Trọng Sinh Thành Bóng Dáng Của Anh

Chương 13: Còn (Hai)



Cùng thường lui tới giống nhau, một bàn tròn lớn, cũng chỉ ngồi bốn người, chỉ có điều hôm nay Triệu Linh Quân trầm mặc hơn trước rất nhiều.

Thời điểm thấy quản gia bưng canh lên, Triệu Linh Quân liền chủ động cầm lấy vá tự mình múc vài muỗng canh vào chén của Tiêu Diệu, cũng không tiếp tục trầm mặc nữa, ả cười nói “Chồng à, món canh ba ba nấu với đông trùng hạ thảo này nhìn ngon thật, màu sắc cũng không tồi, mỗi ngày anh đều vất vả như vậy, nhân lúc này canh còn khá nóng anh nên uống nhiều một chút!”

Tiếp nhận chén nhìn nhìn, Tiêu Diệu gật đầu “Quả thật không tồi” múc lên một muỗng đang muốn đưa vào trong miệng.

“Ba” Tiêu Ảnh gọi lại hắn.

“Bang” cái muỗng rơi vào trong chén, “Phanh” chén bị đập mạnh lên bàn, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc ở ngày thường của Tiêu Diệu vào giờ phút này liền tan biến hết, hắn kích động đến nỗi chân tay đều trở nên luống cuống lên, vội đem Tiêu Ảnh ôm vào trong lòng ngực, run rẩy nói “Con vừa mới kêu ba là gì, kêu lại một lần nữa được không?!”

Triệu Linh Quân nắm chặt lấy đôi đũa ở trong tay, tùy ý gắp vài món ăn vào chén Nghi Tu, nhưng dư quang nơi khóe mắt vẫn luôn tập trung tại chén canh trong tay Tiêu Diệu.

Cho nên ai cũng không có tâm tư chú ý tới khuôn mặt nhỏ của Tiêu Nghi Tu trở nên khó coi lên, ngay khi thấy rau cần bị mẹ bỏ vào trong chén của mình.

“Cái này...” Tiêu Ảnh lại mở miệng lần nữa, chỉ là không có tiếp tục kêu ba ba, ngón tay chỉ vào món canh ba ba trên bàn nói “Con cũng muốn uống cái này!”

“Ha ha ha ha” Tiêu Diệu cười to, không so đo việc bé con không muốn kêu chính mình là ba lần thứ hai, nói tiếp “Con ngoan, món này con không dùng được, ăn vào sẽ bị chảy máu mũi đó, hôm nào ba bảo phòng bếp làm lại món này ở liều lượng thích hợp rồi mang lên cho con ăn nhé!"

Tiêu Diệu ngoan ngoãn gật gật đầu “Cho con nếm thử một chút thôi được không?” Mắt mang khẩn cầu, cố ý hạ thấp giọng nói “Trước kia bà ngoại hay dẫn con ra ngoài đường bắt mấy con ba ba nhỏ, đem về hầm canh cho con uống, món ấy thật sự rất ngon, làm con nhớ bà ngoại……”

Tiêu Diệu đau lòng xoa xoa đầu Tiêu Ảnh, xoay người bé con về phía đối diện bàn, cầm lấy muỗng trong chén canh của chính mình, sau đó múc một muỗng vào chén Tiêu Ảnh nói “Hôm nay con chỉ được nếm thử nhiêu đó thôi, ngày mai ba bảo đầu bếp mua con ba ba về hầm lại canh cho con ăn nhé!”

Triệu Linh Quân thấy thế vẫn chưa ngăn cản, vẫn trầm mặc nhìn chằm chằm vào chén canh của Tiêu Diệu.

“Dạ” Tiêu Ảnh thỏa mãn cầm lấy chén ngửa đầu giả bộ uống, chỉ có điều ai cũng không thấy được, có một bàn tay trong suốt đang duỗi dài ra nhanh chóng tạo thành dạng lá mỏng, chặt chẽ chặn lại miệng chén, tránh cho nước canh trào ra ngoài đồng thời cũng không để một giọt nước canh nào chảy vào miệng bé con, chất bột không rõ lai lịch kia, cũng không biết có chứa độc tố gì hay không, Mạc Cảnh Tuyên sẽ không để Tiêu Ảnh phải lấy thân phạm hiểm.

“Phốc phốc ~” buông chén ra, Tiêu Ảnh thè lưỡi “Không ngon tí nào, hương vị canh do bà nấu không phải cái dạng này!”

