Trọng Sinh Thành Bóng Dáng Của Anh

Chương 21: Bảo Bảo



Thanh niên giơ tay, vén lên áo lông rộng thùng thình của chính mình, để lộ ra phần bụng đã ẩn ẩn có cơ bụng, cong cong khóe miệng, thanh niên đối với gương nỉ non, “Rốt cuộc có thể đi tìm anh rồi, Tiêu à...”. Đời này, em sẽ dùng hai chân của chính mình để đến gần anh hơn, sẽ không bao giờ ngu xuẩn lựa chọn buông anh ra, không bao giờ để anh phải chịu bất cứ thương tổn nào nữa.

Buông vạt áo ra, tùy ý khảy đám tóc mái ra sau đầu, Mạc Cảnh Tuyên xoay người rời khỏi phòng ngủ của chính mình.

Chưa bao giờ có tính toán để chính mình phải chịu ủy khuất, cho nên sau khi cậu tỉnh dậy, liền đã từ phòng người hầu dọn về tới phòng mình.

“Anh muốn đi đâu hả?” Mạc Hằng dựa vào cửa thang lầu dò hỏi.

Lạnh lùng liếc mắt về phía Mạc Hằng, Mạc Cảnh Tuyên vẫn chưa trả lời, mà là trực tiếp nhấc chân xuống lầu.

Mạc Hằng đứng dậy nhìn theo bóng dáng cậu, không nhanh không chậm nói: “Anh đã quên mất lời mà ba đã từng nói sao?”

Mạc Cảnh Tuyên nhướng mày xoay người: “Mày cảm thấy tao vẫn còn cần tới xe lăn hay sao? Hay là cảm thấy mày vẫn còn đẹp hơn tao? Mày cho rằng lâu như vậy tao vẫn không chịu ra khỏi cửa toàn là bởi vì tao là một đứa con ngoan ngoãn biết nghe lời hay sao?” Nhìn chằm chằm vào biểu tình dại ra, nhất thời á khẩu không trả lời được của Mạc Hằng, cậu cười mỉa nói: “Đừng có mang ý đồ muốn vây khốn tao ở đây, đã hiểu rõ chưa?

Nhìn vào đồng hồ trên cổ tay mình, Mạc Hằng cười khẽ: “Anh nói cái gì vậy, đôi chân của anh thì vẫn luôn thuộc về anh, nếu anh thật sự muốn đi thì ai có thể vây khốn được anh cơ chứ? Em chỉ muốn nhắc nhở anh một chút mà thôi, em chỉ lo lắng anh sẽ chọc tức ba ba...”

Mạc Cảnh Tuyên xua xua tay: “Trong nhà không có người ngoài, đừng diễn nữa, nhìn mệt lắm!” nhìn nhìn đồng hồ, tiếp tục nói “Tao không có thời gian cùng mày nháo đến khi Mạc Chấn Hào trở về!” tiến lên vài bước vỗ vỗ bả vai Mạc Hằng “Mày cứ yên tâm đi, khi ông ấy trở về mày cứ méc với ông ấy rằng là do chính tao muốn ra cửa, hẳn là ông ấy sẽ khó chịu đi, nhưng so ra kém với việc giáp mặt cãi lại lời ổng đúng không?!” Nói xong không đợi Mạc Hằng trả lời, nhếch mép cười, phủi đi bụi bặm không tồn tại trên người của hắn, sau đó xoay người rời đi.

Mạc Hằng nhíu mày đứng ở tại chỗ, người anh trai này của mình đã hoàn toàn thoát khỏi trói buộc của chính mình cùng mẹ mình, thậm chí cường thế đến nỗi làm mình cảm thấy tùy thời đều sẽ bị hắn phản công, nhào lên một ngụm cắn chết, mới ngắn ngủn một tháng, mình đã hoàn toàn nhìn không thấu Mạc Cảnh Tuyên, càng miễn bàn việc có thể tùy ý đắn đo hắn giống như trước kia, nếu cứ để như vậy thì có thể xảy ra chuyện gì hay không……

“Tiểu hằng cứ yên tâm!” Vu Hồng từ trong phòng đi ra, đánh gãy suy nghĩ của Mạc Hằng.

