Trọng Sinh Thành Cô Chủ Tiệm Bánh

Chương 1: Gặp Thần Chết



Tỉnh dậy sau một giấc ngủ thoải mái với một loạt giấc mơ tuyệt vời, dạo vườn hoa, bắt bướm, bơi tung tăng cùng đàn cá trong làn nước xanh mát rồi chạy đua với thỏ trên cung trăng, Vũ Thư thấy mình nằm trong nhà xác.

Cô nhân viên tang lễ đang trang điểm tỉ mỉ cho cô, cánh tay bên kia của cô ta hình như bị thương mà được băng bó trắng toát. Sau phút kinh hoàng cô ngồi bật dậy nhưng chỉ có phần hồn bay ra ngoài, còn xác thì lặng im nằm đó. Cô hoảng loạn tột độ, hết sờ vào cơ thể hư không của mình đang lơ lửng lại nhìn phần xác lạnh lẽo, cô thế mà lại làm con ma chết trẻ ư, cô còn chưa làm đám cưới mà, chỉ mới nhận lời cầu hôn của bạn trai hai tuần trước đây, còn gia đình, người thân bạn bè cô nữa.

Vũ Thư khóc nức nở nhìn cô gái trong phòng. Cô ta là người hay ma mà mặt mũi cũng nhợt nhạt như cái xác lạnh của cô vậy. Vũ Thư đi tới trước mặt huơ huơ tay qua mắt cô ta không hề thấy phản ứng. Cô cúi xuống nhìn bản thân mình lần nữa, không thấy chân nhưng cũng không bay được chỉ là di chuyển nhẹ nhàng hơn. Thì ra trên phim ma cũng như vậy, nhà làm phim dù có hư cấu nhưng khá giống những gì cô đang trải qua.

Vũ Thư hy vọng mình không là con ma nữ xấu xí, mặt mũi tối đen dọa người, không thể tưởng tượng nổi nếu nhìn thấy chính mình lúc này sẽ ra sao, có tự hù chết mình không, mà chết rồi còn sợ chết thêm lần nữa làm gì. Vũ Thư tự lảm nhảm nãy giờ quên cả khóc tiếp. Nếu là ma sao lúc này cô còn lang thang ngồi đây, không phải có người dẫn lối lên thiên đường hay xuống địa ngục sao. Cả đời cô không làm chuyện khuất tất, không hại người, duy chỉ thi thoảng tám chuyện nói xấu người nọ, phê phán người kia, tuyệt đối không ném đá giấu tay, gắp lửa bỏ tay người, bla, bla không đến nỗi bị rút lưỡi đó chứ. Nghĩ đến hình phạt dành cho linh hồn ở địa ngục tầng thứ nhất mà cô đã kinh hãi không thôi. Vũ Thư lắc lắc đầu, dù là trong ý nghĩ cô cũng không dám tưởng tượng tiếp.

Cô bần thần nhìn người ta di chuyển xác mình ra nhà tang lễ, gia đình, người thân và bạn bè đều có mặt để tiễn biệt cô. Nhìn cha mẹ mình khóc thảm thương phải có người dìu đỡ mà lòng cô quặn thắt, nước mắt cũng lăn nhanh thành dòng, con gái bất hiếu lại làm cha mẹ đau lòng đến vậy. Bạn bè, đồng nghiệp của cô cũng đến khá đông. Có cả Mạc Gia, anh bạn thân từ bé của cô.

Vũ Thư lại gần bạn mình, thấy cánh mũi anh ửng đỏ, hạt nước mắt mới bắt đầu lăn trên khoé mi đã bị anh vội vàng lau sạch. Vũ Thư tiến tới ôm lấy vai anh, anh không cảm nhận được cô, nhưng cô thì rất cảm kích, người luôn tốt với cô từ trước tới nay ngoài cha mẹ là anh. Cô đảo mắt nhìn xung quanh tìm bóng dáng quen thuộc của Hải Phong mà chưa thấy.

