì đã xảy ra với mình, tôi sờ lên đầu nhưng không có vết thương. Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm ư? Rõ ràng là tôi và Trần Thục Yên cùng Lý Cảnh có một trận quyết sống chết mà? Lúc tôi muốn giết Trần Thục Yên đã bị Lý Cảnh đạp vào người sau đó hắn đã dùng mảnh đá nhọn đó cắt vào cổ tôi, đúng rồi tôi bị Lý Cảnh giết chết! Nhưng ngoại trừ cổ có hơi đau đớn thì chẳng có vết thương nào cả? Như vậy có nghĩa là gì?

Tôi hoang mang nhìn xung quanh, nơi này chắc hẳn là bệnh viện thành phố rồi. Nhưng mà tôi tại sao lại ở đây?

Cố nhắm mắt lại để kiểm tra lại thông tin trong đầu, cánh cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đẩy ra. Tôi giật mình mở mắt, nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp bước vào. Ôi đó là mẹ tôi! Mẹ tôi bây giờ trẻ và đẹp, bà đang cầm hộp cơm trên tay. Lúc này tôi mới nhận ra mình đúng là sống lại vào năm học lớp 12 cũng là giai đoạn bệnh sốt hoành hành khiến tôi nhập viện hơn một tuần, cách một năm xảy ra sự việc đáng tiếc làm tôi mang uất hận đó. Ông trời đúng là có mắt, ông ấy đã cho mình cơ hội sửa sai.

“Hi Nhi, con cảm thấy trong người thế nào?” Mẹ đặt cơm xuống bàn thấy tôi mở mắt ra liền vội hỏi.

“Mẹ…” Được gặp lại mẹ tôi xúc động không nói nên lời, miệng mở ra muốn nói lại đau đớn ho khan một tiếng. Tôi thều thào nhìn mẹ nước mắt rơi nóng rát, mẹ bằng xương bằng thịt bây giờ thật tốt biết bao.

“Con sao thế? Sao lại khóc? Con đau ở đau à? Để mẹ đi gọi bác sĩ…” Mẹ ôm tôi vào lòng, cơ thể mẹ thật ấm áp, giọng mẹ thật dịu dàng.

“Ưm…” Tôi lắc đầu nhìn mẹ, khiến mẹ lo lắng rồi.

“Mẹ dặn cháo thịt bằm cho con rồi, lát nữa họ mang đến con ăn cho khỏe nhé. Bệnh thế này ăn cơm không nổi đâu.”

Tôi gục đầu để mẹ chỉnh gối ngồi tựa ra sau, nhìn mẹ tôi lại có hy vọng. Lần này được sống lại tôi phải trên trọng mạng sống quý giá, nhất định báo mối thù này.

Tôi nhớ trong thời gian này Lý Cảnh cũng đang học cùng mình hơn nữa lúc tôi bị bệnh buổi chiều sau khi tan học hắn sẽ chạy qua đây thăm tôi, đây cũng là thời gian hắn qua lại với Trần Thục Yên mà tôi không hề hay biết. Kiếp trước tôi quá tin tưởng Lý Cảnh cho nên hai người đó có cơ hội ở cùng nhau, nhưng kiếp này sống lại rồi tôi cũng chẳng cần Lý Cảnh nữa. Trần Thục Yên muốn cướp thì tôi cho coi như thành toàn cho đôi cẩu nam nữ này.

Sau khi ăn tô cháo nóng cả người nhẹ nhõm tôi cảm thấy mình khỏe hơn một chút, mẹ dặn ăn xong ngủ trưa còn bà sẽ về nhà buổi tối ba và mẹ cùng đến. Tôi đồng ý cũng không muốn mẹ ở lại bệnh viện quá lâu dù sao thì nơi này là bệnh viện âm khí rất mạnh không tốt cho người sống.

Chiều Lý Cảnh ghé thăm tôi hắn còn dẫn theo trần Thục Yên đến, tôi nhìn hai người trước mặt trong lòng gửi lời hỏi thăm tám đời tổ tông nhà hắn. Thời gian này Lý Cảnh nghe lời tôi cắt tỉa mái tóc theo mấy nam idol trên màn ảnh nhìn đặc biệt thu hút, hơn nữa hắn cũng biết cách ăn mặc khiến nữ sinh rất yêu thích. Trần Thục Yên cũng phối đồ rất vừa mắt hai người họ đi bên nhau như tiên đồng ngọc nữ.

