Trọng Sinh Thành Bóng Dáng Của Anh

Chương 28: Chiếm Hữu



Trường học —————

Tiêu Ảnh vì nhớ thương Mạc Cảnh Tuyên, cho nên đã dời giờ dùng cơm với đám đồng học vào trước 11 giờ, trên bàn cơm, vài người ăn ăn uống uống, cùng nhau chúc mừng cho đợt hợp tác đầu tiên giữa bọn họ.

Tiêu Ảnh lấy điện thoại ra xác nhận lại định vị nơi ở của Mạc Cảnh Tuyên, thấy điểm đỏ trên màn hình vẫn ở vị trí phòng ngủ không có động tĩnh gì khác, mới an tâm cười cười.

Mắt thấy đã qua 12 giờ trưa, sự tình cũng nói đến không sai biệt lắm, lo lắng người nọ không chịu ăn cơm đoàng hoàng, Tiêu Ảnh cầm lấy ly rượu đứng lên, quyết định dẫn đầu kết thúc bữa tiệc: “Các vị, Tiêu Ảnh có việc cho nên xin phép đi trước một bước.” Ánh mắt đảo qua từng người trên bàn ăn, nhấc ly rượu lên nói tiếp: “Tại đây xin chúc cho cuộc hợp tác giữa chúng ta ngày sau sẽ diễn ra suôn sẻ tốt đẹp.”

Cả bàn đều đồng loạt đứng dậy nâng ly lên đồng thanh đáp: “Hợp tác vui sướng!”

Có người còn trêu chọc: “Tiêu ca gấp gáp ném xuống anh em như vậy, chắc là vội vàng trở về để gặp bạn gái nhỉ?”

Cong cong khóe miệng, Tiêu Ảnh không có phủ nhận, mà là sửa đúng nói: “Người yêu.”

“Ha ha ha, Tiêu ca đỉnh vãi, nhanh như vậy liền đã tìm được vợ rồi, mau đi đi, đừng để cho chị dâu phải chờ lâu ạ!”

Hướng bọn họ gật gật đầu, Tiêu Ảnh trực tiếp tới quầy thu ngân thanh toán hóa đơn xong liền đã nhanh chóng rời đi.

Một đường vội vàng chạy về phòng, rời khỏi người nọ lâu như vậy, Tiêu Ảnh gấp không chờ nổi muốn ôm chặt lấy người nọ vào trong lòng ngực mình, để bổ khuyết sự trống rỗng trong lòng mình từ khi rời đi người nọ đến giờ.

Gấp không chờ nổi mở ra cánh cửa vẫn còn bị khóa chặt như lúc đầu, Tiêu Ảnh nhíu mày quét mắt khắp phòng khách trống rỗng, bước nhanh đến phòng bếp, thấy phòng bếp cũng trống rỗng không có ai cả, Tiêu Ảnh mới thật sự luống cuống lên.

Lao ra phòng bếp, đẩy cửa phòng ngủ ra, vẫn không thấy thân ảnh của Mạc Cảnh Tuyên đâu cả, Tiêu Ảnh run rẩy lấy điện thoại ra, định vị trên màn hình vẫn dừng tại phòng ngủ, “Tuyên -- Tuyên à!!” Hoảng hốt hô to tên của người nọ, vẫn không nhận được lời đáp lại nào cả, run run rẩy rẩy gọi vào dãy số mà mình đã quá quen thuộc...

Tiếng chuông quen thuộc từ trên sô pha truyền đến, đó là tiếng nhạc chuông tình lữ do người nọ tự tay thiết trí, Tiêu Ảnh vọt tới trên sô pha, xốc đệm sô pha lên, tìm được điện thoại của Mạc Cảnh Tuyên, đồng thời cũng thấy được chiếc đồng hồ ở chỗ đó, “Tuyên!!!” Tiêu Ảnh ngã ngồi trên mặt đất, tâm chìm vào đáy cốc, có phải người nọ lại giống như lần trước như vậy hay không, lại vô thanh vô tức biến mất……

Bất quá sau vài giây, cả người Tiêu Ảnh đã trở nên tử khí trầm trầm, ngẩng đầu mờ mịt nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài ban công, đáy mắt của Tiêu Ảnh chỉ còn lại một mảnh tuyệt vọng, bỗng nhiên quét thấy dấu chân trên vách tường nơi ban công, Tiêu Ảnh đứng dậy, dò ra nửa thân mình, còn phát hiện thấy ở trên ban công của mấy tầng lầu dưới cũng có dấu chân y đúc, dấu chân này vẫn luôn kéo dài đến tầng dưới chót……

