Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 354: Đào khoai lang



Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, liền gật đầu. Sau đó cùng tiểu Thất đi tìm Liên Thủ Tín.

“Muốn đào khoai lang ăn? Hiện tại khoai lang có thể ăn chưa?” Liên Thủ Tín liền hỏi.

“Có thể ăn, tỷ con nói đó.” Tiểu Thất nhanh chóng cướp lời nói.

Liên Mạn Nhi cười vuốt vuốt đầu tiểu Thất.

“Cha, con đã tính thời gian, hiện tại khoai lang nhất định có thể ăn rồi.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Vương Ấu Hằng ban đầu từng viết thư cho người đồng ý đưa giống khoai lang cho nhà nàng, hỏi thăm cách trồng khoai lang, và tình huống chăm sóc cặn kẽ. Sau đó, quả nhiên nhận được hồi âm, dựa theo như trong thư viết, đất này trồng khoai lang sau ba bốn tháng là có thể thu hoạch rồi. Liên Thủ Tín còn từng hỏi thăm Lâm a Thủy, chính là người ở phủ Phúc Châu trợ giúp bọn họ đào tạo khoai lang ươm giống, cũng lấy được kết quả giống như vậy .

Liên Mạn Nhi cũng mơ hồ nhớ được, thời kì sinh trưởng của khoai lang so sánh với cây ngô, cây cao lương đều ngắn hơn, hiện tại đã trồng hơn ba tháng rồi, mặc dù vẫn chưa tới bốn tháng, nhưng mà khẳng định đã có khoai lang để ăn.

“Được, vậy chúng ta đi đào khoai lang đi.” Liên Thủ Tín đáp ứng.

Liên Thủ Tín kéo chiếc xe bò nhỏ, còn Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất thì mang cuốc sắt, rổ rồi bỏ vào trên xe, hai tỷ đệ sau đó cũng bò lên trên xe ngồi, Liên Thủ Tín vội vàng đánh xe, cả nhà ba người hướng trong đất mà đi.

Bởi vì có Huyện thái gia cắm mấy tấm bảng, chung quanh hoa mầu và cây ngô đều vắng vẻ, mặc dù không ai canh đồng, nhưng cũng không có bất kỳ tổn thất nào. khoai lang của nhà Liên Mạn Nhi được trồng ở hai đầu bờ ruộng bên cạnh đất cây ngô, nên chúng mọc vô cùng tốt

Đến hai đầu bờ ruộng, mấy người bọn họ xuống xe, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất mang rổ đi theo phía sau Liên Thủ Tín, đi vào đất đào khoai lang. Về phần xem bò nhỏ thì để lại ở hai đầu bờ ruộng, tùy ý để con bò Tiểu Hoàng tự mình ăn cỏ xanh ở hai đầu bờ ruộng.

Liên Thủ Tín sờ vào một cái gò đầt, rồi ngồi xổm người xuống, trước đem cây non khoai lang nhổ ra, lộ ra một gò khoai lang. Trước tiên nhẹ nhàng mà đem tầng đất bám bỏ đi, chờ nhìn thấy khoai lang chôn ở trong đất, thì xem xét vị trí rồi dùng cuốc sắt đào.

Trước là đào vùng đất chung quanh khoai lang, đào xong Liên Thủ Tín để cuốc sắt ở một bên. Một lần nữa ngồi xổm người xuống, đem khoai lang cầm trong tay ước lượng. Một vài củ khoai lang, so sánh với bàn tay của Liên Thủ Tín còn muốn lớn hơn.

“Cái này thật đúng là thứ tốt, một bụi này, cha nghĩ cho dù không tới hai cân, thì cũng không xê xích bao nhiêu.” trên mặt Liên Thủ Tín lộ ra nụ cười mừng rỡ.

Có cái gì có thể làm cho người nông dân vui sướng bằng thu hoạch cao sản chứ? Thu hoạch cao sản. Cũng có nghĩa là đất đai, có thể thu hoạch càng nhiều lương thực, thì người một nhà có thể ăn no hơn, có nhiều lương thực dư thì có thể đổi tiền, có thể vượt qua cuộc sống giàu có hơn.