Tôi nheo mắt nhìn, nụ cười trên môi không chút vơi đi. Thì ra những năm bên cạnh hắn tôi cũng đơn thuần ăn diện đơn giản không toát ra được cái khí chất ngọc nữ như Trần Thục Yên, cũng không giỏi lấy lòng cho nên tôi và cô ta cách nhau xa.

“Anh vừa mua được ít yến nhà, anh mang sang Thục Yên chưng nóng mang đến cho em. Em mau ăn đi, yến này tốt hơn mấy loại bán ngoài kia nhiều.”

“Ừm… cảm ơn.” Tôi nặn ra nụ cười công nghiệp đón nhận chén yến từ hắn, Trần Thục Yên ở một bên cũng không ngừng gật đầu.

Giỏi lắm, hai người một nam một nữ phụ họa thật giống như phu xướng phụ tùy xứng lứa vừa đôi.

“Cảm ơn gì chứ, em khỏe lại rồi chúng ta cùng đi chơi nhé.” Lý Cảnh nắm tay tôi ánh mắt thâm tình.

“Ừm, ngày mai em muốn ăn bánh sầu riêng.”

“Được mai anh mua cho em.” Hắn hôn lên trán tôi thật tình cảm, tôi liếc mắt thấy Trần Thục Yên ở bên cạnh mặt cô ta biến sắc trong lòng tôi vui sướng cũng hôn lại má hắn một cái.

Thật ra không hẳn Lý Cảnh yêu thương gì cô ta, căn bản cũng là liên quan lợi ích mà thôi. Lý cảnh thấy tôi ngoan ngoãn thì hài lòng vỗ bàn tay tôi nói: “Em và Thục Yên trò chuyện, anh đi mua cơm cho em.”

Tôi gật đầu, Lý Cảnh mang theo ví tiền rời đi. Cái ví đó của hắn tôi rất quen thuộc. Còn không phải là tôi mua tặng hắn lúc sinh nhật hay sao? Hắn cũng rất vừa ý cho nên xem như bảo bối còn gì? Tôi đảo mắt nhìn Lý Cảnh ra ngoài đóng cửa lại, Trần Thục Yên ở bên cạnh ngồi xuống giường giả tạo nói:

“ Chị Hi Nhi, ngày mai em nấu cháo gà mang cho chị nhé? Chú thím cũng rất bận, chị lại nằm viện chưa khỏi em ở nhà cũng không vui vẻ gì.”

Xem cái giọng trà xanh này thật khiến người ta vui lòng ghê chưa, nếu như chưa trải qua sự đau đớn vì bị phản bội ở kiếp trước chắc tôi sẽ vui xướng cảm động phát khóc mất. Nhưng bọn họ thích diễn tôi lại dư thì giờ, thôi thì cứ thuận nước đẩy thuyền đi. Có người chăm sóc mình cơm ăn nước uống không phải là quá có lợi hay sao?

“Ừ, vậy cảm ơn em nhé.”

Trần Thục Yên sửng sốt vài giây, chắc cô ta không ngờ tôi lại đồng ý nhanh như thế. Trước kia tôi luôn từ chối ý tốt của cô ta, cho nên mỗi lần tôi từ chối xong Trần Thục Yên lại giả tạo bày ra vẻ mặt mất mát để đi cáo trạng với Lý Cảnh. Nhiều khi Trần Thục Yên còn đi cáo trạng với ba mẹ của tôi, khiến ông bà khó xử không thôi. Cái vai trà xanh này làm tôi thấy buồn nôn vậy mà Trần Thục Yên không nhận ra bản thân đã làm tôi chán ghét.

“Vâng em nên làm mà.”

Tôi không nói gì để cô ngồi bên cạnh còn mình tiếp tục lướt điện thoại, một lát sau Lý Cảnh mở cửa đi vào mang theo hộp cơm nóng hổi. Tôi giả vờ vui vẻ nhận lấy còn hỏi hắn mua cơm gì, Lý Cảnh kiên nhẫn nói cho tôi còn bày ra dáng vẻ quan tâm đi chuẩn bị nước cho tôi uống.

Tôi nhìn màn hình điện thoại nói: “Cũng muộn rồi, anh đưa Thục Yên về đi kẻo lại kẹt đường.”

“Ừ, vậy mai anh lại đến nhé. Em ăn cơm rồi nghỉ sớm nhé, anh sẽ giúp em chép bài đầy đủ.”

“Cảm ơn anh.” Tôi chu cái miệng đầy dầu mỡ nói, tôi biết hắn chán ghét dáng vẻ này của mình cho nên không kiêng nể gì để xem hắn làm sao.