“Tính tình này của nó chỉ có thể làm ba con càng thêm ghét bỏ nó mà thôi.” Vu Hồng nói tiếp: “Chỉ cần ba con không có ý định đổi quyền kế thừa, thì con cũng không cần quá mức lo lắng, nói một cách đơn giản đó chính là sẽ lưu lại cho Mạc Cảnh Tuyên 30% cổ phần, nhưng trong di chúc cũng đã viết rõ, 30% cổ phần này phải ở sau khi Mạc Cảnh Tuyên kết hôn mới thuộc về quyền sở hữu của nó!”

Mạc Hằng gật đầu ý bảo hắn đã biết việc này, Vu Hồng vỗ vỗ bả vai Mạc Hằng, ác ý nơi đáy mắt vào giờ phút này không hề bị che giấu, mà là bại lộ ra trước mắt con trai mình: “Từ trước tới nay ba con và mẹ đều không nghĩ tới khả năng nó sẽ kết hôn, hơn nữa, nó có cường thế như thế nào đi chăng nữa thì vẫn là con của ba con, chúng ta đắn đo không được nó, nhưng chẳng lẽ ba con cũng không thể đắn đo được nó hay sao?”

Cong cong khóe miệng, Mạc Hằng không có phát biểu ý kiến gì về việc làm của bọn họ, chỉ nắm lấy tay của Vu Hồng kéo tới phòng khách: “Mấy ngày nay mẹ vì ứng phó Mạc Cảnh Tuyên mà đã mệt mỏi lắm rồi phải không? Để con giúp mẹ ấn vai thư giãn nhé!”

Vu Hồng nở nụ cười tươi, vỗ vỗ tay Mạc Hằng nói: “Chỉ có Tiểu Hằng nhà ta biết đau lòng cho mẹ mà thôi!”

Mạc Cảnh Tuyên ra khỏi nhà, trực tiếp lấy ra chiếc xe mà ngày thường người hầu thường dùng để đi mua đồ ăn thay cho đi bộ, lái tới Tiêu Gia, ở trên đường đi cậu còn nhịn không được tự giễu, đường đường là thiếu gia Mạc gia, lúc ra cửa cũng không có nổi một chiếc xe riêng cho chính mình……

“A --” Mạc Cảnh Tuyên cười trào phúng, bất quá, nếu có ngày mình bị huỷ hoại hoàn toàn cũng sẽ không để những người đó được đến tiện nghi. Cũng không tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ nữa, cậu vội giẫm lên chân ga chạy nhanh tới Tiêu Trạch.

Cách Tiêu Trạch càng gần, trong lòng của Mạc Cảnh Tuyên càng thêm thấp thỏm, thẳng đến khi ngừng xe ở trước cửa Tiêu Trạch, sở hữu cảm xúc đều bị niềm vui sướng vì sắp gặp được Tiêu Ảnh thay thế hết.

Trong khoảng thời gian trị liệu, cậu vẫn luôn giữ liên lạc với Tần quản gia, tuy biết nam nhân vẫn luôn trong trạng thái ngủ say, nhưng cậu vẫn nhịn không được muốn hỏi thăm tình huống của anh ấy, cũng chỉ nhận được đến hai chữ đang ngủ mà thôi, cuối cùng thì hôm nay cậu cũng đã có thể tự mình tới đây, đánh thức người mà cậu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm... Nếu ngày sau, anh vẫn sẽ trở nên điên loạn, thì hãy để em lại gần cạnh anh, cùng điên với anh…

Đứng ở trước cửa Tiêu Trạch, Mạc Cảnh Tuyên không có ấn chuông cửa, mà là trực tiếp gọi cho Tần quản gia.

Một lát sau, cánh cửa chậm rãi mở ra, Tần quản gia cùng Tiêu Diệu liền đứng ở bên trong cánh cửa.

Tiêu Diệu không chút nào che giấu, cứ ngang nhiên đánh giá thanh niên ở trước mắt mình: “Ta rất tò mò, thiếu gia của Mạc gia đã ngủ say nhiều năm như vậy, sẽ dùng phương thức gì tới trợ giúp cho trưởng tử của Tiêu mỗ.”

Mạc Cảnh Tuyên cười, cũng không chút nào ngoài ý muốn khi Tiêu Diệu có thể tra được thân phận thật của chính mình ở Mạc gia, ôn tồn trả lời: “Nếu anh ấy không tốt lên được, thì để cháu tới bồi anh ấy điên cả đời cũng được!”

