[Trọng Sinh] Thiên Võng

Chương 1: Tất cả đã trở lại



Trời sáng sớm trong xanh tươi đẹp, ngoài suối phụ nữ vui vẻ cùng nhau trò chuyện, người cầm theo một rổ rau để nhặt, người lôi chậu ra giặt quần áo. Đám trẻ con vui đùa ríu rít dùng tay hất nước suối vào nhau, con suối từ trên cao chảy xuống dòng nước mát lạnh trong veo, cây cối xung quanh xanh ngắt.

Ánh nắng chói chang từ bên ngoài thông qua ô cửa sổ chiếu vào căn phòng gỗ đơn sơ. Trên giường một cô gái xinh đẹp đang nhắm mắt ngủ say sưa, tấm chăn trắng tinh che ngang ngực cô để lộ cần cổ mịn màng, xương quai xanh sâu hoắm quyến rũ, cùng bờ vai trắng muốt.

Dường như ánh nắng chiếu vào ngày càng gay gắt, cô gái có chút khó chịu cựa mình. Cựa quậy một lát rốt cuộc đôi mi mềm mại dài cong cũng mở ra. Một đôi mắt xinh đẹp bất chợt xuất hiện, đôi đồng tử màu nâu long lanh như ngọc lấp lánh ánh nước mở ra.

Hình ảnh trần nhà bằng ngói đỏ khiến cô hoảng hốt giật mình ngồi bật dậy. Phòng của cô...không có kiểu kiến trúc như vậy.

Ngải Tình mở to hai mắt nhìn xung quanh, nhìn từng một đồ vật, tim cô từng hồi từng hồi không thở nổi. Chiếc giường này, tủ quần áo này, cả căn phòng này, không phải là phòng của Cảnh Thiên hay sao.

Mọi thứ sống động như thế, rõ ràng như thế, giống như một lần nữa cô được trở lại quá khứ, được nhìn nơi này lần cuối.

Ngải Tình nhìn đến khuôn cửa sổ đằng kia, đơn sơ mộc mạc biết mấy, từ đây nhìn ra có thể thấy được con suối cao cao, nước từ trên đổ xuống tuông trào tứ tán.

Ngải Tình đặt hai chân xuống giường định đi về hướng cửa sổ, nhưng vừa đứng dậy cơn đau bên dưới khiến cô đứng không vững ngã nhào xuống đất.

"Aaaa" Thân dưới đau như bị xé làm đôi, cô nhíu mày chịu đựng đứng dậy, vừa nhóm người trong đầu liền xuất hiện một ý nghĩ khiến cô mở lớn mắt.

Đau, là đau sao? Nằm mơ...nằm mơ sẽ không cảm thấy đau.

Ngải Tình lập tức nhìn xuống thân thể mình, ban nãy tầm mắt cô chỉ nhìn thấy tấm chăn trắng chùm lấy cơ thể, vì đột ngột vấp ngã mà tấm chăn cũng bị rơi ra, một cơ thể trắng mịn trần trụi đập vào mắt cô.

Nhìn vào cơ thể nõn nà xinh đẹp này, Ngải Tình không nhịn được sờ lên làn da ấy. Không hề có một vết bằm nào, cũng không có vết thương đáng sợ, vừa mềm vừa mịn giống như da em bé.

Một cơ thể hoàn mỹ xinh đẹp động lòng người, cảm giác đau thân dưới, căn phòng này...

Ngải Tình gắng gượng đứng dậy vạt chăn xuống đất, đến khi vết máu đỏ thẫm trên ga giường lồ lộ xuất hiện mới khiến Ngải Tình như bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Hình ảnh giống vậy, khung cảnh giống vậy, chính là sau đêm Cảnh Thiên cướp lấy lần đầu tiên của cô.

Đúng, chính là nó.

Một cỗ xúc động dâng trào trong cô, Ngải Tình quên cả đau đớn túm chăn rơi dưới sàn quấn lên người chạy nhanh về phía cửa sổ. Một cây cau già to lớn đứng sừng sững giữa khoảng vườn sau phòng anh, tươi tốt vô cùng, những chùm hoa cau trắng muốt bị gió nhẹ thôi đung đưa.

Tại cây cau này, Cảnh Thiên từng bị trói chặt vào thân cây, bỏ đói ba ngày ba đêm. Cô còn tưởng rằng sau đó họ sẽ thả anh ra, không ngờ bọn chúng lại xếp củi xung quanh châm lửa thiêu cháy anh.

Giọt nước mắt không kìm được chảy dài trên hai má trắng mịn của cô, lúc đó chỉ đơn thuần là cô không ngờ đến, một chút đau lòng cô cũng không có.

Ông trời cũng thật có mắt, một người máu lạnh tàn nhẫn như cô nhận được quả báo như vậy cũng thật công bằng.

Đêm qua sau khi Tĩnh Bách Xuyên say rượu trở về liền lôi cô ra đánh một trận, Ngải Tình đau đớn bò khỏi nhà trong cơn mưa lớn, chỉ là bò khỏi cửa trốn quanh biệt thự, cô không có nơi nào để đi, cũng không có tiền để đi, cuối cùng cô ngất ở cạnh vườn hoa.

