[Trọng Sinh] Thiên Võng

Chương 37: Ngàn lần xin lỗi anh



Hoá ra chỉ là nằm mộng, Cảnh Thiên không mặc áo nhưng nóng đến chảy cả mồ hôi hột.

Sự thật ngày hôm đó lại đau lòng hơn rất nhiều, Cảnh Thiên thậm chí cả người của cô còn không được chạm vào. Vừa đưa Ngải Tình về được đến nơi cô đã liên tiếp quăng đồ đạc lên người anh, buộc anh phải tránh xa cô ra.

Ngải Tình vẫn phải thay đồ, nhưng mà là người phụ nữ trong bản thay cho, làm gì có chuyện xuân sắc như vậy.

Cảnh Thiên muốn đi vệ sinh, vừa vén chăn ra anh đã muốn chui đầu xuống đất.

Cảnh Thiên không có thói quen ngủ mặc áo, nhưng mà vẫn luôn mặc quần tây đen dài, vết ướt rõ rệt dưới đũng quần làm anh thật muốn đấm cho mình một đấm, vội nhìn sang Ngải Tình xem cô có thức giấc không.

Cũng may, bảo bối của anh vẫn ngủ yên lành, hai mắt nhắm nghiền say giấc. Nếu cô mà thức giấc lúc này Cảnh Thiên dù có mười cái mạng cũng muốn tự sát tại chỗ.

Đã bao nhiêu tuổi rồi còn mộng xuân, dẹp đi nhé. Cả thân thể như ngọc anh còn được hưởng thụ qua, huống chi một Cảnh Thiên lén lút làm chuyện xấu trong mơ chứ.

Anh nhẹ nhàng bước đến mở tủ ra lấy bộ quần áo khác, nhanh chóng thay ra, một chút chứng cứ để lại cũng không có.

Buổi sáng tinh mơ, Ngải Tình bị tiếng gõ cửa đánh thức. Cô khó khăn mở hai mắt ra, động đậy cả người uể oải. Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn vang lên không ngừng, Ngải Tình cũng không biết là ai lại vô duyên như thế, trời rõ ràng vẫn còn sớm, nếu có Cảnh Thiên ở đây anh đã sớm đuổi người nọ đi rồi.

"Cốc cốc."

"Đến đây." Cô cố gắng chống cả người mệt mỏi đứng dậy, cơn đau bụng âm ỉ đỡ rất nhiều nhưng cả người vẫn còn mệt như đi đánh trận.

Cánh cửa vừa mở ra, Ngải Tình xem chút đã theo bản năng đóng cửa lại.

Đinh Vy Vy đứng bên ngoài nặng ra một nụ cười rực rỡ nhìn cô, nếu là đàn ông nhìn qua chắc chắn sau đó cô ta có nói ra yêu cầu gì, họ cũng sẽ đồng ý.

"Chào cô, tôi là Vy Vy, tôi cũng là người ở Phú Thành, chúng ta làm quen được không." Đinh Vy Vy tự động thân thiết bước tới nắm lấy tay cô, điệu bộ hết sức thân thiện.

Cô nói không có được không vậy, như vậy có quá đáng lắm không? Chắc không hề quá đáng chút nào đâu.

Ngải Tình cũng cười lại với cô ta, đứng nép người sai một bên cho cô ta vào phòng.

"À, Vy Vy đúng không, cô vào đi."

Ngải Tình sau khi để cô ta bước vào cô liền nhanh chân đi tới kéo ghế ra, cô không có muốn kéo ghế cho cô ta nhưng mà lỡ cô ta ngồi lên giường thì phải làm sao.

Giường của cô và Cảnh Thiên không thể để người khác tùy tiện động tới.

Đinh Vy Vy ở phía sau đột nhiên quay người khóa cửa lại, khẩn trương nhìn nhìn Ngải Tình.

Ngải Tình nhướng mày khó hiểu, giây sau Đinh Vy Vy đã kéo tay cô ngồi xuống.

"Tịch Ngải Tình, tôi là đồng nghiệp của Bách Xuyên."

Đinh Vy Vy nghiêm túc nói với cô, âm lượng đủ hai người nghe thấy. Một bộ dạng đoan chính của một vị cảnh sát được thể hiện hoàn mỹ trước mắt Ngải Tình.

Ngải Tình thật sự rất nể phục cô ta, nếu cô không phải là người đã sống lại một kiếp, e rằng cũng sẽ bị bộ dạng này đánh lừa.

Thấy Ngải Tình vẫn không có chút động tĩnh, Đinh Vy Vy liền gấp gáp.

