Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 1010: Một năm khác thường



“Không phải…” Liên Thủ Tín hàm hồ phản bác Trương thị: “Ta không có ý đó. Chỉ là ta… Lão thái thái đột nhiên như vậy, trong đầu ta… cảm thấy không quen.”

“Cũng không phải là đột nhiên.” Trương thị liền nói: “Đến tuổi rồi, đều sẽ có bệnh nào đó, như vậy đã không tệ. Chàng không quen cái gì, không quen khi thấy bà không mắng người, không làm ầm ĩ?”

Bởi vì lúc trước Tưởng thị đã nói cho bà biết chút chuyện, hiện tại Trương thị đã biết vì sao Chu thị lại yên tĩnh như vậy. Nhưng mà, bà cũng không tính nói nguyên do này cho Liên Thủ Tín nghe. Mà Liên Thủ Tín, mặc dù thấy bộ dạng Chu thị lúc này không giống bình thường, nhưng cũng không thể ngờ đến nguyên nhân đó.

Nghe Trương thị nói vậy, Liên Thủ Tín hồi lâu cũng không lên tiếng.

“Sao chàng không nói gì? Không phải là… cũng cảm thấy ta nói đúng sao?” Trương thị nhìn Liên Thủ Tín hỏi.

Liên Thủ Tín ha ha cười khan hai tiếng, trong phòng này chỉ còn vợ chồng hai người, còn có gì mà không thể nói.

“Còn… đúng là có một chút.” Liên Thủ Tín gượng cười nói: “Haiz…”

“Chàng đó…” Trương thị bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Liên Thủ Tín: “Ta nói chàng đó. Nghiện nghe lão thái thái mắng mất rồi, nay bà không mắng, trong lòng chàng lại không thoải mái! Lần này vợ Ngũ lang đến, hòa hòa hợp hợp, mọi người đều dễ nhìn, chàng còn không vui!”

“Không phải, không phải.” Liên Thủ Tín vội vàng cười phủ nhận: “Ta chỉ là…”

Liên Thủ Tín dừng hồi lâu, cũng không nghĩ ra thứ gì, chỉ có thể cười khan.

“Ngủ đi, như vậy rất tốt.” Cuối cùng, Liên Thủ Tín tựa hồ cũng đã thông suốt, cười nói với Trương thị.

“Chàng nói đúng.” Trương thị gật đầu, cũng không nói gì nữa. Trong lòng bà dĩ nhiên biết, Liên Thủ Tín cũng không giống như người mà bà mới nói kia. Liên Thủ Tín chẳng qua là nhìn Chu thị già yếu, đau lòng, không quen, trong lòng không thoải mái mà thôi. Nhưng loại chuyện này thật đúng là không có biện pháp, cho nên Trương thị chỉ có thể khuyên nhủ Liên Thủ Tín, sau đó mới cố ý nói ra những lời kia, là vì muốn chuyển đề tài mà thôi. Kết quả bà đã rất thành công.

“Lễ mừng năm mới ta đã đưa qua, đoán chừng bên kia lão thái thái mừng năm mới cũng không thiếu thứ gì.” Hai người nằm xuống kháng, tắt đèn, Trương thị thấp giọng bàn bạc với Liên Thủ Tín: “Chàng xem, hai ngày này đưa thêm chút gì không.”

“Đồ đưa cho lễ mừng năm mới ta đã nhìn qua, nàng nghĩ rất chu đáo, ta không làm được như nàng đâu.” Liên Thủ Tín nghe Trương thị nói như vậy, trong lòng nhất thời ấm áp, một chút chua xót và không được tự nhiên còn lại trong lòng đều đã phai nhạt. “Vậy nàng và Mạn Nhi, cả vợ Ngũ lang nữa, cứ liệu mà làm nhé.”

“Vậy cũng được.” Trương thị liền nói.

Hai vợ chồng nói xong những lời này, liền không nói gì nữa, chỉ một lát sau, hai người đã đi vào mộng đẹp. Dù sao đã bận rộn cả một ngày, tâm tình thư sướng, cho nên cũng dễ ngủ.