Tiêu Diệu nhíu mày, vì sự quyết tuyệt ở trong mắt thanh niên khiến hắn có chút kinh động, cũng vì tình huống ông nói gà bà nói vịt này mà làm hắn mạc danh có chút hoang mang.

Nói xong câu kia, Mạc Cảnh Tuyên không tiếp tục mở miệng nữa, cậu nói như vậy cũng chỉ là vì hy vọng Tiêu Diệu đã có chuẩn bị tâm lý trước, ngày sau vô luận Tiêu Ảnh như thế nào đi chăng nữa, người ở bên cạnh làm bạn với Tiêu Ảnh cả đời, cũng chỉ có thể là cậu mà thôi.

Trầm mặc nửa ngày, Tiêu Diệu khẽ nghiêng người, nhường ra lối đi.

Mạc Cảnh Tuyên hơi hơi khom người, sau đó liền đi thẳng đến phòng ngủ của Tiêu Ảnh, cậu đã bất chấp hai người ở sau lưng mình đang có ý tưởng gì, cậu chỉ muốn mau chóng nhìn thấy được thân ảnh của người kia.

Vội vàng mở cửa phòng ra, ngay khi thấy người nọ đang nằm ở trên giường ngủ, phảng phất chỉ trong nháy mắt Mạc Cảnh Tuyên liền đã bị rút cạn hết sức lực, phanh một tiếng quỳ gối ở trước cửa phòng.

Sao Tiêu Ảnh của mình lại thành ra như vậy? Hốc mắt ao hãm, râu ria xồm xoàm…… Phảng phất như thấy lại hình bóng của nam nhân kia ở kiếp trước, Mạc Cảnh Tuyên dùng sức che lại ngực, nơi đó đau đến nỗi khiến cậu cảm thấy hít thở có chút không thông. Truyện Quan Trường

Vừa đến cửa phòng của Tiêu Ảnh, Tiêu Diệu cùng Tần Dũng khiếp sợ khi thấy rõ trạng huống trước mắt mình, thanh niên vừa mới còn lộ ra lạnh lùng cùng đạm mạc trò chuyện cùng bọn họ, nhưng giờ phút này lại đang run rẩy, hô hấp trở nên dồn dập lên, còn che lại ngực quỳ gối ở trước cửa phòng, ánh mắt chấp nhất nhìn chăm chú vào người đang ngủ say ở trong phòng, hai tròng mắt đã trở nên đỏ đậm vô cùng, phảng phất chỉ cần hơi nháy mắt liền sẽ có giọt máu đỏ tươi chảy xuống...

“A ----.” Mạc Cảnh Tuyên kêu lên một tiếng, phun ra một búng máu.

“Ngươi ---!” Tiêu Diệu bước nhanh tới đỡ lấy Mạc Cảnh Tuyên, nhíu mày nói: “Sao lại thế này?” Lại hướng về phía Tần Dũng nói: “Đi gọi cho bác sĩ Hạ lại đây!”

“Không cần!” hơi hoãn lại đây Mạc Cảnh Tuyên xua tay cự tuyệt, lau đi vết máu nơi khóe miệng sau đó đứng lên nói: “Bác cứ ở ngoài cửa chờ, không cần theo cháu vòng trong phòng.”, không đợi Tiêu Diệu cự tuyệt, Mạc Cảnh Tuyên nói tiếp: “Nếu cháu làm anh ấy bị thương, bác cứ cầm lấy mệnh của cháu đi.”

“Ta tin cháu một lần!” Tiêu Diệu động dung nói.

