Trọng Sinh Thành Bóng Dáng Của Anh

Chương 18: Quái Vật



Vương thẩm cúi đầu, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ còn hỗn loạn một tia giận dữ, nàng khẽ tận tình khuyên bảo “Phu nhân à, không thể chậm trễ việc này được, càng chậm trễ càng dễ ra chuyện xấu, thiếu gia đang ở trong quá trình bồi bổ lại thân thể, xương cốt hiện giờ cũng còn khá mềm dẻo, nếu hiện tại không kiên trì mát xa kéo duỗi thân thể cho thiếu gia, chờ đến khi xương cốt đều đã rắn chắc trở lại, chân của thiếu gia sợ là sẽ khó đi lại nhanh nhẹn như những người khác!”

hốc mắt của Vu Hồng đỏ bừng, đáy mắt chợt lóe qua tia sắc lạnh mau đến nỗi khó có thể bắt giữ, càng thêm dùng sức đè lại tay của thím Vương “Nhưng đứa nhỏ này đã đau thành như vậy, làm ta cảm thấy cực kỳ đau lòng a, thím cứ dừng lại để cho hắn nghỉ ngơi trong chốc lát đi!”

“Nhưng mà —” thím Vương khó xử.

“Thím Vương ơi……” Mạc Cảnh Tuyên nhìn nàng, vẻ mặt cầu xin.

Bất đắc dĩ lấy tay ra khỏi người Mạc Cảnh Tuyên, lo lắng nói “Thiếu gia à! ngày mai không thể tiếp tục như vậy được, có biết không? Không phải ngài thích nhất là hoa tường vi ở trong vườn nhà mình hay sao? Nếu ngài vẫn không thể đứng lên, không thể đi đường, thì sao có thể tự mình đi xem những bông hoa xinh đẹp đó được.” Vương thẩm chỉ có thể lấy ra thứ mà Mạc Cảnh Tuyên để ý nhất tới dụ hống cậu, tâm trí của đứa nhỏ này còn ở thời điểm ba tuổi, vẫn còn chưa phân rõ trắng đen, cũng không biết điều gì mới là tốt nhất cho bản thân mình, càng không rõ nếu ngày sau không thể đi đứng bình thường được, sẽ mang đến một loạt hậu quả nghiêm trọng tới cỡ nào, cậu chỉ biết theo bản năng lẩn tránh đi việc khiến mình cảm thấy đau đớn.

Trong mắt của Mạc Cảnh Tuyên lộ vẻ do dự cùng giãy giụa, đó chính là loài hoa mà cậu thích nhất, cậu không thể bỏ mặc bọn chúng được.

“Không có việc gì!” Vu Hồng cười sờ sờ đầu của Mạc Cảnh Tuyên, trấn an nói “Dì đã định chế xe lăn cho Tiểu Tuyên, vốn dĩ tính toán chờ sức khỏe của con tốt lên một chút rồi mới đẩy con đến vườn hoa dạo chơi, vừa lúc hôm nay, chờ tiểu Hằng trở về, dì cùng em trai của con sẽ cùng nhau tới đây đẩy Tiểu Tuyên đi xem hoa tường vi nhé!”

Mi mắt cong cong, Mạc Cảnh Tuyên thiên chân cười nói “Cảm ơn dì ạ! Dì thật tốt!” Giờ phút này trong mắt của thanh niên lộ ra vui mừng cùng cảm kích một cách thành tâm thành ý.

“Phu nhân, ngài không thể nuông chiều thiếu gia như vậy được!!” khẩu khí của thím Vương có chút vượt mức, tỏ rõ ý không tán đồng của chính mình.

Vu Hồng cười vỗ vỗ bả vai thím Vương, phảng phất như không thèm để ý chút nào đến việc nàng vượt mức, “Ta biết thím Vương đau lòng cho Tiểu Tuyên, ta cũng là như vậy, nhưng đứa nhỏ này mới tỉnh lại không được mấy ngày, thím cứ bắt hắn phải cắn răng đối mặt với cơn đau đớn như này, ta nhìn thôi cũng cảm thấy cực kỳ đau lòng, ta muốn cho đứa nhỏ này nghỉ ngơi một chút, đi ra ngoài hít thở không khí trong lành mà thôi!”