“Em đã nói, em sẽ không rời xa anh mà.” Tiêu Ảnh nỉ non, mấy dục cảm xúc sắp hỏng mất làm ý thức của hắn xuất hiện dấu hiệu như sắp bị đứt gãy, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại một ý niệm, tìm ra Tuyên của hắn, sau đó đem cậu nhập vào trong cốt nhục của chính mình, khiến cậu không có biện pháp rời xa mình thêm lần nào nữa, chấp niệm điên cuồng ấy làm hai mắt nguyên bản đen nhánh của Tiêu Ảnh dần dần nhiễm lên màu đỏ đậm……

Cúi đầu, Tiêu Ảnh tĩnh mịch đứng ở phòng khách hồi lâu……

Thật lâu sau, hắn rốt cuộc động, hướng về phía ngoài phòng ngủ chạy đi……

Mạc Cảnh Tuyên hồng hộc trèo lên trên 6 tầng lầu, chỉ tới kịp nhìn đến một mảnh góc áo của Tiêu Ảnh cùng cánh cửa phòng sắp sửa bị đóng lại, không kịp trèo vào ban công, Mạc Cảnh Tuyên hướng cửa hô to: “Bảo bảo!!”

Mới vừa đi ra khỏi phòng ngủ vài bước xa, Tiêu Ảnh đã nghe được tiếng la cả người liền chấn động, dừng lại một chút sau đó liền xoay người trở lại phòng ngủ.

Một trận gió thổi qua, cánh cửa phanh một tiếng bị đóng lại, Mạc Cảnh Tuyên run run.

Tiêu Ảnh không mang theo bất luận cảm xúc gì nhìn chằm chằm vào người còn đang treo thân mình trên ban công đang mãn nhãn nhu hòa nhìn chính mình.

Hắn nghe thấy người nọ nói, bảo bảo thực xin lỗi.

Nhưng hắn lại không dậy nổi một chút ít đồng cảm nào……

Mạc Cảnh Tuyên nhìn thấy hai mắt của Tiêu Ảnh đã đỏ đậm, đáy mắt không có chút cảm xúc nào cả, liền minh bạch rằng cảm xúc của người này sợ là đã sắp hỏng mất, đau lòng vội vàng xoay người vào nhà, còn không kịp đem hắn ôm vào trong lòng ngực, liền đã bị hung hăng ném trên mặt đất.

Mạc Cảnh Tuyên kêu rên một tiếng, có chút may mắn lúc trước đã khăng khăng đòi phô thảm lên sàn nhà, xoa mông đang định đứng dậy, Tiêu Ảnh liền nhào tới.

Tóc bị túm chặt về phía sau, Mạc Cảnh Tuyên bị bắt ngẩng cổ lên, còn không hiểu tại sao lại thành ra thế này, liền đã nghênh đón nụ hôn ác liệt từ Tiêu Ảnh.

"Ưm ——” Mạc Cảnh Tuyên ngửa đầu thừa nhận nụ hôn bạo ngược của Tiêu Ảnh, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, nhưng cậu không dám giãy giụa chút nào cả, cậu biết người ở trước mặt mình đã mất đi lý trí.

Buông tha đôi môi đã bị hắn cắn đến đỏ hồng đã bất kham sưng lên, Tiêu Ảnh hồng hốc mắt, bạo lực xé rách quần áo của Mạc Cảnh Tuyên.

Thấy tay của nam nhân bị đường chỉ của quần áo thít chặt tạo ra miệng vết thương kéo dài xuống một đường, từng dòng máu tươi thay phiên nhau ồ ạt chảy ra bên ngoài, Mạc Cảnh Tuyên đè lại tay của hắn: “Bảo bảo, anh bình tĩnh, em tới, để em tự cởi!”

Tiêu Ảnh ném tay cậu ra, chấp nhất xé rách quần áo của người ở dưới thân mình, giờ phút này hắn chỉ còn có một ý niệm, nuốt chửng lấy người này, đem người này dung nhập vào trong cốt nhục của chính mình.

“Roẹt roẹt ~ roẹt roẹt ~” quần áo của Mạc Cảnh Tuyên đều bị xé toạc, liền quần lót cũng chưa có thể may mắn thoát khỏi.

Tiêu Ảnh lại lần nữa bám vào người cậu, gắt gao đè lấy Mạc Cảnh Tuyên, cúi đầu hướng tới bả vai của cậu hung hăng cắn đi xuống.

“A ——” Mạc Cảnh Tuyên đau đến nỗi hô to một tiếng, cậu biết bờ vai của mình khẳng định đã đổ máu, nhưng người trên người mình còn đang dùng sức cắn xé.

Mạc Cảnh Tuyên không có ý định đẩy người đang đè trên người mình phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống chính mình ra, chỉ là quá đau khiến tay cậu có chút run rẩy, vội nhẹ nhàng vỗ về sống lưng của Tiêu Ảnh.