Gật gật đầu, Mạc Cảnh Tuyên nhẹ tay đóng lại cửa phòng, bước chân kiên định hướng về phía người đang ngủ say ở trên giường, mỗi khi bước ra một bước đều phảng phất như dẫm lên một đoạn năm tháng, bắt đầu từ lúc cậu quen biết Tiêu Ảnh cho đến khi Tiêu Ảnh vì cậu mà chết, lại đến đời này, cậu đã trở thành cái bóng của anh ấy, một đường làm bạn với anh ấy, duy nguyện ở đời này của cậu là có thể khiến anh ấy có được sinh hoạt bình thường, sẽ hạnh phúc cả đời, lại đến khi chính mình vì để trốn tránh nên đã lựa chọn biến mất, từ đó hại anh ấy trở nên điên dại thêm lần nữa, hiện giờ cậu lại tiếp tục trở về rồi……

Đi đến mép giường, Mạc Cảnh Tuyên khom lưng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Tiêu Diệu, ôn nhu nỉ non: “Bảo bảo à, nếu hiện giờ hai ta đều yêu nhau, vậy thì mỗi một bước đi kế tiếp hãy đi cùng nhau được không? Cho dù là sống hay chết đều sẽ ở cùng nhau, vui sướng hay thống khổ đều sẽ cùng nhau gánh vác!”

“Bang!” bỗng nhiên tay của Mạc Cảnh Tuyên bị đẩy mạnh ra.

Dược hiệu vừa qua khỏi, Tiêu Ảnh còn có chút không thanh tỉnh, chỉ là lạnh nhạt nói “Ngươi là ai?”

Mạc Cảnh Tuyên nhìn thấy Tiêu Ảnh đã tỉnh lại, nhất thời vô ngữ.

“Cút đi.” Tiêu Ảnh cũng không có kiên nhẫn chờ cậu trả lời.

“Bảo bảo……” Thiên ngôn vạn ngữ vòng đến đầu lưỡi cũng chỉ có thể thốt ra được nhũ danh của anh ấy...

bỗng nhiên Tiêu Ảnh giương mắt nhìn về phía thanh niên, khàn giọng hỏi “Ngươi vừa mới kêu ta là cái gì?!!” trong giọng nói của nam nhân mang theo ẩn ẩn tức giận còn có che giấu run rẩy sâu đậm.

“Bảo bảo…… Là em…… Tuyên……” rốt cuộc nước mắt vẫn không chịu khống chế tràn ra khỏi hốc mắt, nam nhi có nước mắt nhưng không dễ rơi, chỉ là chưa chạm tới giới hạn của bản thân họ mà thôi.

Tiêu Ảnh cúi đầu cười nhạo một tiếng “Tiêu Diệu cho ngươi bao nhiêu tiền?” thời điểm nói những lời này, trong mắt của hắn chợt lóe lên nỗi cô đơn nhưng cũng đã mau chóng biến mất.

Mạc Cảnh Tuyên cúi người đến bên tai Tiêu Ảnh, khẽ nói “Ở lúc bảo bảo năm tuổi, em đã đến bên cạnh bảo bảo, em bồi bảo bảo thẳng đến khi 21 tuổi, bởi vì bảo bảo yêu em cho nên em cảm thấy tự trách từ đó tiêu tán……” Thấy Tiêu Ảnh vẫn cúi đầu như cũ, Mạc Cảnh Tuyên tiếp tục nói: “ Năm bảo bảo tròn 6 tuổi……”

Thời gian từng chút trôi đi, toàn bộ phòng chỉ có văng vẳng lời tự thuật của Mạc Cảnh Tuyên, cậu ở bên tai thanh niên nói ra những chuyện trước kia mà chỉ có hai người bọn họ mới biết.

Biểu tình lạnh băng của Tiêu Ảnh cũng tùy theo từng chút từng chút nứt toạc ra, vội buông xuống đầu giấu đi mãnh liệt nhiệt ý nơi đáy mắt.

Thẳng đến khi Mạc Cảnh Tuyên nói lại chuyện tiêu tán kia, Tiêu Ảnh mới chịu động thân, hung hăng đem người ôm vào trong lòng ngực, sức lực lớn đến nỗi khiến hô hấp của Mạc Cảnh Tuyên có chút không thông thuận.