Tiêu Diệu cười lắc đầu, liên tưởng đến những ngày tháng sinh hoạt nghèo khó ở lúc trước của Tiêu Ảnh, hắn nói “Có thể là do bên trong bỏ thêm đông trùng hạ thảo, cho nên không dễ uống mấy, con cũng đừng tiếp tục uống nữa, ngày mai ba bảo đầu bếp làm cho con món canh ngon hơn nha!”

“Vậy sao? Con còn tưởng rằng cô Linh Quân vào phòng bếp cho thêm gia vị gì đó vào trong canh thì sẽ khiến canh ngon hơn chứ." Nói xong lại le lưỡi “Phốc phốc, nguyên lai phấn màu trắng kia là đông trùng hạ thảo, thật khó ăn!”

Mạc Cảnh Tuyên buồn cười, kỹ thuật diễn của đứa nhỏ này cũng thật không tồi, kết quả so với cậu dự đoán còn khá hơn nhiều.

Cánh tay của Triệu Linh Quân run run, “Lách cách!” Không cẩn thận đánh nghiêng chén, giờ phút này trong lòng ả đã trở nên hỗn loạn lên, lúc vào phòng bếp ả đã xem xét cẩn thận, không hề có bất kỳ ai nhìn thấy hành động của mình, sao thằng nhãi này lại biết được cơ chứ.

Tiêu Diệu gắp lên miếng đông trùng hạ thảo chân chính ở trong chén, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm vào Triệu Linh Quân.

Không rảnh lo chuyện cái chén đã bị mình đánh nghiêng đi, Triệu Linh Quân vội vàng ngăn cản Tiêu Ảnh đang muốn tiếp tục mở miệng, quát lên “Ngươi đừng gọi ta là cô, ai là cô của ngươi, ngươi cũng đừng ở đây hồ ngôn loạn ngữ, đông trùng hạ thảo sao có thể là dạng phấn màu trắng gì cơ chứ!” ghét bỏ bĩu môi “Quả nhiên là đứa nông thôn không có kiến thức. Còn nữa, mới nãy ta vào phòng bếp cũng chỉ là muốn lấy chút đường mà thôi, nơi nào thấy ta bỏ thêm cái gì vào trong canh, ta thật muốn biết mẹ ngươi đều đã dạy ngươi cái gì, chẳng lẽ mấy câu nói vô căn cứ nhằm bôi nhọ người khác như này đều là do mẹ ngươi dạy cho ngươi sao?”

Mạc Cảnh Tuyên hít sâu một hơi, diễn xuất của nữ nhân này cũng thật không tồi, vỗ vỗ bả vai Tiêu Ảnh, để tránh bé con trở nên xúc động.

Bắt lấy tay đang đặt trên vai mình, Tiêu Ảnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Triệu Linh Quân nói "Mẹ của con ở lúc con ba tuổi rưỡi liền đã qua đời... Tuy không thể dạy con quá nhiều, nhưng ít nhất con học được từ mẹ cách nhận biết thế nào là thiện thế nào là ác, học được khoan dung. Còn cô, thân là tiểu thư nhà đại gia lại từ cha mẹ học được những gì?” Ý tứ trong lời nói đều chỉ rõ Triệu Linh Quân là người ác độc lại cực kỳ khắc nghiệt.

“Ngươi --” Triệu Linh Quân trừng mắt tay chỉ thẳng vào mặt Tiêu Ảnh, quá tức giận nên muốn cầm lấy chén canh trên bàn ném đi.

Tiêu Diệu dùng một tay đè lại chén canh, trầm giọng nói “Ngươi ngồi xuống!” ngữ khí mang theo vẻ tức giận.

Mạc Cảnh Tuyên nhướng mày, quả nhiên là thương nhân, đối với biểu tình cùng ngữ khí của người khác luôn có chút mẫn cảm, biểu hiện vừa nãy của Triệu Linh Quân nhìn như tự nhiên không có vấn đề gì, nhưng Tiêu Diệu đã cùng ả ở chung nhiều năm như vậy khẳng định có thể nhìn ra vẻ mất tự nhiên trong đó.

Thời điểm chén của Triệu Linh Quân bị tay của Tiêu Diệu đè lại, sắc mặt liền trở nên cứng đờ lên, nhưng chỉ trong chốc lát liền bị ả che giấu đi, vội mở miệng nói “Chồng à, anh xem đứa nhỏ này nói những gì kìa, anh cũng không thể quá nuông chiều nó được!”