Một lúc sau, anh xuất hiện, cầm trên tay một bó hồng trắng đặt lên thi hài cô. Nhờ phúc của cô nàng nhân viên nhà tang lễ vừa nãy mà nhìn cô trong quan tài không đến mức dọa người. Gương mặt vẫn xinh đẹp, dịu dàng, an ổn như đi vào giấc ngủ sâu. Hải Phong nán lại bên thi hài cô khá lâu, tay đưa lên xoa mi tâm với nét mặt âu sầu, mệt mỏi.

Vũ Thư không kìm được lòng, cô chạy tới ôm anh từ phía sau lưng. Sao cô lại chết thế này, cô còn muốn sống bên cha mẹ, cô còn muốn làm cô dâu. Hải Phong bỗng tiến đến gần thi hài cô, thì thầm vào tai cô điều gì đó. Vũ Thư vì là hồn ma nhưng tinh lực cũng bình thường, đâu có thuật đọc tâm, cô nàng tò mò ghé sát xuống xem anh nói gì.

Chỉ nghe được mấy câu: "Tha lỗi cho anh, kiếp sau tìm người tốt hơn anh nhé". Vũ Thư khó hiểu, anh có lỗi gì với cô, không phải người yêu nhau vẫn hứa hẹn kiếp sau, sao anh không muốn gặp lại cô, mối nghi ngờ này không làm rõ cô có lên thiên đường hay xuống địa ngục cũng không cam lòng.

Đang ngồi bệt dưới đất nãy giờ không để ý, có người đàn ông một thân vest đen lịch lãm đến trước mặt kéo cô đứng dậy. Vũ Thư giật mình: "Anh là ai, sao anh thấy tôi?" "Ta là Thần Chết tập sự đến để đưa cô đi". Vũ Thư ngạc nhiên: "Thần Chết cũng phải tập sự sao?"

"Dĩ nhiên, cái gì chẳng phải học." Thần Chết bình thản trả lời. Vũ Thư thở dài ngao ngán: "Đến chết cũng phải học nữa sao, mệt mỏi vậy." Thần Chết tập sự còn có vẻ buồn hơn cô: "Phải đó, nhưng sự thật là vậy, chia buồn với con người, sự học còn theo mãi mãi."

Vũ Thư tò mò quan sát rồi lại hỏi, cô nàng lần đầu đi chết nên mọi thứ đều lạ lẫm mới mẻ: "Sao anh là Thần Chết mà bảnh bao đến vậy?" Thần Chết tập sự đưa tay lên vuốt tóc, chỉnh lại áo vest rồi mới trả lời: "Con người luôn sợ Thần Chết, luôn tưởng tượng ta trong bộ dạng một bộ xương cầm lưỡi hái, giờ phải đổi giao diện cho bớt thấy ghê, mấy ông Thần Chết tiền nhiệm là vẫn giữ bộ dạng đó đấy, may cho cô, đến thời của ta thì tiến bộ hơn."

Vũ Thư phì cười: "Là tôi may quá cơ, đến chết vẫn còn may, ôi thật là bi đát quá." Cười xong cô muốn khóc là khóc ngay được. "Cô có thể đi theo ta được rồi." Nói rồi Thần Chết còn muốn đưa tay kéo cô đi. Vũ Thư lộp bộp trong lòng, bắt đầu hoảng: "Đi đâu cơ? Anh dẫn tôi đến chỗ nào đó?" Thần Chết tập sự bình thản: "Đi vào phòng kia đợi, lát nữa người ta đưa xác cô đi hỏa thiêu." Vũ Thư thở phào nhẹ nhõm: "Tưởng anh đưa tôi xuống địa ngục." Thần Chết mỉm cười ưu nhã: "Dễ lắm nếu muốn tham quan tôi đưa đi từng tầng." Vũ Thư vội vàng xua tay: "Không, không, tôi không muốn tham quan, vẫn là vào phòng kia tốt hơn."