Liên Mạn Nhi liền từ trong tay Liên Thủ Tín nhận lấy bụi khoai lang kia, khoai lang lớn lên tròn đều, có một vài nơi ở lớp vỏ bên ngoài vừa rồi bị Liên Thủ Tín không cẩn thận đào trúng, lộ ra cái ruột bên trong trắng giống như lê. Còn có một ít nước tiết ra , ôm nó ở trong tay, nặng trịch.

Tiểu Thất đã ngồi xổm xuống ở bên cạnh Liên Mạn Nhi. Hai cái tay nhỏ bé ôm một cả gốc khoai lang, cười thấy răng không thấy mắt.

Cười ngây ngô một hồi, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất đã đem hai gốc khoai lang bỏ vào trong giỏ xách, sau đó lui ra một chút, để cho Liên Thủ Tín tiếp tục đào khoai lang. Một gốc cây non khoai lang, bình thường ở phía dưới sẽ có mấy củ khoai lang lớn, sau đó rể sẽ tiếp tục hướng bốn phía ở dưới đất mà phát triển, thì khoai lang sẽ không lớn như vậy. Giống như bụi khoai lang ươm này, củ khoai lang lớn như vậy cũng chỉ có ba củ, kế tiếp đào ra thêm ba bốn bụi nữa thì đã nhỏ hơn một vòng. Nhưng mà phần lớn cũng có khoản một cân rồi, bụi nhỏ nhất theo Liên Thủ Tín đoán, cũng có hơn nửa cân. Chờ đào sâu hơn một chút, thì chỉ có một chuỗi rể khoai lang nhỏ, nhỏ nhất thì chỉ có cỡ củ cà rốt.

Liên tiếp đào ba gốc khoai lang ươm, hai giỏ xách Liên Mạn Nhi và tiểu Thất mang theo đã đầy. Liên Thủ Tín liền thu cuốc sắt lại. Không chịu đào thêm nữa.

“Trước hết đào bao nhiêu đây thôi, cha thấy cứ để nó ở trong đất này lớn tiếp, những chuỗi khoai nhỏ kia còn có thể mọc dài ra ở trong đất nữa.” Liên Thủ Tín liền nói.

Hai rổ khoai lang đầy, đủ cho các nàng ăn được một hai bữa , cứ xem như tráng miệng trước bữa ăn ngon vậy. Khoai lang lớn như vậy, đã rất tốt rồi, nhưng mà, khoai lang sau khi đào lên, cũng không tiện cất trữ, mà nhà các nàng hiện tại cũng không thiếu lương thực, cứ để cho khoai lang lớn thêm một thời gian nữa, thì thu hoạch sẽ tốt hơn, đây là điều chắc chắn.

Đem hai rổ khoai lang bỏ lên xe xong, lại đem dây khoai lang non giật ra cũng cầm lên xe. Người thì ăn củ khoai lang, dây khoai lang thì có thể nuôi heo. Liên Thủ Tín để cho Liên Mạn Nhi và tiểu Thất ở trên mặt đất chơi một hồi, còn hắn thì đi vào trong đất trồng ngôn xem, sau đó lại đi đến bên cạnh đầm lầy cắt một bó cỏ.

Kỹ năng chăm sóc hoa mầu thường thường là như vậy, trong đôi mắt của bọn họ lúc nào và khắp nơi cũng đều là việc.

Ba người quay trở lại cửa hàng, Trương thị, Liên Chi Nhi cùng Ngũ lang nhìn thấy khoai lang, liền biết ba gốc khoai lang này là đào ra từ khoai lang ươm, liền rất mừng rỡ.

“Vậy tối nay, chúng ta ăn khoai lang sao?” Trương thị hỏi.

“Dạ, dạ.” Tiểu Thất nặng nề gật đầu. Từ lúc ở chỗ Vương Ấu Hằng có được khoai lang, tiểu Thất đã muốn ăn. Nhưng vì khoai lang đó dùng để làm khoai lang ươm, nên tiểu Thất phải cố đợi hơn ba tháng a.

Dĩ nhiên, Liên Mạn Nhi cũng đợi hơn ba tháng, hiện tại nàng nhìn thấy khoai lang, cũng rất muốn chảy nước miếng.

“Vậy được, mẹ đi chà nồi.” Trương thị liền cười nói.