Tiêu Diệu cũng không để ý tới lời nói của ả, chỉ lặp lại lần nữa “Ngươi ngồi xuống”

Triệu Linh Quân chỉ phải ngồi xuống, đem con trai của mình ôm vào trong lòng ngực, giờ phút này chỉ có Nghi Tu mới là cây trụ tinh thần duy nhất của ả.

“Tần trung, ôm Nghi Tu ra hậu hoa viên chơi đi” Tiêu Diệu nói tiếp

Triệu Linh Quân vội vàng phản đối “Chồng à! Nghi Tu còn chưa ăn no mà!”

Tiêu Diệu cũng không có nhiều lời “Tần Trung, đừng để ta nói lần thứ hai”

Tần quản gia gật đầu “Phu nhân, tôi sẽ không để tiểu thiếu gia bị đói, phu nhân cứ yên tâm đi.” dứt lời, ngạnh ôm đi Nghi Tu đang ngồi trong lòng ngực của Triệu Linh Quân, không màng Tiêu Nghi Tu đang liên tục khóc lóc ầm ĩ, vội đem bé ôm ra khỏi nhà ăn.

“Tiêu Ảnh à, ba yêu cầu con bắt đầu từ giờ phút này phải luôn ở cạnh bên ba, hiểu chưa nào?” Đã đem sự tình đoán được cái thất thất bát bát, may mắn con mình đã nhổ nước canh ra, Tiêu Diệu quyết định để đứa con trai cả của mình ngồi ở đây chứng kiến rõ thế đạo này, nếu tương lai muốn kế thừa hết thảy gia nghiệp của mình, nhất định phải chịu được những hắc ám ở thế gian này, chỉ có đã trải qua mới có thể biết cách đề phòng, mới có thể tàn nhẫn độc ác, sẽ không như lòng dạ đàn bà, chỉ có điều hắn cũng không biết, con hắn đã sớm trải qua nhật tử tràn đầy hắc ám, con hắn so với trong tưởng tượng của hắn càng thêm kiên cường cùng độc lập, càng…… Hiểu được cách bảo hộ chính mình, dù là dùng bất luận thủ đoạn thâm độc gì...

“Dạ” Tiêu Ảnh gật đầu.

Vừa lòng gật gật đầu, vội kéo Tiêu Ảnh đến bên người, Tiêu Diệu từ trong tay người hầu lấy qua di động, không để ý đến Triệu Linh Quân, trực tiếp gọi cho bác sĩ chuyên chúc gia đình của Tiêu gia.

Mà giờ phút này Triệu Linh Quân đã đứng ngồi không yên, ả nghĩ hoặc là không làm, đã làm phải làm cho đến cùng, ả định đem toàn bộ canh trên bàn quét đổ hết, nhưng lại sợ làm như vậy thì ý vị giấu đầu lòi đuôi quá rõ ràng, ngược lại làm sự tình càng thêm trầm trọng hơn, tiềm trong ý thức, ả vẫn còn đang ôm tâm lý may mắn, cảm thấy liều thuốc này hẳn là không tra ra được cái gì, liền tính bị phát hiện, một chút thuốc trị mất ngủ mà thôi, ả là mẹ Nghi Tu, chẳng lẽ Tiêu Diệu còn muốn bắt chính mình lại hay sao.

Phân phó xong bác sĩ, Tiêu Diệu ngồi xuống cạnh bàn, trầm mặc một lát sau liền đối Triệu Linh Quân nói “Bác sĩ sẽ đến, hy vọng ngươi không có làm ta thất vọng, rốt cuộc…… Ngươi cũng là mẹ của Nghi Tu.”

“A, ta có thể làm cái gì, vợ chồng nhiều năm như vậy, chỉ bởi vì đứa con hoang này nói mấy câu, anh liền phải kêu bác sĩ tới tra, địa vị của em ở trong lòng anh còn không bằng một kẻ quản gia có phải hay không?”

Tiêu Diệu nhàn nhạt nói “Ngươi trừ bỏ là mẹ Nghi Tu ra, ở ta nơi này, ngươi xác thật cái gì đều không phải”

Triệu Linh Quân ngơ ngác nhìn nam nhân, đột nhiên cười ha hả “Ha ha ha…… Tốt a, hay cho câu cái gì đều không phải, cái gì đều không phải a, ha ha ha...” Kỳ thật tâm của bọn họ đều tàn nhẫn giống nhau không phải sao.