Vẫn chưa giãy giụa, Mạc Cảnh Tuyên rút ra một cánh tay nhẹ nhàng vỗ về sống lưng của Tiêu Ảnh ôn nhu nói “Em vốn là con trai cả của Mạc gia, lúc trở thành cái bóng của bảo bảo, thân thể của em đã rơi vào trạng thái ngủ say, cho đến ngày em bị tiêu tán, em đã tỉnh lại trong khối thân thể nguyên bản thuộc về chính mình ấy, thời điểm vừa mới tỉnh lại em đã quên hết thảy mọi chuyện có liên quan đến chúng ta, còn trở thành kẻ tàn phế, lúc đó hai chân của em không thể đứng lên được……” nhận thấy cánh tay của Tiêu Ảnh buộc chặt lại, Mạc Cảnh Tuyên nhẹ nhàng vỗ vỗ, tiếp tục nói: “Sau khi em nhớ lại hết thảy mọi chuyện, liền đã bắt đầu liều mạng phục hồi lại sức khỏe của mình, chỉ vì để có thể dùng hai chân của chính mình tới gặp bảo bảo, tới nói cho bảo bảo của em biết…… Kỳ thật em cũng yêu anh……”

Tiêu Ảnh không nói gì, chỉ là xoay người đem Mạc Cảnh Tuyên áp ở dưới thân mình, hung hăng hôn lên đôi môi của cậu.

Khẽ hé miệng ra, Mạc Cảnh Tuyên để mặc cho Tiêu Ảnh cuồng loạn càng quét liếm láp khắp khoang miệng của chính mình, môi lưỡi giao triền say sưa, bên trong khoang miệng đã sớm dâng lên mùi máu tươi nồng nặc, vỗ vỗ bả vai của nam nhân đang đè nặng lên chính mình, Mạc Cảnh Tuyên sợ anh ấy sẽ làm chính mình bị thương.

Rời khỏi môi của Mạc Cảnh Tuyên, Tiêu Ảnh gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang nằm ở dưới thân mình, một lúc sau, rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói: “Sẽ không để em rời đi thêm lần nào nữa, nếu muốn chết thì cũng phải chết ở bên cạnh anh.”

Mạc Cảnh Tuyên tràn đầy sủng nịch nói: “Bất luận sinh tử, có thể ở bên cạnh anh, là tâm nguyện duy nhất của em.”

Lại lần nữa đem người gắt gao ôm chặt vào trong lòng ngực của chính mình, cảm thụ được sự ấm áp từ nhiệt độ cơ thể của Mạc Cảnh Tuyên truyền qua người mình, Tiêu Ảnh còn cảm thấy có chút không chân thật, luôn cảm thấy độ ấm trong lòng ngực mình sẽ rời khỏi mình thêm lần nữa, Tiêu Ảnh nghẹn ngào nói: “Đừng rời khỏi anh!” ngữ khí gần như cầu xin.

Mạc Cảnh Tuyên dùng đôi tay chống đỡ ngực Tiêu Ảnh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, kiên định nói: “Em xin thề, dù có chết cũng sẽ chết ở bên cạnh anh!”

“Vậy thì làm anh an tâm lại đi!!” Dứt lời liền đã đứng dậy duỗi tay đem người nhích về phía đầu giường, nhanh chóng từ tủ quần áo cầm ra hai cái thắt lưng, đem hai tay của cậu tách ra, không dung cự tuyệt cột vào cột giường ở hai bên.

hai mắt của Mạc Cảnh Tuyên trừng to lên, nửa ngày không nói gì, nhưng cũng không có phản kháng, cậu biết nam nhân đang cảm thấy cực kỳ bất an, nếu cậu phản kháng sẽ chỉ làm hắn càng thêm bất an mà thôi, chỉ có điều tình cảnh này sao lại có chút quen mắt……

Nam nhân gắt gao đem hai tay của cậu buộc chặt vào cột giường, nhìn vào kiệt tác của chính mình, Tiêu Ảnh thả lỏng lại, rốt cuộc cũng đã yên tâm trở lại, biểu tình thỏa mãn của hắn làm nội tâm của Mạc Cảnh Tuyên dâng lên một trận chua xót…… Thôi, cũng đã sớm có đoán trước... Đã sớm quyết định sẽ dung túng anh ấy không phải sao? Chỉ cần anh ấy vui vẻ, chuyện khác thì cứ mặc kệ đi thôi, trói cậu lại cả đời cũng không sao cả……

Editor: khụ khụ khụ! Chương này chưa kích thích mấy, chương sau mới sôi trào cơ... Tui nhầm tí ấy mà, hì hì!! Nếu có bạn nào luời đọc, muốn nghe audio cho đỡ đau mắt thì ghé kênh của Choppie trên Youtube nhé ❤️.