Trọng Sinh Thành Cô Chủ Tiệm Bánh

Chương 4: Khởi đầu mới



Lâm Nhi quyết định đi siêu thị mua ít giấy dán tường và đồ ăn. Căn phòng trọ cần phải chỉnh trang lại theo ý cô. Dù cuộc sống không được như trước đây nhưng ít nhất cô sẽ khắc phục dần dần. Một phần ký ức của Lâm Nhi cũ vẫn còn nên cuộc sống của cô diễn ra cũng không mấy khó khăn, thích ứng rất nhanh. Cô bắt tay vào dọn dẹp, bầy biện lại đồ vật trong nhà. Lâm Nhi không có máy tính, đồ đạc cũng ít, quần áo thì đơn điệu nhưng đồ trang điểm khá nhiều, cô nàng học make up nên có sẵn những đồ đó là đương nhiên, đồ này thì yên tâm dùng vì là đồ cá nhân, cô nàng không đem theo tới nhà tang lễ. Căn phòng 20m2 chỉ bằng 1/5 căn hộ cũ của cô nhưng không sao, sự nhỏ nhắn cũng mang lại cảm giác ấm áp, chỉ cần kê dọn hợp lý một người sống cũng rất thoải mái.

Lâm Nhi nghĩ đến việc đi phỏng vấn xin việc nhưng việc đó rất không dễ dàng, cô không có bằng cấp. Nếu nhận việc làm thêm tay chân thì có chút chưa thích ứng nhưng vẫn nên thử. Một thời gian nữa kiếm đủ tiền mua máy tính cô sẽ kiếm việc làm thêm từ thiết kế đồ họa online.

Đây là lần thứ hai cô nàng đi dạo quanh siêu thị gia dụng trong Trung tâm thương mại. Với số tiền còn lại không thể phung phí cô đi mua gì cũng phải nhìn giá. Phòng trọ bị hỏng đèn ngủ không thể không thay, cô cũng muốn sắm đèn tốt làm đồ trang trí trong phòng luôn, kèm theo khăn trải bàn màu sắc tươi sáng sẽ thổi luồng gió mới cho căn phòng. Chọn lựa chán chê cô quyết định mua thêm một kệ lắp ghép nhỏ xinh, nhìn thấy đồ đẹp là bao dự định tiết kiệm tan biến cả. Nhưng Lâm Nhi cũng không phải không biết tính toán cô chỉ mua đồ trong khả năng cho phép. Sau này ổn định hơn cô nhất định sẽ mua sắm cho thỏa.

Thanh toán xong cô đẩy theo xe hàng tới tiệm bánh gần siêu thị. Trung tâm thương mại này khá lớn, tiền thuê mặt bằng kinh doanh ở đây chắc chắn không ít. Vì là con người vô sản nên giờ trong mắt Lâm Nhi giờ là vô số tính toán thiệt hơn. Ngắm nhìn tiệm bánh xinh đẹp với các loại bánh rực rỡ sắc màu bên trong Lâm Nhi lại nghĩ lại ước mơ ngày bé là lớn lên mở tiệm bánh.

Năm cô 12 tuổi cô đã làm chiếc bánh kem đầu tiên tặng Mạc Gia, cậu ấy keo kiệt giữ khư khư không cho cô ăn cùng nên không biết hương vị bánh thế nào. Về sau cô vẫn tiếp tục làm bánh và càng ngày càng lên tay. Nhưng cô chỉ coi đó là sở thích cá nhân, nên tập trung phát triển sự nghiệp với thiết kế đồ họa. Mạc Gia vẫn luôn khen cô là con người hội tụ tinh hoa, cô biết anh tâng bốc mình mà vẫn vui.

Chống tay lên xe đẩy suy nghĩ ngẩn ngơ, thẫn thờ, cô bất cẩn đẩy xe hàng vào nhân viên tiệm bánh đang chờ ship bánh kem đi, hậu quả của vụ va chạm là hộp bánh kem trên tay cậu nhân viên đổ nhào, chắc chắn bánh đã biến dạng không nhận ra. Cậu ta không nổi khùng ngay mà vò đầu bứt tóc mồm liên tục lẩm bẩm: "Chết tôi rồi, chết tôi rồi." Lâm Nhi lại bình tĩnh đến lạ tự nhủ trong lòng: "Chị đây chết rồi cũng thấy có sao đâu."

Cậu chàng lúc này nhìn sang cô với ánh mắt oán thán: "Chị giết tôi rồi, chị đền đi." Lâm Nhi cũng đâu thoái thác trách nhiệm: "Tôi đền." Cô nhân viên khác trong tiệm vội chạy ra, bộ dạng cũng luống cuống như cậu chàng: "Chết rồi, bánh sinh nhật giao cho khách, bà chủ lại ra ngoài mất rồi, sao làm kịp cái khác đây, shipper đến lấy giao bây giờ đây, chết chắc rồi, chết chắc rồi."