"Tôi là cảnh sát, cô muốn thoát khỏi đây buộc phải nghe theo tôi sắp xếp."

Ngải Tình giả vờ sợ hãi, hơi thở nặng nề hơn, hỏi lại.

"Cô thật sự là đồng nghiệp với Tĩnh Bách Xuyên sao."

Bách Xuyên? Có cảnh sát nào gọi đồng nghiệp thân thiết như thế không.

Ngải Tình có thể làm mưa làm gió trong thương trường, chỉ riêng thất bại khi nhìn người ở kiếp trước cũng đủ để cô tự ti cả đời.

Đinh Vy Vy lập tức bắt lấy tay cô:

"Đúng vậy, cô phải nghe lời tôi nói, cô cố gắng an phận một chút, nghe sắp xếp của tôi, khi nào tôi phát hiện ra sơ hở sẽ âm thầm báo cho cảnh sát biết."

Ngải Tình tay run run cầm lấy bình nước rót cho Đinh Vy Vy một ly, cô ta nhận lấy. Vừa cúi người xuống uống nước ánh mắt cô ta lại quét trên người Ngải Tình.

Cô gái này cứ liên tục nhìn xuống đất, gương mặt có phần mệt mỏi, Đinh Vy Vy không ít lần hỏi những người phụ nữ khác ở đây. Cái người tên Cảnh Thiên kia nghe nói rất cưng chiều Tịch Ngải Tình, nhưng nhìn qua Tịch Ngải Tình thì không phải như vậy, cô ta không nhịn được hỏi cô:

"Khụ, cô Tịch, tôi hỏi một vấn đề được không?"

Ngải Tình ngước mắt lên nhìn Đinh Vy Vy, cô ta mặt dù có hơi lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn quyết định hỏi.

"Chồng cô, cái người gầy gầy ấy, có đối xử tốt với cô không?"

Ngải Tình vô ý thức siết chặt bàn tay sau lưng, kiếp trước cô ta không hề hỏi cô về vấn đề này, e là sự xuất hiện của Ba Lỗ đã thay đổi mọi chuyện không ít.

Ngải Tình ánh mắt lộ rõ vẻ buồn rầu, kéo tay áo lên.

Trên khuỷu tay Ngải Tình có một vết sẹo dài khoảng hai đốt tay, không lớn lắm nhưng xuất hiện trên làn da trắng nõn mịn màng lại trở thành một sự tàn phá.

Trước mặt Cảnh Thiên cô rất hay giấu vết sẹo này, cho dù có là lúc thân mật, khủya tay cô cũng đặt xuống ga giường.

Anh sao có thể không thấy, chỉ là vốn dĩ anh có hơi xót một chút, nhưng mà chỉ cần không ảnh hưởng đến xương khớp sinh hoạt của cô Cảnh Thiên cũng không quan tâm nữa.

Vết thương này là lúc ban đầu đôi co với bọn người định bắt cô đến đây, không cẩn thận ngã xuống vách núi. Vết thương ở những chỗ khác đều được xử lí tốt, chỉ có riêng khuỷa tay khó thấy nên không ai phát hiện.

Ngải Tình quyết định sau khi về thành phố nhất định phải đi xoá vết sẹo này đi. Xấu chết đi được, Cảnh Thiên không quan tâm nhưng cô quan tâm.

Đinh Vy Vy nhìn thấy vết sẹo đồng tử liền co rút lại, người tên Cảnh Thiên đó nhìn qua đẹp trai phóng túng, không ngờ lại có sở thích quái đản như thế.

Ngải Tình không nói câu nào nhưng nhìn ánh mắt của cô, Đinh Vy Vy không khỏi rùng mình. Nếu trên người cô ta có những vết sẹo này chắc chắn sẽ rất xấu, không thể được.

Ba Lỗ mặc dù là một tên cầm thú nhưng không có sở thích cầm dao gạch lên người Đinh Vy Vy. Nhất thời chút tâm tư nhỏ đối với Cảnh Thiên cũng biến đâu mất, mọi chuyện vốn không thể nhìn bề ngoài mà phán xét được.

Ngải Tình trong lòng thầm xin lỗi Cảnh Thiên ngàn lần, người đàn ông mẫu mực cưng cô như cưng trứng lại bị nói xấu như thế. Chồng à, anh nhất định phải tha thứ cho em đó! Tại cô ta cả thôi!

"Cô là cảnh sát bao nhiêu năm rồi, cũng thật may mắn."

Ngải Tình nhàn nhạt nói một câu, Đinh Vy Vy khó hiểu nhìn cô.