Lý Cảnh nhìn tôi một lúc cuối cùng gật đầu kéo theo Trần Thục Yên ra cửa, tôi ngồi trên giường nhiệt tình phối hợp tạm biệt bọn họ.

Đợi tiếng bước chân hai người kia đi xa tôi mới thở dài, vừa sống lại kiếp này tôi còn chưa chuẩn bị xong phải đối mặt với kẻ địch. Cũng may kiềm xuống sụ thù hận trong lòng nên mới diễn nhập tâm như thế, đợi vài ngày xuất viện tôi nhất định phải dọn dẹp mọi thứ để nó trở về quỹ đạo vốn có ban đầu.

Ăn cơm xong tôi nhận được điện thoại của ba, hai ba mẹ ở nhà vừa ăn tối xong nghe tôi nói đã khỏe hơn không cần ông bà vào thăm thì mới yên tâm.

Những ngày nằm ở bệnh viện này làm tôi nhớ lại đoạn thời gian trước, Tiên Lãng vẫn còn thân thiết với tôi.

Nhắc đến cậu ta tôi không nhịn được mở máy điện thoại lên xem trên facebook có cập nhật gì không, kiếp này tôi sẽ không bỏ lỡ tình bạn này.

Tình hình chăm bệnh của hai người Lý Cảnh và Trần Thục Yên rất tốt, tới ngày thứ 7 tôi xuất viện về nhà. Bài tập ở trường hắn cũng đã làm xong cho tôi, đúng là nhiệt tình khiến người ta phải cảm động. Bên cạnh đó Trần Thục Yên dựa vào sự tín nhiệm của ba mẹ tôi mỗi ngày điều đi học chăm chỉ giành thành tích lớn.

Tôi nhìn đống sách vở trên bàn mà cảm thán, được rồi so với hai kẻ kia tôi học không giỏi bằng nhưng lần này phải cố gắng hơn.

Tôi bắt đầu âm thầm tạo cơ hội cô Trần Thục Yên và Lý Cảnh đi cùng nhau, cũng từ từ rút lui giữa sự quan tâm của hắn.

Nhân lúc tình cảm của Trần Thục Yên chớm nở tôi giả vờ giận dỗi Lý Cảnh để cô ta chiếm tiện nghi, sau đó âm thầm lên kế hoạch vạch trần hai người này trước toàn trường. Bởi vì trong đám bạn học ai cũng biết là Lý Cảnh đang là bạn trai tôi, Trần Thục Yên là em họ tôi. Chỉ cần tung ra bằng chứng hai người này có quan hệ lén lút tôi sẽ thành công cắt được mối tình này sớm hơn một năm, đỡ biết bao nhiêu chuyện phải lo nghĩ.

Tôi ngả người trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, hôm nay vừa thi xong nên tinh thần giãn ra không ít. Không ngờ từ bên ngoài Lý cảnh như oán phụ chạy vào, hôm nay hắn ta chắc cúp tiết không đi học nên mới đến nhà tôi giờ này. Tôi nhếch môi chờ đợi hắn vào gần hơn một chút, ba mẹ tôi cũng đang nghỉ trưa trong nhà bọn họ cũng chưa chấp nhận Lý Cảnh hoàn toàn đâu.

“Hi Nhi… hôm nay sao em không nghe điện thoại của anh?” Hắn vừa qua cửa nhìn xung quanh không thấy ba mẹ tôi thì nhỏ giọng hỏi, cả người hắn run run hơi thở gấp gáp. Chắc là vội đạp xe đến đây.

“Hôm nay em mệt, em muốn yên tĩnh nghỉ ngơi.”

“Em mệt ở đâu, đã uống thuốc chưa? Để anh kiểm tra xem nào.” Lý Cảnh kéo tay muốn ngồi xuống lại bị tôi hấc tay ra.

“Anh về đi, khi nào em khỏe sẽ gọi cho anh. Bây giờ ban trưa ba mẹ đang ở nhà đừng làm phiền bọn họ nghỉ ngơi.”

“Được… vậy nếu em thấy khó chịu thì gọi anh qua chở em đi bệnh viện khám nhé.”

“Ừm… anh đừng nghỉ học vì em.” Tôi đáp.

“Được, bây giờ anh đi học.” Lý Cảnh không còn cách nào khách đi ra ngoài, tuy vậy ánh mắt hắn nhìn tôi lại thêm phần hồ nghi.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!