Lâm Nhi thở dài trong lòng: "Bọn trẻ chưa trải sự đời, đâu phải muốn chết là chết được đâu, còn đi gặp Thần Chết tập sự mà thương thuyết nha." Cô bình thản "Có mẫu ở đấy không tôi làm lại cho." Hai đứa nhóc như nghe được chuyện lạ há hốc mồm, đồng thanh: "Hả, chị biết làm?" Lâm Nhi đẩy xe hàng ra một góc, ung dung đi vào tiệm, hai đứa dù còn nghi ngờ nhưng chỉ biết bấu víu vào cọng rơm cuối cùng là cô.

Cô bé kia vội lấy ảnh trong điện thoại dơ lên trước mặt Lâm Nhi: "Là mẫu này, chị có chắc làm được không?" Lâm Nhi quan sát bức ảnh, chỉ là kỹ thuật bắt kem bằng các loại đui cơ bản không khó khăn gì cô dứt khoát trả lời: "Làm được, giúp tôi chuẩn bị các túi bắt kem." Lâm Nhi từ tội đồ tiệm bánh giờ đây lại đứng chỉ đạo hai nhân viên chạy tới chạy lui hỗ trợ cô hoàn thành chiếc bánh.

Nhân viên giao hàng đã đến, đứng chờ sẵn. Hai nhóc nhân viên thì toát mồ hôi hột. Lâm Nhi lấy cốm trang trí rắc lên theo đúng mẫu rồi cắm một lá cờ xinh xinh in dòng chữ Happy Birthday là hoàn thành. Cô bé nhân viên nhanh chóng bê khay bánh đặt vào hộp cậu nhân viên đang cầm sẵn, đóng hộp cẩn thận rồi giao cho bạn nhân viên giao hàng. Cả hai đứa thở ra một hơi, lấy giấy lau vội mồ hôi toát ra trên trán.

Lâm Nhi thì hoàn toàn thoái mái, cô tập trung trang trí bánh còn chạy việc là hai người kia lo nên khá nhàn nhã. Trở lại vấn đề, cô hỏi giá để trả tiền chiếc bánh ban nãy. Tiền vừa đưa ra thì có người đẩy về phía cô là một cô gái ngoài ba mươi, mặt tròn tròn, trắng trẻo, phúc hậu. Cô ấy vừa đẩy tiền về phía cô vừa nói: "Em không phải trả, chị là chủ tiệm bánh, nếu em chưa có việc làm thì đến tiệm chị làm luôn." Lâm Nhi bất ngờ với cơ duyên may mắn này, cô không hề từ chối, vui mừng mà nhận lời luôn.

Chị chủ tiệm là Quỳnh Nhu, đã có hai nhóc tỳ đang còn bé, vừa làm bánh, vừa bán hàng, vừa con nhỏ khiến chị quay mòng mòng, thợ chính của tiệm sáng nay xin nghỉ việc, chị đang lo sốt vó thì Lâm Nhi xuất hiện như vị cứu tinh. Quỳnh Nhu mở tủ bánh lấy ra chiếc bánh kem việt quất xinh xắn đưa nhân viên gói lại cẩn thận tặng cho Lâm Nhi: "Đây là quà gặp mặt, hy vọng sẽ cùng em hợp tác lâu dài." Lâm Nhi vui vẻ nhận chiếc bánh, cô nàng cũng rất tự tin: "Chị yên tâm, em sẽ cố hết sức."

Cô nàng tung tẩy đẩy xách bánh kem rồi đi lấy đồ mang về nhà. Cô còn cắt đôi bánh kem đem tặng bác chủ nhà, người giúp cô lấy lại mạng sống kiếp này. "Khiếp, chu đáo thế nhờ, bác bị tiểu đường có ăn được đâu, bác để phần cháu gái bác vậy, lát đi đón nó học thêm về cho nó ăn. Đợt này bác thấy cháu thay đổi hẳn đấy con gái. Cố gắng lên, còn trẻ còn xuân sắc đừng bao giờ nghĩ dại nữa."

Lâm Nhi rất cảm kích với bác ấy: "Bác tên là Hiền có khác bác ạ, thi thoảng bác có the thé với cháu nhưng cháu biết bác rất bao dung và tình cảm mà, bác yên tâm cháu giờ đây khác xưa rồi ạ." Bác ấy lại vỗ vào vai cô trách yêu: "Mày làm bác đến bạc thêm cả đống tóc, lo mà sống tốt đi không tao thêm tổn thọ." Lâm Nhi hứa chắc nịch: "Từ nay trở đi bác sẽ thấy cháu thay da đổi thịt mỗi ngày."