. . . . . .

Hôm sau, lúc Liên Mạn Nhi tỉnh dậy, trời đã sáng. Một đêm này nàng ngủ rất say, cũng bởi vì mệt nhọc cho nên dậy muộn hơn bình thường một chút.

Cát Tường và Như Ý ở bên ngoài nghe thấy Liên Mạn Nhi đã dậy, nhanh chóng đi tới hầu hạ. Liên Mạn Nhi lúc này đã mặc xong xiêm y, đang rửa mặt, tiểu nha đầu đi vào bẩm báo, nói là Tần Nhược Quyên tới.

Liên Mạn Nhi vội vàng nói mời vào. Tiểu nha đầu vén màn cửa để Tần Nhược Quyên đi vào. Tần Nhược Quyên vào cửa liền phất tay áo, tiến tới phụ Cát Tường, Như Ý hầu hạ Liên Mạn Nhi rửa mặt mặc đồ.

Kể từ khi gả vào cửa, Tần Nhược Quyên vẫn sớm chiều kiên trì thăm viếng theo quy củ. Nàng tới cực sớm, hơn nữa luôn tới phòng Liên Mạn Nhi đầu tiên, sau đó giúp bọn nha đầu hầu hạ Liên Mạn Nhi.

“Đêm qua chị dâu ngủ có ngon không?” Liên Mạn Nhi ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn gương cười nói với Tần Nhược Quyên: “Nhà mình ở nơi thôn dã thế này, không biết chị dâu có quen không ạ?”

Liên Mạn Nhi gọi Tưởng thị là đại tẩu, đó là vì trong tộc thì có trưởng có thứ. Đến Tần Nhược Quyên, nàng cũng chỉ có một thân ca ca, đương nhiên không cần phân biệt thứ hạng, vì vậy biểu hiện thân cận cũng khác nhau, cho nên chỉ gọi chị dâu.

“… Nào có gì mà không quen chứ, ngày hôm qua trở về liền ngủ mất, còn rất ngon giấc nữa là.” Tần Nhược Quyên vừa giúp Liên Mạn Nhi cài trâm, vừa cười nói: “Khi còn bé ta cũng lớn lên trong nhà cũ ở nông thôn… Cha mẹ thương ca ca muội và ta, khóa viện của bọn ta chẳng khác gì lúc ở phủ thành, ta có thể không quen được sao.”

“Chị dâu ở không lạ lẫm là tốt rồi.” Liên Mạn Nhi cười nói: “Nếu có gì muốn mua thêm, muốn chi tiêu gì, chị dâu cứ việc phân phó chúng nô tỳ nhé… Chị dâu vào cửa, thì là người một nhà. Sau này cái nhà này còn cần đến chị dâu đảm đương. Những lời này, đáng lẽ không cần phải nói, muội lo chị dâu mới vừa vào cửa, còn chưa quen, có lời gì lại không tiện phân phó người.”

“Mẹ cũng nói với ta những lời này rồi.” Tần Nhược Quyên cũng cười nói: “Cả nhà đều thương ta, chuyện gì cũng đều nghĩ tới cả, ta không muốn mua thêm, hay chi tiêu gì cả.”

Tần Nhược Quyên nói như vậy, liền nghĩ đến Ngũ lang. Ngũ lang cũng là một người tỉ mỉ, biết nàng là nàng dâu mới về nên có nhiều bất tiện, không cần nàng nói gì đã thu xếp ổn thỏa cho nàng. Lúc trước chưa thành thân, nàng cũng chỉ thấy qua Ngũ lang, lại nghe cha mẹ nói vài chuyện của Ngũ lang. Khi đó, nàng chỉ biết Ngũ lang là một thanh niên trẻ tuổi, anh tuấn, có tương lai. Sau khi thành thân, nàng cùng Ngũ lang trò chuyện thân cận, sự ôn nhu và quan tâm săn sóc của Ngũ lang càng làm cho lòng nàng không khác gì được rót mật.