Kế tiếp không ai mở miệng nữa, nhà ăn lâm vào trầm mặc, thẳng đến khi bác sĩ gia đình đã đến, đánh vỡ sự trầm mặc này.

“Lão gia, bác sĩ Hạ Thừa Vũ đã lại đây” người hầu nói.

“Bảo hắn tiến vào”

Chỉ chốc lát, một người ăn mặc tây trang, màu da trắng nõn, mang theo mắt kính tơ vàng, nam nhân nho nhã dẫn theo một đứa bé tiến vào, phía sau hắn còn đi theo một thanh niên áo blouse trắng.

Bé trai khoẻ mạnh kháu khỉnh ấy sau khi vào nhà liền phe phẩy tay nam nhân hưng phấn nói “Cha, cha ơi, nơi này thật lớn nha, so với nhà ta còn lớn hơn gấp nhiều lần, nhất định một hồi nữa con phải chạy lại viện ở kia chơi mới được, quá xinh đẹp”

Vẻ mặt của Hạ Thừa Vũ trở nên xấu hổ lên, vội giật nhẹ tay của nhóc con nghịch ngợm nhà mình nói “Khải Phàm đừng quậy!” sau đó hướng về phía Tiêu Diệu xin lỗi nói “Quấy rầy, thật sự xin lỗi, con tôi cứ nháo muốn cùng lại đây, bằng không không cho tôi ra cửa, bất đắc dĩ tôi liền phải mang nó theo.”

Tiêu Diệu xua tay “Không có việc gì, con của ta cũng mới vừa tới đế đô, vừa lúc cũng không có bạn chơi cùng, về sau không có việc gì thì mang con của cậu tới đây chơi cùng bé con nhà ta đi!” thấy nam nhân nghi hoặc nhìn Tiêu Ảnh, Tiêu Diệu giải thích “Nó là con trai do người yêu của ta sinh, cũng vừa mới tiếp về nhà không lâu.”

Hạ Thừa Vũ cười cười không có nói nhiều, sau khi chào hỏi Triệu Linh Quân liền nhìn vào bàn ăn nói “Yêu cầu kiểm tra chén canh này sao?”

“Đúng vậy”

Đem chén canh giơ lên quơ quơ, lại để sát vào chóp mũi ngửi ngửi, Hạ Thừa Vũ gõ gõ mặt bàn nói “Hộp thuốc!”

Thanh niên áo blouse trắng vội vàng dỡ hộp thuốc y tế từ trên vai mình xuống sau đó đặt ở trên bàn cơm.

Mở hộp ra, từ bên trong lấy ra các loại dụng cụ lắp ráp tinh vi, cuối cùng cầm ra một mảnh giấy hình chữ nhật, tích vài giọt nước canh lên trên mặt giấy, nhìn thấy tờ giấy dần chuyển thành màu cam vàng, lại đem tờ giấy đặt vào máy phân tích độc tố, chỉ trong chốc lát trên màn hình liền biểu hiện ra một chuỗi con số.

Ngó mắt con số, Hạ Thừa Vũ nói “Trong canh có chứa một lượng nhỏ dạng thuốc an thần!”

Bàn tay của Triệu Linh Quân đặt ở phía dưới bàn đã nắm chặt thành quyền.

Mạc Cảnh Tuyên nhíu mày, nữ nhân này lăn qua lộn lại nhiều như vậy không có khả năng chỉ vì để bỏ thuốc ngủ đơn giản như vậy.

Tiêu Diệu nhìn mắt Triệu Linh Quân nói “Chỉ là thuốc ngủ thôi sao?”

Hạ Thừa Vũ gật đầu “Bất quá thuốc ngủ này có tác dụng phụ rất nghiêm trọng, đã bị quốc gia ban lệnh nghiêm cấm sử dụng.”

“Tác dụng phụ gì?”

“Nếu sử dụng trường kỳ sẽ gây ra chứng rối loạn tinh thần..." dừng một chút Hạ Thừa Vũ quyết định nói theo cách khách quan “Ấn theo lượng thuốc trong chén canh này, nếu muốn khiến người khác xảy ra chứng rối loạn tinh thần, thì yêu cầu thời gian không ngắn.”