“Vậy chúng ta đi rửa sạch khoai lang.” Liên Mạn Nhi nói.

Trên củ khoai lang vẫn còn dính bùn đất, tốt hơn hết là phải dùng nước rửa sạch, mới có thể bỏ vào trong nồi mà nấu. Đem rổ khoai lang vào trong viện, đặt ở bên cạnh giếng, Ngũ lang và Liên Chi Nhi liền kéo nước từ trong giếng lên, mấy người hài tử ở ở bên cạnh giếng, bắt đầu rửa sạch củ khoai lang. Hai rổ khoai lang, bọn họ ăn một bữa sẽ không hết, nên cũng chỉ rửa sạch hơn phân nửa, khoai lang còn dư lại sẽ không rửa, mà đặt ở chỗ thoáng mát cất giữ.

Đem khoai lang rửa xong để vào phòng, Trương thị lấy cái nồi đã chà rửa sạch, đem khoai lang của mọi người bỏ vào trong nồi, xếp tầng tầng, lớn thì ở phía dưới, nhỏ thì đặt ở phía trên, sau đó rót nước vào trong, để nước bao phủ khoai lang. Về phần những đầu khoai lang đặc biệt nhỏ kia, là không thể bỏ vào trong nước nấu chung, bởi vì như vậy, sẽ đem khoai lang nấu nát, hết ngon. Những khoai lang đặc biệt nhỏ này, được đặt ở trên lồng tre, hấp cách thủy. Như vậy, luộc và hấp khoai lang, chỉ cần dùng một cái nồi là được.

Nấu khoai lang cũng giống như nấu cơm, phải biết canh lửa. Trương thị lần đầu tiên nấu khoai lang, đúng lúc là trước đây có hỏi thăm qua Lâm a Thủy cách dùng lửa, nên hiện tại việc canh lửa, Trương thị nắm giữ vô cùng tốt.

Dùng lửa lớn để đốt nóng nồi, sau đó lại thêm một mồi lửa, chờ ước chừng một khắc đồng hồ thời gian, mở nắp nồi ra, khoai lang trong nồi đã chín, hơn nữa đem toàn bộ hơi nước hơ cho khô, như vậy khoai lang luộc ra mới có mùi vi ngon nhất.

Ở Tam Thập lý Doanh Tử, nấu như thế ít khi gọi là nấu, mà gọi là hong khô, chính là chỉ cách nấu này.

Hong khô khoai lang như vậy, không chỉ phải quen tay mà làm được, hơn nữa khoai lang xếp ở đáy nồi bởi vì nướt rút cạn rồi, có thể bị chảo nóng làm cháy cái vỏ mỏng bên ngoài, khiến nó bốc lên mùi khoai lang cháy hấp dẫn, rất có chút ít giống như khoai lang nướng.

Liên Mạn Nhi thích ăn miếng cháy, nên nàng cũng thích loại khoai lang cháy này.

Cơm tối, người một nhà đang ở cửa hàng ăn. Trừ một nồi khoai lang lớn, Trương thị còn nấu thêm ít hột vịt muối, cùng một tô súp dưa chuột băm.

“Đừng chỉ ăn khoai lang, uống canh nhiều một chút.” Nhìn mấy đứa bé cứ ôm khoai lang ăn ngon lành, Trương thị liền nói.

“Đúng, khoai lang trong một bữa không được ăn nhiều. Lão Lâm nói, thứ này, ăn nhiều sẽ nóng ruột.” Liên Thủ Tín nói. Lão Lâm, tất nhiên là chỉ Lâm a Thủy. Cái gọi là nóng ruột, cũng không phải là nói ăn xong rồi ruột sẽ khó chịu, mà là nói dạ dày khó chịu.

Đây là thổ ngữ của Tam Thập lý Doanh Tử. Nóng ruột, mà ở nơi này ngực còn chỉ là tim, cũng chỉ dạ dày. Tại sao lại có cách nói kỳ quái như thế? Thì không người nào giải thích được, sau này Liên Mạn Nhi nghĩ mãi cũng nghĩ không ra.

“Mấy củ khoai này, có mang cho ông nội và bà nội bọn nhỏ không?” Đang ăn cơm, thì Liên Thủ Tín bỗng hỏi một câu.