Sống lưng bị chụp vỗ, đáy mắt tĩnh mịch của Tiêu Ảnh hiện lên một tia thanh minh, nhắm mắt, buông miếng thịt trong miệng mình ra, nhìn bờ vai của người nọ đã là một mảnh huyết nhục mơ hồ, Tiêu Ảnh hất hất đầu, liếm nuốt từng giọt máu đang không ngừng chảy ra kia, sau đó lại tiếp tục bám vào người cậu, hôn lấy đôi môi cũng đã thấm máu tươi của người nọ.

“Ưm ——” Mạc Cảnh Tuyên ngửa đầu thừa nhận nụ hôn của nam nhân, một cái tay khác hoạt đến hạ thân của nam nhân, kéo ra khóa kéo, nắm lấy mãnh thú đang ngủ đông trong đám rừng cây kia, cậu biết, người nam nhân này cần một thứ gì đó tới phát tiết...

(Nơi này thiếu hụt thịt... Thịt thuyết minh: Không dám phóng thịt, cũng sẽ không đổi chương này, cho nên đành phải xóa đi, muốn nhìn hoàn chỉnh thịt có thể đi Kỷ Cambri xem đi, kỳ thật như vậy xem cũng đã khá lưu loát (tự nhận là vậy), tóm lại là tùy mọi người!)

Thời điểm Tiêu Ảnh tỉnh lại, bên ngoài trời cũng đã tờ mờ sáng, thân thể mạc danh đau nhức làm hắn nhíu nhíu mày, theo bản năng ôm chặt lấy người đang nằm bên cạnh mình, chờ hoàn toàn thanh tỉnh mới phát hiện ra hai người đang ngủ ở trên mặt đất.

Xoa xoa huyệt Thái Dương đang không ngừng trướng đau, Tiêu Ảnh tổng cảm thấy giống như đã quên chuyện gì đó, buông tay ra, cúi đầu tính toán hôn hôn người trong lòng ngực mình, mới phát hiện thân thể của hai người đều trần trụi, trong phòng càng là tràn ngập mùi xạ hương còn sót lại sau khi tình dục qua đi.

Khẩn trương bò dậy, nhìn người trong lòng ngực mình cả người đều xanh tím, nơi ấy càng là dính đầy hỗn hợp máu cùng tinh dịch đã có chút khô khốc, dịch đục đỏ trắng đan xen, ký ức của ngày hôm qua bỗng nhiên ùa về, từng màn thô bạo kia làm Tiêu Ảnh quả thực hận không thể giết chết chính mình.

Nhẹ nhàng đem người bế lên sô pha, nhanh chóng vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó gọi cho bác sĩ Hạ Thừa Vũ.

Tiêu Ảnh tràn đầy hối hận cùng đau lòng, đem người ôm vào trong ngực mình, rửa sạch phía sau cho cậu, Mạc Cảnh Tuyên chậm rãi mở hai mắt, bủn rủn nâng tay lên, sờ sờ đầu của người nọ nói: “Bảo bảo? Thanh tỉnh rồi sao?”

Tiêu Ảnh nắm chặt nắm tay, đau lòng nhìn người cho dù đã bị thương tới như vậy mà vẫn còn nhớ thương chính mình, đem mặt vùi sâu vào trong ngực của người nọ, Tiêu Ảnh nghẹn ngào: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi……”

Cười cười lắc đầu: “Bảo bảo vĩnh viễn không cần nói xin lỗi với em, vì anh, dù là làm bất cứ chuyện gì em đều nguyện ý, huống chi cùng anh kết hợp còn là nguyện vọng trong lòng của em bấy lâu nay!”

Ngẩng đầu nhìn người nọ ôn nhu cười với chính mình, Tiêu Ảnh hồng hốc mắt chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng hôn lấy đôi môi sưng đỏ của cậu: “Sẽ không như vậy nữa.”

Mặt của Mạc Cảnh Tuyên tối sầm lại, người này là đang tính toán không bao giờ làm tình với mình nữa hay sao? Này không thể được: “Anh đây là đang định để em cả đời dùng bàn tay năm ngón cùng miệng mình để làm chuyện đó hay sao? Không sợ em tìm người khác hả?”

“Dám tìm người khác thử xem xem!” Tiêu Ảnh gầm nhẹ, đem Mạc Cảnh Tuyên gắt gao ôm chặt vào trong lòng ngực mình.

Mạc Cảnh Tuyên trầm mặc……

Tiêu Ảnh thỏa hiệp: “Anh sẽ chăm chỉ học hỏi, lần sau sẽ không làm em bị thương nữa.”

Vừa lòng gật gật đầu, Mạc Cảnh Tuyên để mặc cho nam nhân giúp chính mình rửa sạch thân thể.

Nhìn toàn thân người yêu tràn đầy dấu vết xanh tím, Tiêu Ảnh cúi đầu không mang theo chút dục niệm nào khẽ hôn nhẹ lên những dấu vết ấy, nhẹ giọng nỉ non: “Tuyên à, nói em yêu anh, nói em sẽ không rời xa anh đi.”

“Em yêu anh, em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ rời xa anh.”