Mạc Cảnh Tuyên bừng tỉnh, cho nên ở kiếp trước Tiêu Diệu sẽ biến thành như vậy, biến thành kẻ điên có chứng tinh thần thác loạn, tất cả đều là nhờ vào công lao không ngừng kiên trì hạ dược của Triệu Linh Quân sao? Vậy trạng huống tinh thần của Tiêu Ảnh ở kiếp trước cũng không phải là do di truyền có phải hay không?

Mạc Cảnh Tuyên tự giễu cười cười, cho nên vẫn là bởi vì mình mới khiến cho Tiêu Ảnh biến thành như vậy sao? Mình có tài đức gì, mà có thể làm một người nam nhân yêu mình đến tận đây…… Chậm rãi giơ tay che lại ngực, sao nơi đó lại đau đến như vậy…… Tiêu…… Tiêu…… Bảo bảo…… Đời này, sẽ không, sẽ không như vậy nữa.

Nhìn chằm chằm Triệu Linh Quân, Tiêu Diệu bình tĩnh nói “Muốn ta điên sao?”

Triệu Linh Quân không nghĩ tới Hạ Thừa Vũ lại hiểu biết khá nhiều về các loại dược đã bị đình sản lâu như vậy, ả vội vàng giải thích “Không, không, em --- em chỉ là thấy anh --- thấy anh ngủ không được ngon giấc -- cho nên...”

Tiêu Diệu lắc đầu nói “Vì sao từ đầu liền không nói như vậy đi, nhìn xem, lý do thoái thác mà ngươi vừa nói ra có vẻ tái nhợt vô lực tới cỡ nào. Không nói nhiều nữa, nói đi…… Ngươi muốn chính mình đi, hay để ta đưa ngươi đi?”

“Không ----” Triệu Linh Quân bắt lấy ống tay áo của Tiêu Diệu, quỳ gối bên chân hắn, mãn nhãn kinh hoảng khẩn cầu “Diệu, anh không thể đối xử với em như vậy, em là mẹ của Nghi Tu mà, em còn là con gái một của Triệu gia, anh không thể đối xử với em như vậy, không thể...”

Nhìn xuống nữ nhân đang quỳ gối bên chân mình, Tiêu Diệu châm chọc nói “Không có gì là không thể, ngươi còn có thể hạ dược cho ta không phải sao? Ngươi không cần cảm thấy ta chỉ là đưa ngươi đi, cho nên bản thân còn có cơ hội, ta chịu đưa ngươi đi chỉ là vì xem ở mặt mũi của Tiêu Nghi Tu, bằng không ngươi cho rằng ngươi còn có cơ hội quỳ gối bên chân ta sao? Còn có cơ hội đề Triệu gia sao? Ta nghĩ ngươi hẳn sẽ không ngốc đến nỗi không rõ hết thảy mọi chuyện mà ngươi làm đều là đang phạm pháp đi, phải không? Rốt cuộc ai là người tìm đến thuốc cấm này, có cần ta giúp ngươi thu thập hết chứng cứ giao cho cục cảnh sát luôn hay không? Muốn cho bọn họ mang ngươi đi luôn sao? Ngươi tuyển đi, hiệp nghị ly hôn đưa đến tận nhà ngươi, hoặc là vào ngục giam.”

Triệu Linh Quân vô lực buông tay ra nói “Không cần, ta tự mình đi” lảo đảo bò dậy, Triệu Linh Quân lẳng lặng nhìn Tiêu Ảnh đang đứng cạnh bên người Tiêu Diệu, đột nhiên nâng tay lên, hung hăng đánh xuống --

Tiêu Diệu kịp thời phản ứng, vội vàng duỗi tay giữ chặt tay của ả lại, cũng dùng lực ném ả ra phía sau.

“Bang!” Mạc Cảnh Tuyên theo lực đạo của Tiêu Diệu, kéo dài tới phương hướng mà nữ nhân này sắp ngã xuống, tát một cái thật mạnh lên mặt ả.

“Lăn!” Tiêu Diệu bế lên Tiêu Ảnh rời đi nhà ăn, không tiếp tục để ý đến ả nữa.

Hạ Thừa Vũ cầm lấy chứng cứ còn lưu lại trên bàn, dắt lấy tay Khải Phàm cũng rời khỏi nhà ăn.

Còn Triệu Linh Quân -- người bị ném ở trên mặt đất cũng vô tâm tư tự hỏi vì sao lại có dấu bàn tay trên mặt mình, thất hồn lạc phách từ trên mặt đất bò dậy, mang theo khuất nhục cùng không cam lòng rời đi Tiêu gia, rời xa con mình...