“Ta thấy, hay là đừng tặng.” Trương thị suy nghĩ một chút, liền nói, “Đây không phải là ta không nỡ cho hai lão ăn.”

“Ta cũng vậy nghĩ như vậy. Trong nhà lớn nếu nhiều người biết thì khó giữ bí mật, vật này ở chỗ chúng ta cũng là thứ mới mẻ, hay là dấu trước đã. Chờ thời điểm thu hoạch vụ thu, ta sẽ cho ông bà nội bọn nhỏ nhiều một chút.” Liên Thủ Tín liền nói.

Bọn Liên Mạn Nhi thì không có lên tiếng, thật ra thì các nàng căn bản là không hứng thú thương lượng, rất thản nhiên mà ở lại cửa hàng ăn khoai lang, ăn cơm tối, vì trong lòng họ đã sớm có ăn ý với nhau.

“Mạn Nhi, theo lời muội vừa mới nói, thì sản lượng khoai này so sánh với cây ngô còn cao hơn sao?” Ăn xong cơm tối, Ngũ lang liền nói với Liên Mạn Nhi.

Sản lượng Khoai lang so sánh với cây ngô tất nhiên cao hơn, Liên Mạn Nhi nhớ được ở kiếp trước của nàng, có địa phương chọn được giống khoai lang tốt, một mẫu sản lượng có thể đạt tới năm ngàn kí lô trở lên, vậy thì khoai lang bình thường, một mẫu ít nhất cũng có hai ba ngàn cân.

Mà chiếu theo thu hoạch hôm nay của bọn họ để ước lượng, thì sản lượng giống khoai lang này, phải đạt ngàn cân trở lên.

Sản lượng như thế ở niên đại này tương đối kinh người.

“Nếu đúng là như thế, thì thiên hạ này, sẽ không có địa phương mất mùa , cũng không còn có người chết đói nữa.” Liên Thủ Tín từ từ nói.

“Bên phủ Phúc Châu không phải nói người trồng trọt giống khoai này càng lúc càng nhiều ư, cũng không biết chỗ khác có như thế không?” Ngũ lang nói, “Nhưng mà ở chung quanh chỗ chúng ta, thì không có nghe nói có ai trồng.”

“Ở huyện này của chúng ta khẳng định không có.” Liên Mạn Nhi liền nói, bằng không cũng sẽ không có người từ xa đem khoai lang xem làm vật hiếm có mà tặng cho Vương thái y.

“Vậy ta hẳn nên để cho khoai lang mở rộng ra.” Ngũ lang liền nói.

“Đây là chuyện tốt, nhất định phải làm.” Liên Thủ Tín nói.

Muốn đẩy mạnh trồng trọt diện rộng, như vậy có nghĩa là thu hoạch phần lớn khoai lang thu hoạch được phải để lại làm giống, có thể giữ lại ăn sẽ ít đi nhiều, tiểu Thất khẽ thở dài, liền nắm lấy củ khoai lang bé xíu, nhét vào trong miệng.

“Lần trước lúc Lục gia tới, chuyện trồng khoai lang này đã nói chưa?” Trương thị nói.

“Vẫn chưa nói.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Chuyện này chẳng lẻ muốn gạt Thẩm gia?” Liên Thủ Tín có chút kinh ngạc hỏi.

“Vậy cũng không phải.” Liên Mạn Nhi lắc đầu.

Cây ngô của các nàng có một phần của họ, mà khoai lang, lúc đầu đã có người ở phủ Phúc Châu trồng rồi, giữa hai cái này ý nghĩa sẽ giống nhau. Còn nữa, nàng mặc dù biết mẫu khoai lang sản lượng cao hơn, nhưng lúc Trầm Lục tới, nàng không mang được vật thực tế để chứng minh, thì làm sao lại nói lời này. Còn có, giống khoai này là được cho từ Vương Ấu Hằng. Mặc dù Vương Ấu Hằng nói đem khoai lang đưa cho các nàng, không có bất kỳ điều kiện gì, nhưng chuyện liên quan đến khoai lang, Liên Mạn Nhi vẫn muốn hỏi trước ý của Vương Ấu Hằng đã .

“Chủ ý này đúng.”