Vương thẩm cúi đầu không nói thêm gì nữa, nửa ngày sau mới đứng dậy hướng Vu Hồng cúi người, khẽ nói “Là do tôi sơ sót, vẫn chưa suy xét kỹ đến tâm lý của thiếu gia, đã giữa trưa, tôi xin phép ra ngoài chuẩn bị dược thiện cho thiếu gia!”

(Chú thích: Dược thiện là dạng thuốc Đông y dùng thực phẩm làm chủ thể, phối cùng những dược liệu có tác dụng khác nhau, thông qua chế biến cùng đun nấu làm thành món ăn bồi bổ thân thể.)

Vu Hồng gật đầu “Đi đi!”, nhìn theo thân ảnh của thím Vương, cho tới khi nàng đã ra khỏi phòng, mới xoay người lại nhìn về phía Mạc Cảnh Tuyên, đáy mắt tràn đầy vẻ khinh miệt của ả cũng đã biến mất không còn một mảnh.

“Mấy ngày nay Tiểu Tuyên phải dùng dược thiện, đến giờ đã quen chưa?” Vu Hồng quan tâm dò hỏi.

Le lưỡi, biểu tình của Mạc Cảnh Tuyên mang theo vẻ ghét bỏ “Món kia có mùi thảo dược, rất khó ăn!”

Cười sờ sờ đầu Mạc Cảnh Tuyên “Lúc khó ăn thì nên tưởng tưởng ra món ăn mà mình thích nhất, sau đó nhẫn nại nuốt xuống đi!”

“Muốn ăn sao……? Là món thịt xào!” trong đầu của Mạc Cảnh Tuyên liền hiện ra món này.

“Thịt xào sao? Không phải Tiểu Tuyên không thích ăn món cay sao?”

“Không biết nữa!” Mạc Cảnh Tuyên ngây thơ lắc lắc đầu “Chỉ là trong đầu đột nhiên toát ra tới món này...”

“Vậy sao? Xem ra Tiểu Tuyên của chúng ta sau khi ngủ dậy liền đã thay đổi khẩu vị luôn rồi!”

“Vâng ạ! Bởi vì con đã là người lớn!” trong giọng nói lộ rõ vẻ tự hào.

Editor: bé Tuyên đáng yêu xỉu... Còn bà Vu Hồng thì...

Vu Hồng cười nói “Đúng vậy, Tiểu Tuyên nhà ta đã là người lớn, ngày mai dì bảo phòng bếp làm một phần thịt xào lặng lẽ đem lên đây, để lại cho Tiểu Tuyên ăn nhé!”

“Thật vậy chăng? Chỉ có dì là đối với con tốt nhất!” tiện đà mếu máo "Thím Vương không cho con ăn món khác, chỉ cho con ăn dược thiện thôi!”

Xoa bóp gương mặt của Mạc Cảnh Tuyên, Vu Hồng lộ vẻ sủng nịch nói “Vậy chờ lúc thím Vương đi mua đồ ăn, dì sẽ lặng lẽ đưa lên đây cho Tiểu Tuyên ăn, con không được nói cho thím Vương biết nhé!”

“Vâng ạ!” Mạc Cảnh Tuyên cười tủm tỉm “Con không nói cho thím Vương biết đâu!” Mà cậu không biết, sở dĩ thím Vương không cho cậu ăn món khác ngoài dược thiện là vì bác sĩ đã từng dặn dò qua, bởi vì nhiều năm nay cậu chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng tới duy trì, dạ dày của Mạc Cảnh Tuyên đã ở vào trạng thái dị thường yếu ớt, cho nên chỉ có thể dựa vào dược thiện để bồi bổ lại thân thể, kỵ ăn những món khác, để tránh mang đến gánh nặng cho dạ dày, càng kỵ những món sống, nguội, cay, độc. Nếu ăn những món ấy thì mất đi hiệu quả của dược liệu là chuyện nhỏ, nó còn sẽ gây kích thích đến dạ dày, khiến dạ dày lưu lại di chứng đồng thời trì hoãn tốc độ khôi phục. Người bệnh cần phải dùng dược thiện đủ mười ngày mới có thể bắt đầu ăn những loại trái cây rau dưa cùng những món ăn thanh đạm.