Bởi vì nghĩ đến Ngũ lang, hai má Tần Nhược Quyên không khỏi nhiễm một mảnh hồng nhuận, nhanh chóng nghiêng đầu giúp Liên Mạn Nhi chọn cài tóc để che đi xấu hổ.

Ai ngờ, Liên Mạn Nhi đã sớm thấy sắc mặt biến đổi của Tần Nhược Quyên trong gương. Nàng dâumới vừa vào cửa thường xấu hổ, Liên Mạn Nhi không cần nghĩ, cũng biết Tần Nhược Quyên đang nghĩ tới Ngũ lang.

Hai vợ chồng Ngũ lang và Tần Nhược Quyên ở chung rất hòa hợp, Liên Mạn Nhi dĩ nhiên mừng thay bọn họ.

Liên Mạn Nhi chỉnh trang xong xuôi, kéo Tần Nhược Quyên, hai người cùng nhau đến phòng Trương thị. Trong phòng chỉ có Trương thị, bà đang ngồi trên giường gạch chọn mấy xấp vải trước mặt.

Liên Mạn Nhi và Tần Nhược Quyên sánh vai bước lên hành Lễ, thỉnh an Trương thị.

Trương thị thấy khuê nữ và con dâu cùng đến rất cao hứng, một mặt nhanh chóng bảo hai người đứng dậy, để các nàng đến ngồi bên cạnh mình. Liên Mạn Nhi đi qua ngồi xuống bên cạnh Trương thị, Tần Nhược Quyên thì không lập tức an vị mà nhận lấy trà nóng do nha đầu bưng vào, một chén dâng cho Trương thị, một chén khác thì đưa qua cho Liên Mạn Nhi.

Sau khi đưa trà lên, Tần Nhược Quyên mới tới gần Liên Mạn Nhi đang ngồi cạnh Trương thị.

“Mẹ, cha đâu rồi ạ?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“Sáng sớm đã đi ra ngoài, nói là dẫn người đi đến trong đất, xem một chút lúa mì vụ đông năm nay thế nào.” Trương thị lại nói với Liên Mạn Nhi: “Chắc là lát nữa là về đến… Ca con và Tiểu Thất cũng đi theo.”

“Thế ạ” Liên Mạn Nhi gật đầu. Chỉ cần Liên Thủ Tín ở nhà, chắc chắn sẽ dành thời gian đi đến trong đất xem một chút. Giống như những người nông dân bình thường khác, Liên Thủ Tín có tình cảm sâu đậm với đất đai hoa mầu, như thể xuất phát từ trong xương. “Mẹ, sáng sớm người đã mang mấy xấp vải này ra làm gì thế ạ?”

“Mẹ, người làm gì thế, con giúp người làm cho.” Tần Nhược Quyên vội nói.

“Cũng không làm gì.” Trương thị cười nói: “Thứ gì nên làm, sớm đã làm xong rồi. Mấy xấp vải này là mới vừa rồi ta mở hòm ra nhìn thấy, màu sắc, hoa văn này cũng được, vừa hay có thể cho tiểu cô nương dùng làm váy hoa. Mẹ định phân cho mấy đứa Diệp Nhi, Nha Nhi, Đại Nữu Nữu, Nhị Nữu Nữu.”

Mỗi lần lễ mừng năm mới, Trương thị đều sẽ tặng tiền mừng tuổi cho Liên Diệp Nhi, Liên Nha Nhi, Đại Nữu Nữu, Nhị Nữu Nữu, cả khuê nữ Chiêu Đệ của La Tiểu Yến. Dĩ nhiên, gọi là tiền mừng tuổi này cũng không giới hạn chỉ tiền bạc, mà bao gồm cả các vật giống như vải vóc.

“Vừa lúc hai đứa đã tới, giúp mẹ lựa chọn xem nào.” Trương thị liền nói.

Liên Mạn Nhi và Tần Nhược Quyên vâng lời, giúp Trương thị chọn lựa vải vóc. Một lát, lại có vợ quản sự đi vào thưa chuyện, ba mẹ con cùng thương lượng công việc.

