Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 364: Uy Hiếp



Vương Ấu Hằng trông thấy Liên Mạn Nhi đứng ngoài cửa, liền đi tới.

“Mạn Nhi.” Vương Ấu Hằng hướng Liên Mạn Nhi vẫy tay.

Gia đinh ngăn ở cửa vội cung kính tránh qua một bên, Liên Mạn Nhi tay trái kéo Tiểu Thất, tay phải túm Liên Diệp Nhi, đến trước mặt Vương Ấu Hằng.

“Ấu Hằng ca.” Mấy người cùng hô lên.

Vương Ấu Hằng gật đầu cười, đưa tay xoa đầu Tiểu Thất .

“Sao lại chạy tới đây?” Vương Ấu Hằng hỏi.

“Đến xem náo nhiệt.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Muốn xem náo nhiệt ah, các ngươi đi theo ta.” Vương Ấu Hằng đi trước, mang bọn họ vào nội viện, đi qua một dãy phòng ngoài, lại đi dọc theo hành lang một đoạn, chính là cửa nguyệt lượng. Đi qua nguyệt lượng môn là một lối đi rộng ba thước.

“Ấu Hằng ca, ngươi hôm nay mặc như vậy giống như tân lang.” Tiểu Thất nhịn không được, nói với Vương Ấu Hằng.

Vương Ấu Hằng nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tiểu Thất.

“Nói bậy.”

Hôm nay là đường huynh của Vương Ấu Hằng thành hôn, vì vui mừng, hắn cũng mặc kiện màu chu hồng. Nhưng là hồng son, tân lang cùng tân nương đều mặc đỏ thẫm.

“Ấu Hằng ca, huynh hôm nay trông rất có tinh thần.” Liên Mạn Nhi cũng cười nói.

Bình thường Vương Ấu Hằng đều ăn mặc giản dị, hôm nay là lần đầu tiên trông thấy hắn mặc xiêm y ánh kim. Quả nhiên là người đều dựa vào ăn mặc, khiến Liên Mạn Nhi lần thứ nhất ý thức được, Vương thái y gia cũng không phải bình thường lang trung gia, Vương Ấu Hằng cũng là con cháu danh môn vọng tộc.

Vương Ấu Hằng đối xử với mọi người hòa ái dễ gần, quần áo phối sức cũng không sang trọng hoa lệ, lại thường ở lại thị trấn, những điều này đều làm người ta quên mất thân gia bối cảnh của hắn.

“À.” Vương Ấu Hằng lần này chưa bảo Liên Mạn Nhi nói bậy, chỉ nhẹ nhàng ah một tiếng.

“Ấu Hằng ca, ngươi dẫn chúng ta đến xem náo nhiệt, chúng ta có thể nhìn thấy tân nương sao?” Liên Mạn Nhi lại hỏi. Lòng hiếu kỳ Liên Mạn Nhi cũng có. Hơn nữa so với người khác một chút cũng không thiếu.

“Cái này nha.” Vương Ấu Hằng có chút khó xử, hôm nay kể cả hắn cũng không thấy được mặt tân nương.

“Ấu Hằng ca, ta nói đùa thôi. Huynh đừng coi là thật.” Liên Mạn Nhi lên tiếng. Chỉ đến tham gia náo nhiệt, nhưng Vương Ấu Hằng lại thật sự coi là chuyện nghiêm túc mà xử lý, Liên Mạn Nhi thật sẽ cảm thấy không thú vị.

“Mạn Nhi thích xem tân nương hả?” Vương Ấu Hằng khẽ cười nói.

“Ai không thích xem ah, đệ cũng thích xem.” Tiểu Thất cao hứng bừng bừng cướp lời.

“Đợi về nhà, ta nói với nương cho đệ cưới tiểu nương tử về nhà.” Liên Mạn Nhi cười trêu ghẹo Tiểu Thất.

Mặt bánh bao của Tiểu Thất cũng có chút hồng lên, chu miệng không nói. Kỳ thật, Tiểu Thất tuổi này, căn bản còn không hiểu tiểu nương tử rốt cuộc là cái gì, nhưng cũng biết xấu hổ.

Đi ước chừng một khắc, tiếng cổ nhạc nghe được càng thêm vang dội.

Đi hết lối đi là hoa viên, trong hoa viên dựng một kịch đài, đối diện kịch đài là khách phòng, bên trong kê bảy tám cái bàn. Bên bàn ngồi đều là hài tử lít nhít, theo mấy tuổi đến mười mấy tuổi đều có, lớn nhất cũng không quá mười bốn mười lăm tuổi.

Vương Ấu Hằng mang ba người vào khách phòng. Liền có một quản sự ma ma đi tới, hướng Vương Ấu Hằng vén áo thi lễ.

Vương Ấu Hằng nói với vị ma ma kia hai câu, liền đem ba người Liên Mạn Nhi an bài ngồi ở một cái bàn.

“Các muội ở đây ăn tiệc, xem hí kịch. Muốn xem tân nương tử, về sau còn nhiều cơ hội. Ta sẽ sai người trở về nói với mẹ các muội một tiếng, để mẹ các muội yên tâm.” Vương Ấu Hằng nói với Liên Mạn Nhi.

