[Trọng Sinh] Thiên Võng

Chương 16: Càng độc, hắn càng thích



Chủ động như vậy, ngoan ngoãn như vậy, chỉ cần đến nơi là có sẵn để bắt về, nếu Ngải Tình không nói trước với anh thì có lẽ trong lần đầu tiên này anh đã nghĩ bắt vợ còn dễ hơn cả bắt thú rừng đấy chứ.

Cô gái có nốt ruồi ở khóe mắt? Cảnh Thiên nấp sau thân cây lẳng lặng quay sát, trước mắt có khoảng vài người phụ nữ, ở khoảng cách quá xa anh không xác định được là người nào có đặc điểm như trên.

Cảnh Thiên quay đầu lại gật đầu, mọi người phía sau lập tức quan sát xung quanh, đảm bảo rằng không có ai gần đây thì lập tức hành động.

Dễ như trở bàn tay, xế chiều bọn anh đã đi được nửa đường trở về.

"Thả chúng tôi ra đi mà, cầu xin các anh đấy." Một cô gái không nhịn được khóc toán lên, Cảnh Thiên, Ba Lỗ, A Bái đi phía trước, đám người phụ nữ đi ở giữa, còn lại là đám đàn ông ở sau canh chừng.

Trong những người phụ nữ chỉ có một mình Đinh Vy Vy là không hề hoảng sợ, sự huấn luyện về tinh thần thép của một người cảnh sát đã giúp cô ta trấn tĩnh trong hoàn cảnh như thế này.

Sau một hồi quan sát cuối cùng ánh mắt của ta không thể rời khỏi được một bóng người, bóng dáng người ấy cao lớn, thon gầy, cứ dõng dạc đi về phía trước, dù không thể nhìn trực diện nhưng qua góc nghiêng tinh tế anh vô tình lộ ra trên những con đường ngoằn ngoèo phải lệch bước, không khỏi khiến Đinh Vy Vy tim đập lỡ một nhịp.

So với Tĩnh Bách Xuyên thư sinh nho nhã, người đàn ông này lại mang một nét đẹp phóng túng chết người.

"Đám phụ nữ này thật phiền chết!" Ba Lỗ không nhịn được thốt một câu.

Cảnh Thiên dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đằng sau lưng, anh lập tức quay đầu nhìn lại.

Lần này vừa vặn gương mặt một người phụ nữ theo chiều ánh sáng lộ ra rõ rệt, nốt ruồi dưới khóe mắt cô ta trông giống hệt như nốt ruồi Hồ Ly.

Cảnh Thiên nhìn qua Ba Lỗ, khóe mắt phát ra chút lạnh lẽo.

"Vậy thì chọn một người yên tĩnh chút."

"Người nào yên tĩnh chứ?" Ba Lỗ quay sang nhìn anh.

"Là cô gái có nốt ruồi dưới khóe mắt đấy, bị bắt đi cũng không chút sợ hãi, hợp với tính cách thô lỗ của ai kia." Cảnh Thiên vẫn không hề sửa đổi cái tính miệng độc của mình.

Ba Lỗ nghe xong có chút nghẹn họng, nhưng vẫn quay đầu về sau nhìn.

Cho đến khi nhìn thấy một cô gái gương mặt không chút sợ hãi cứ nhìn chằm chằm về phía trước, hắn liền nở một nụ cười quái dị.

"Kẻ không sợ hãi đột nhiên phải sợ hãi, quá trình này rất thú vị, rất đã."

Cảnh Thiên đối với bản tính cầm thú của hắn không còn xa lạ gì, cho hắn một cái liếc mắt, cũng không phản bác.

Dường như Ba Lỗ thật sự có ý với Đinh Vy Vy, bước chân đi chậm lại, từ hàng trước chuyển thành hàng giữa ngang hàng với bọn họ.

Đinh Vy Vy không hề phát giác ra nguy hiểm, cứ như ma xui quỷ khiến ngắm nhìn bóng lưng Cảnh Thiên. Ba Lỗ cũng nhìn ra được tâm tư của cô ta, đàn ông đã có vợ mà cũng dám dòm ngó, đáng chết, đáng hận.

Bản tính cầm thú trong hắn trỗi dậy, phát tán cảm giác lạnh lẽo cùng chiều với gió rét của rừng cây vắng lặng, không khỏi khiến người khác rùng mình.

Người phụ nữ này, hắn thích. Càng độc hắn càng thích.

Tối nay bọn họ dừng chân tạm một chỗ không biết là chỗ nào, chỉ biết xung quanh có một vài căn nhà bỏ hoang, gỗ xưa đó đều mục nát cả, không ngủ lại được.

Cảnh Thiên chủ động đến lều tự dựng vừa xong tìm Ba Lỗ, thoải mái ngồi xuống.

"Thích rồi à?" Buổi chiều Cảnh Thiên có đến một con suối nhỏ tắm giặt, bây giờ trên người anh mặc một quần rằn ri xanh và áo sơ mi đen đơn giản.

Lúc trước loại áo ưa thích của Cảnh Thiên là áo thun mỏng vừa mỏng vừa thoải mái. Nhưng hôm đó cô đã nói với anh, loại áo mỏng này sẽ làm lộ ra hết cơ bắp cùng cơ bụng, mồ hôi đổ một cái liền cứ như dính chặt vào người anh vậy.

Tâm tư ghen tuông của cô gái nhỏ này làm anh vui vẻ không thôi, sau này anh chỉ mặc áo thun mỏng khi ở nơi toàn là đàn ông. Nếu bất đắc dĩ phải mặc cũng phải có áo khoác ngoài, hay sơ mi thẳng tiến như bây giờ cũng được.