Vốn dĩ chuyện ở nơi này, Liên Mạn Nhi trông coi hơn phân nửa. Chỉ là, từ lúc Tần Nhược Quyên vào cửa, lúc Liên Mạn Nhi xử lý chuyện nhà cũng sẽ kêu nàng đến, dần dần, có một số việc dứt khoát để cho Tần Nhược Quyên xử lý. Dù sao, cái nhà này, sau này đều là Tần Nhược Quyên giúp đỡ Trương thị trông coi. Về sau Trương thị tuổi càng lúc sẽ càng lớn, cũng không quản được quá nhiều. Vì vậy, Liên Mạn Nhi liền nghĩ nhanh chút để cho Tần Nhược Quyên nắm giữ việc quản gia.

Tần Nhược Quyên cũng hiểu tâm tư của Liên Mạn Nhi, trước đó đám người Trương thị cũng đã nói rõ ràng muốn nàng quản gia, vì vậy mọi việc nàng đều rất dụng tâm. Khi còn ở nhà, nàng cũng đã giúp mẫu thân quản chút ít chuyện nhà, còn có cả đệ đệ muội muội, lúc này học tập quản chuyện nhà Liên gia, cũng coi như dễ dàng.

Chờ bọn họ chọn xong vải, chuyện nhà đã an bài thoả đáng, ba người Liên Thủ Tín, Ngũ lang và Tiểu Thất cũng về tới. Người một nhà ăn xong điểm tâm, Liên Thủ Tín, Ngũ lang và Tiểu Thất người thì về tiền viện, hoặc đi thư phòng đọc sách, hoặc là ra ngoài.

Liên Mạn Nhi và Tần Nhược Quyên ở trong phòng Trương thị, theo nói chuyện góp vui với Trương thị. Ba mẹ con cùng thêu thùa may vá. Bởi vì hôm qua, Ngô Vương thị và Liên Chi Nhi đã nói hôm nay sẽ tới, Liên Mạn Nhi đã cho người đánh xe đến trấn trên đón hai bà tức (mẹ chồng nàng dâu) và Đại Bảo, và cả Trương Thải Vân đến đây.

Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi cũng tới đây, mọi người cười cười nói nói, ăn xong cơm trưa mới tản mát.

Cuộc sống yên bình nơi thôn dã dần náo nhiệt, rất nhanh, đã đến ba mươi tháng chạp. Đây là đại niên (tháng chạp) đầu tiên mà con dâu trưởng của Liên gia vào cửa, cũng là đại niên cuối cùng mà Liên Mạn Nhi còn ở Liên gia. Hai việc này gộp lại, tất nhiên phải làm thật long trọng.

Trước trạch viện treo lụa đỏ, ngày mới vừa lên, trên dưới một nhà đều bận rộn. Liên Thủ Tín, Ngũ lang và Tiểu Thất mang người đến các viện treo đèn lồng, bày bồn cảnh. Còn lại Trương thị, Liên Mạn Nhi và Tần Nhược Quyên thu xếp bữa cơm đoàn viên.

Thực đơn bữa cơm đoàn viên đã sớm chuẩn bị kỹ càng, đương nhiên không thể thiếu sơn trân hải vị. Có con dâu, đáng lẽ Trương thị không cần phải tự mình đến phòng bếp thu xếp, chỉ cần ngồi hưởng phúc là được. Chỉ là, Trương thị cao hứng, muốn tự mình xuống bếp làm cho bọn nhỏ hai món ăn sở trường. Bà vui vẻ như vậy, mọi người ai cũng không tiện ngăn cản. Mẹ chồng như vậy, Tần Nhược Quyên cũng muốn học theo.

Buổi trưa, xung quanh tràn ngập tiếng pháo, người một nhà tụ lại ở tiền sảnh. Trên bàn tròn lớn bày đầy các màu thức ăn, ở chính giữa là một nồi lẩu nóng hôi hổi. Người một nhà ngồi vây quanh bàn, mùi thơm tràn ngập, làm nổi bật lần lượt từng khuôn mặt tươi cười… có vài phần giống nhau.