Gặp được Vương Ấu Hằng, không chỉ có thể ngồi ăn tiệc, còn có kịch để xem, cái này thật đúng là chuyện tốt.

“Ấu Hằng ca, chúng ta ngồi ở đây. Huynh thì ngồi ở đâu a?” Liên Mạn Nhi tựu hỏi.

“Ta ở tiền viện…”

Vương Ấu Hằng vừa mới nói, thì thấy một vị ma ma vội vã đi tới.

“Ai ôi!!! Thất thiếu gia, tìm ngài cả ngày trời, ngài như thế nào ở đây. Nhanh cùng ta đi, phía trước đang chờ ngài.” Vị ma ma này hướng Vương Ấu Hằng hành lễ nói.

Với tư cách đường đệ của tân lang, Vương Ấu Hằng hôm nay không thể chỉ ngồi uống rượu, hắn còn phải giúp làm việc.

Vương Ấu Hằng vội vàng dặn dò vị ma ma bên cạnh, dặn nàng chiếu cố Liên Mạn Nhi ba người, liền vội vã đi theo vị ma ma vừa đến tìm.

“Ta đây là lần đầu tiên ngồi ăn tiệc.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói với Liên Diệp Nhi cùng Tiểu Thất.

“Ta cũng thế.” Liên Diệp Nhi nói.

“Đệ được gia gia dẫn đi ăn tiệc một lần.” Tiểu Thất duỗi căn một ngón tay mập mạp ra nói.

Nhà nông dân, gặp chuyện hôn tang gả thú như vậy, người có qua lại đều tặng lễ. Lúc bình thường, một nhà tặng một phần lễ, đi ăn cưới cũng chỉ có một người. Ngày trước khi không ở riêng, người đi ăn tiệc là Liên lão gia tử. Như việc thành hôn này, hoặc tiệc rượu gả con gái, đôi khi người lớn có thể mang theo trẻ con ăn cưới. Thí dụ như một bàn, ngồi mười người, là tính người trưởng thành, tiểu hài tử không tính.

Liên lão gia tử là người trọng sĩ diện, đi ăn cưới không thích mang hài tử đi cùng. Tiểu Thất bởi vì là nam tôn nhỏ nhất, lần đó lại là tiệc cưới của Ngô gia, cùng Liên gia có quan hệ thân thích, Liên lão gia tử mới dẫn theo hắn.

Tiểu nha đầu như Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi, khi còn bé bình thường đều không có cơ hội đi ăn tiệc.

Giống như bây giờ, cùng một đám hài tử lớn nhỏ không hơn kém bao nhiêu càng là chưa bao giờ nghĩ tới.

Liên Mạn Nhi lột vỏ trái cây cho Tiểu Thất, giương mắt đánh giá mọi nơi một vòng.

Hài tử ngồi trên bàn lớn đều mặc rất đẹp, phần lớn trước ngực đều đeo tiểu kim khóa. Tiểu cô nương ngồi bên cạnh Tiểu Thất khoảng bảy tám tuổi, mắt to, miệng nhỏ, rất đáng yêu. Chỉ là lời nói hành động, lại giống tiểu đại nhân, nàng chủ động nói chuyện cùng Tiểu Thất.

“Ngươi tên gì?” Tiểu cô nương hỏi Tiểu Thất.

“Ta, ta gọi là Tiểu Thất.” Tiểu Thất lần đầu tiên được tiểu cô nương mặc đẹp lại lớn lên xinh xắn như vậy hỏi chuyện, tiểu gia hỏa rõ ràng có chút khẩn trương, cả nhũ danh đều nói ra.

“Ta nghe thấy rồi, ngươi vừa rồi gọi Thất thiếu gia Vương gia là Ấu Hằng ca.” Tiểu cô nương kia nói.

“Đó là Ấu Hằng ca của ta.” Tiểu Thất nói, hơi trấn định một chút.

“Ah, các ngươi là bên Vương gia.” Tiểu cô nương làm ra bộ dáng giật mình, còn rất giống tiểu đại nhân mà thở dài một tiếng, “Tiệc này ngồi lẫn lộn cả.”

Liên Mạn Nhi nín cười.

“Ta gọi Tiểu Thất, ngươi gọi là gì?” Tiểu Thất lúc này đã hoàn toàn trấn định lại, hỏi thăm tính danh của tiểu cô nương.

Tiểu cô nương ngay từ đầu không nói chuyện, Tiểu Thất vẫn nhìn người ta.

“Ta gọi Chu Thanh Hà.” Tiểu cô nương không chịu nổi Tiểu Thất nhìn như vậy, khuôn mặt có chút đỏ lên khẽ nói.

Liên Mạn Nhi không khỏi mỉm cười, dù điệu bộ giống tiểu đại nhân thế nào, nàng cũng là tiểu nha đầu chỉ mới mấy tuổi.

Lúc này, đã có người đi lên, đem đĩa trái cây mang xuống, bắt đầu khai tiệc, đồ ăn như nước chảy được bưng lên. Liên Mạn Nhi ngồi nghiêm chỉnh, cầm đũa trong tay, nhìn xem có người nào động đũa, thì nàng cũng động theo.