“Được rồi, Tiểu Tuyên nghỉ ngơi đi, dì xuống xem thử dược thiện đã làm xong chưa, buổi chiều chúng ta cùng nhau ra vườn ngắm hoa tường vi nhé!”

Mạc Cảnh Tuyên gật đầu ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Trước buổi cơm chiều, thím Vương lại vội vàng chuẩn bị dược thiện cho Mạc Cảnh Tuyên, mà người luôn chọn trọ ở trường từ thứ hai đến thứ sáu như Mạc Hằng lại đặc biệt từ trường học trở về, cùng Vu Hồng đẩy Mạc Cảnh Tuyên ra vườn hoa tản bộ.

Sân vườn ngoài biệt thự được rào lên bởi nhiều mễ cao gỗ tre (*từ mễ ở đây là chỉ đơn vị đo chiều dài được tính theo đơn vị mét). Hiện tại cũng đã khoảng 5 - 6 giờ chiều, trên những rào tre được trồng đầy những bụi hoa tường vi, từng đám bụi hoa đem cả căn biệt thự vây quanh lên, mùi hoa nhè nhẹ theo gió phiêu hướng tứ tán, sắc thái tươi đẹp này làm căn biệt thự càng thêm tràn ngập sức sống.

“hoa tường vi nở nhiều thật!” ngồi ở trên xe lăn, thân hình của thanh niên gầy yếu đến nỗi phảng phất chỉ cần một cơn gió tiến đến liền có thể cuốn bay cậu đi mất, vẻ hào hứng trước khi ra cửa đã hoàn toàn biến mất, nhìn mãn viện tường vi, trong mắt của cậu chỉ còn lại tràn đầy hoài niệm.

Nhẹ nhéo nhéo bả vai của Mạc Cảnh Tuyên, Mạc Hằng giải thích “Anh đã ngủ say nhiều năm như vậy, mẹ vẫn luôn dặn dò thợ trồng hoa phải luôn dụng tâm chăm sóc bọn chúng, chỉ để chờ ngày anh tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng này sẽ có thể vui vẻ hơn.”

“Cảm ơn!” Mạc Cảnh Tuyên cảm động nói, giờ khắc này ở trong lòng của một đứa trẻ còn chưa đủ thành thục như cậu, nữ nhân tên Vu Hồng cùng đứa em trai Mạc Hằng này, đã tiềm di mặc hóa chiếm dụng hết một góc mềm mại nhất ở trong lòng cậu.

(Chú thích: Tiềm di mặc hóa [潜移默化] nghĩa là thay đổi một cách vô tri vô giác, âm thầm thay đổi mà không ai hay biết.)

Vu Hồng lắc đầu “Đứa nhỏ ngốc! Nói cảm ơn gì cơ chứ, ở trong lòng dì, con cùng tiểu Hằng đều là giống nhau, đều là con của dì, cho nên con không cần khách khí với dì như vậy!” xoa xoa đầu Mạc Cảnh Tuyên “Được rồi, tiểu Hằng ở lại bồi tiểu Tuyên đi, mẹ vào nhà lấy ấm nước cho tiểu Tuyên tưới hoa!”

“Vâng ạ!”

Vu Hồng rời đi, trong sân chỉ còn lại có hai anh em. Mạc Cảnh Tuyên tò mò nhìn từ trên xuống dưới thanh niên đang đứng ở bên cạnh mình.