Ngải Tình cũng không biết là cô bị ngất, quá tuyệt vọng nên hồn mới trôi dạt theo thời không trở lại nơi này, hay là cô đã chết rồi sống lại.

Khả năng chết thật ra cũng có, cơ thể cô đã quá suy nhược cộng thêm bị Tĩnh Bách Xuyên ngày ngày đánh đập, chứng thiếu máu không được chữa trị trong đêm mưa giá rét cô ra đi cũng thật sự có khả năng rất cao.

Có điều, cô thật sự đã sống lại, cô đã sống lại rồi. Sống lại vào thời khắc mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, Cảnh Thiên vẫn còn sống, cô vẫn là người thừa kế của Tịch thị, cô không hề bán đi tất cả gia sản để cứu Tĩnh Bách Xuyên khỏi tù tội, cô vẫn còn tất cả

Ngải Tình xúc động khóc đến lê hoa đái vũ, một tay cô cầm chặt tấm chăn mà khóc, đột nhiên trong phòng vang lên tiếng cửa làm Ngải Tình xém chút té ngã.

Tiếng bước chân mạnh mẽ hữu lực bước vào, nhìn thấy bên cửa sổ bóng hình nhỏ nhắn đang ôm chặt chăn thút thít, Cảnh Thiên không nhịn được thở dài.

Anh đóng cửa lại từ từ đi đến bên giường, ánh mắt như có như không nhìn lướt qua vệt máu đỏ trên giường, anh chống hai khủya tay lên gối, tay ôm trán đau đầu suy nghĩ.

Nhịp tim của cô đập liên hồi, là anh. Chỉ cần cô quay lại, chỉ cần cô quay lại sẽ được gặp anh, được gặp lại Cảnh Thiên.

Ngải Tình ngăn lại tâm trạng đang xôn xao của mình, cô từ từ quay lại nhìn anh. Dáng người cao gầy cô mong nhớ như ý nguyện xuất hiện trước mắt cô, anh vẫn giống như kiếp trước, dằn vặt hối hận việc bản thân say quá mà không kìm được làm nhục cô.

Không, cô không muốn anh dằn vặt.

Ngải Tình bất chấp nắm chặt chăn chạy nhanh về phía anh, Cảnh Thiên nghe tiếng bước chân cũng ngốc đầu dậy. Khoảnh khắc hai mắt giao nhau chưa được hai giây Ngải Tình đã vấp phải mép chăn trượt ngã, hai gối đập xuống sàn, đầu đập vào gối anh.

"Aaaa" Cô hét lên đau đớn, có ai như cô không chứ, vừa sống lại đã ngã lên ngã xuống không ngừng.

Cảnh Thiên ngay lập tức trượt người xuống sàn đỡ lấy cô, bàn tay to lớn nóng nổi nắm lấy hai vai mảnh khảnh của cô.

Ngải Tình vừa bớt đau không ngốc đầu dậy mà lợi dụng cơ hội lấy đà nhào vào lồng ngực rộng lớn của anh, mặt vùi vào ngực anh, hai tay ôm chặt lấ cổ anh.

Cảnh Thiên giây phút cảm nhận được sự mềm mại ở trong lòng liền ngay lập tức hoá đá, hai tay cô ôm chặt lấy cổ anh không buông, thút tha thút thít trong lòng anh.

Cô cố tình buông hẳn tấm chăn ra, bây giờ cô có thể cảm giác được chăn đã tuột đến bên hông cô.

Sự va chạm mềm mại chỉ có một lớp áo thun mỏng của anh ngăn cách, Cảnh Thiên vừa ngước mắt xuống máu nóng trong người lập tức sôi trào hùng hục. Bờ lưng trắng nõn không chút tì vết, da thịt trắng đến phát sáng mịn màn như làn da em bé hiện trước mắt anh, khoé mắt anh còn có thể nhìn thấy được một phần bầu ngực trắng nõn tròn đầy của cô đang ép vào người anh. Bàn tay anh lập tức buông hai vai cô ra, mặc dù cảm giác chạm lên vai cô cũng rất tốt, rất mịn màng nhưng mà anh nhịn không được thật sự muốn chạm vào bờ lưng mê người kia.

Cảnh Thiên hít sâu một hơi, hai bàn tay lập tức ôm chặt lấy lưng cô siết vào lòng. Con mẹ nó, đã chết đi được, mặc kệ, cùng lắm là một lát bị cô tát cho vài cái thôi, ôm trước tính sau vậy.

Cảnh Thiên vỗ vỗ lưng cô, nghe tiếng khóc nhỏ nhẹ trong ngực mà lòng anh ngứa ngáy, anh nhỏ giọng.

"Sao vậy?" Tiếng nói trầm thấp từ tính của anh vang lên, Ngải Tình càng nhịn không được khóc dữ hơn, đã một kiếp rồi, bao nhiêu năm rồi cô mới nghe lại được giọng nói này.

"Xin lỗi." Cảnh Thiên buông tay khỏi người cô, không biết đặt ở đâu liền chà chà lên đùi che giấu sự hồi hộp của mình.

Hành động này Ngải Tình vừa lúc bắt gặp được, anh là đang nghĩ mình chính là kẻ làm cô khóc sao, Ngải Tình lập tức nhóm người dậy mặt kề sát mặt anh làm nũng.

"Em...đau~."