Mạc Hằng vẫn luôn giữ nụ cười ôn hoà trên gương mặt, hắn có làn da trắng nõn, bề ngoài cực kỳ tuấn lãng, hai tròng mắt sáng ngời, dáng người đĩnh bạc cân xứng, hắn thoáng nghiên người về phía Mạc Cảnh Tuyên nói “Nhìn ra cái gì sao, đại ca?”

“Em lớn lên thật đẹp!” Mạc Cảnh Tuyên tổng kết.

Quét qua gương mặt xấu xí của Mạc Cảnh Tuyên, Mạc Hằng không có tiếp lời, chỉ lơ đãng đổi đề tài “Anh muốn thứ gì không? Nói với em để cuối tuần em mang về cho anh!”

Nghiêng đầu tự hỏi trong chốc lát, Mạc Cảnh Tuyên lắc lắc đầu “Không có”, tiện đà trầm mặc xuống dưới, ánh mắt xuyên thấu qua bụi hoa tường vi, nhìn thế giới bên ngoài qua khe hở giữa những bụi hoa rậm rạp kia, cậu khẽ nỉ non “Lại giống như có, anh cảm giác, anh hẳn thứ gì đó rất đặc biệt, nó đang ở bên ngoài thế giới kia...”

Mạc Hằng nhướng mày “Cho nên - anh nghĩ muốn cái gì?”

Có chút cô đơn lắc lắc đầu “Không biết, anh không nghĩ ra được!”

“Không sao, chờ đến lúc anh nhớ tới nó thì hẳn nói cho em biết, vô luận là cái gì, em đều sẽ tận lực giúp anh tìm ra tới!” tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Mạc Hằng kỳ thật là không để bụng tới chuyện đó một chút nào, vốn không phải thiệt tình thực lòng quan tâm, huống chi hắn cũng không cảm thấy một người có tâm tính như một đứa trẻ ba tuổi có thể muốn đến vật gì đó quá khó tìm.

Cho nên hắn sẽ không biết được, vào giờ phút này, thứ mà Mạc Cảnh Tuyên muốn, cho dù hắn có dùng đến hết thảy phương pháp đều sẽ không có được đến.

“Tiểu Hằng có thể giúp anh lấy gương lại đây được không?, đến bây giờ anh vẫn còn chưa được soi gương nữa, thím Vương không muốn lấy gương cho anh soi, nhưng anh lại rất muốn nhìn bộ dáng hiện tại của chính mình, em giúp anh lấy được không?” Mạc Cảnh Tuyên chờ mong nhìn về phía Mạc Hằng.

“Có cái gì không thể cơ chứ!” Vu Hồng lấy ấm nước lại đây, hướng Mạc Hằng nói “Tiểu Hằng giúp anh con lấy gương tới đây đi!”

“Sao ạ?” Mạc Hằng nghi hoặc.

Vu Hồng cười điểm điểm đồng hồ, lại ngó mắt về phía cổng lớn, cuối cùng lại không đầu không đuôi nói “Quái vật trong các bộ điện ảnh đều thích co đầu rút cổ ở trong bóng đêm, không muốn trộn lẫn trong đám người...”

Mạc Hằng gợi lên khóe miệng, hiểu rõ gật đầu vào nhà lấy gương, còn không phải sao, quái vật sẽ không thích mọi người nhìn thấy vẻ xấu xí của chính mình, đương nhiên sẽ lựa chọn trốn vào một góc âm u, trốn đến những ngóc ngách mà mọi người nhìn không tới…… Cũng là góc độc thuộc về một mình Mạc Cảnh Tuyên, nơi mà hắn đã từng ngủ say được mười mấy năm…… Căn phòng dành cho người hầu mới là chỗ phù hợp nhất cho hắn cư trú, nếu hắn không muốn trốn ở trong góc phòng ấy……

Mạc Hằng nhấc tay nhìn xem thời gian…… Vậy thì cứ để người ba hay sĩ diện của mình thay mình đem hắn đuổi vào góc đó đi...

Thấy Mạc Hằng chịu đi lấy gương, Mạc Cảnh Tuyên vui vẻ, cười nói “Không sao cả, quái vật dám tới, Ultraman sẽ xuất hiện tiêu diệt nó!”

Ngó mắt về phía cửa biệt thự, Vu Hồng cười gật đầu “Đúng vậy, Ultraman sẽ tiêu diệt nó!”

Lấy xong gương trở về, Mạc Hằng trực tiếp để nó vào trong tay của Mạc Cảnh Tuyên “Đây là gương của mẹ, anh tạm dùng đỡ đi!”.

Mạc Cảnh Tuyên đặt gương che ở đầu gối, hưng phấn lại chờ mong nói “Không biết anh trưởng thành có phải cũng sẽ đẹp như em hay không?!” chậm rãi cúi người xuống, từ từ mở tay ra xem thử gương mặt của chính mình.

Mái tóc khô vàng không ánh sáng, Mạc Cảnh Tuyên không thèm để ý tiếp tục nhìn xuống.

Cái trán trắng nõn nhưng ở mặt trên làn da lại bị vài đường nếp nhăn bao trùm, Mạc Cảnh Tuyên nhíu mày, bắt đầu trở nên thấp thỏm cùng khẩn trương lên, vội vàng bỏ tay ra khỏi mặt mình.

Một khuôn mặt giống bộ xương khô ập vào trước mắt cậu------

“A! Quái vật!” Mạc Cảnh Tuyên cả kinh ném gương ra thật xa, sợ tới mức từ trên xe lăn té xuống “, oa --- dì ơi, oa oa -- Tiểu Tuyên biến thành quái vật rồi, oa oa ---” Mạc Cảnh Tuyên quỳ rạp trên mặt đất, giãy giụa bò đến bụi hoa tường vi, đem chính mình cuộn thành một đoàn, trong miệng không ngừng nức nở “Quái vật, thật xấu thật xấu...”

Vu Hồng ngó mắt về phía nơi xa, thấy được bóng xe quen thuộc, vội vàng tiến lên trấn an Mạc Cảnh Tuyên “Tiểu Tuyên không xấu, không xấu...”

Mạc Hằng ngồi xổm xuống trước người Mạc Cảnh Tuyên, nâng đầu cậu lên, để cậu nhìn thẳng mặt chính mình nói “Anh không có xấu!”

Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Mạc Hằng, Mạc Cảnh Tuyên liều mạng lắc đầu đẩy hắn ra xa, ý đồ đem chính mình giấu sâu vào trong bụi hoa hơn nữa.

“Kít... ----” nghe thấy tiếng khóc phát ra từ trong biệt thự nhà mình, Mạc Chấn Hào kêu tài xế dừng lại, vội vàng xuống xe, bước nhanh vào trong sân.

“Các ngươi làm cái gì vậy?!!” Mạc Chấn Hào nhìn đứa con xấu xí của chính mình đang cuộn tròn khóc nức nở ở nơi đó, liền giận không thể át, quát to lên “Còn không chạy nhanh mang hắn vào trong phòng đi, ở bên ngoài gào cái gì, chờ người khác tới chế giễu sao?!”

Vu Hồng biên kéo Mạc Cảnh Tuyên biên quay đầu lại nói “Chồng à! Anh đừng nóng giận, Tiểu Tuyên còn nhỏ, anh đừng dọa hắn!”

Mạc Cảnh Tuyên càng thêm co rúm lại một chút “Thật xấu, oa oa --- thật xấu, Tiểu Tuyên không cần, oa oa --- không cần!”

Mạc Chấn Hào quay đầu lại, nhìn thấy vài xe tư gia khác ngẫu nhiên chạy ngang qua đây, gã nhíu mày, vội tiến lên cường ngạnh túm Mạc Cảnh Tuyên dậy, ném thật mạnh lên xe lăn “Đẩy nhanh đi cho ta, đừng khiến ta phải thêm mất mặt xấu hổ, về sau bớt đẩy hắn ra đây chạy loạn!!”