Được phúc của Vương Ấu Hằng, hôm nay nàng phải hảo hảo ăn một bữa.

Từ khi khai tiệc, trên kịch đài cũng có động tĩnh, do cố ý diễn cho tiểu hài tử xem nên chỉ là hí kịch bất quá là nhào lộn, qua lại phất cờ theo tiếng trống. Biểu diễn cũng là một đám hài tử tầm tám chín tuổi.

Biểu diễn như vậy, cũng không có lời kịch, liền náo nhiệt. Nhưng bọn nhỏ ngồi ở đây lại vô cùng ưa thích, còn có đứa học người lớn kêu lên một tiếng hay.

Ăn xong tiệc rượu, Liên Diệp Nhi nói đau bụng, Liên Mạn Nhi liền để Tiểu Thất ở lại, hỏi ma ma hầu hạ bên cạnh nhà vệ sinh ở đâu rồi cùng Liên Diệp Nhi dọc theo hoa viên đi vào khóa viện bên cạnh.

Liên Diệp Nhi đi vệ sinh, Liên Mạn Nhi liền ngồi trên lan can ở hành lang khóa viện chờ.

“Ồ, Liên Mạn Nhi, ngươi sao lại ở đây?” Đột nhiên, từ một đạo cửa nách bên cạnh, một người tiến vào, nhìn thấy Liên Mạn Nhi liền ngạc nhiên nói.

Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, nhận ra trước mắt vị mặc váy đỏ thẫm là Anh Tử cô nương .

“Anh Tử tỷ, sao ngươi cũng ở đây?” Liên Mạn Nhi hỏi.

Anh Tử cao thấp đánh giá Liên Mạn Nhi vài lần hướng nàng phất phất tay.

“Trốn việc đúng không, mau trở về làm việc đi, đang thiếu nhân thủ kìa.”

Vương gia đón dâu, mời lượng lớn khách nhân, người ta liền sai quản sự vào trong thôn, mướn tiểu cô nương mười mấy tuổi vào phủ hỗ trợ làm việc lặt vặt. Trả thù lao rất hậu đãi, trong thôn nhiều người bằng tuổi Liên Mạn Nhi, còn có như Anh Tử là cô nương lớn như vậy đều đến. Anh Tử hiển nhiên là đến hỗ trợ làm việc lặt vặt, nàng tưởng Liên Mạn Nhi cũng giống như nàng.

“Chúng ta lập tức trở về.” Liên Mạn Nhi lười giải thích với người giống như Anh Tử, liền nói.

“Mặc kệ ngươi, trở về khấu trừ tiền công của ngươi, xem ngươi có khóc không.” Anh Tử nói xong phất khăn tay lắc mông đi hướng hoa viên mà Liên Mạn Nhi vừa rời khỏi.

Nhìn bóng lưng Anh Tử, Liên Mạn Nhi nghĩ, nhà của Anh Tử phát tài lúc nào, nhìn xiêm y Anh Tử mặc trên người, chất vải cũng không phải gia cảnh như nhà Anh Tử có thể mua nổi.

Liên Mạn Nhi lại ngồi trên lan can đợi một hồi, còn chưa thấy Liên Diệp Nhi đi ra, nàng buồn chán, lại thấy trong viện không người, liền đi dạo xung quanh. Đến phía sau một lùm mỹ nhân tiêu (chuối tố nữ), phát hiện một cái cửa nách, vừa nhẹ nhàng đẩy, cửa nách liền mở ra. Liên Mạn Nhi đi vào thăm dò, thấy một cái tiểu viện, cũng không có người, liền đi vào.

Viện này tựa hồ là kho chứa đồ, một người cũng không có, đột nhiên nghe thấy bên trong một gian phòng cách đó không xa truyền tới tiếng nói chuyện thì thầm.

Liên Mạn Nhi vừa muốn trở về, lại dừng chân.

“Lúc trước ngươi đáp ứng rồi, bây giờ đều kéo dài bao lâu, chỉ nhờ một việc này của ngươi. Hay ngươi sợ Liên lão Tứ gia, không dám đi nói ?”

Là Anh Tử thanh âm, hơn nữa nhắc tới các nàng gia, Liên Mạn Nhi tự nhiên muốn nghe tiếp.

“Nói bậy, hắn bất quá là nông dân, sao ta phải sợ hắn? Việc này, ngươi đừng vội, đợi chút…”

“Đợi, ngươi bảo ta đợi, ta đều đợi đến lúc ngươi cưới vợ. Ngươi thề thốt, miệng ngọt lưỡi trơn, lừa thân thể của ta. Qua đi cũng không phải là ngươi rồi. Hôm nay, ngươi liền nói rõ ràng cho ta. Nếu không, ngươi phải phái cỗ kiệu nâng ta vào cửa. Ta làm thiếp của ngươi, làm thông phòng cũng được, ta hầu hạ ngươi, hầu hạ tân thiếu phu nhân của ngươi, ta đều làm. Hai ta đời này không xa rời nhau. Còn không thì ngươi phải lấy cửa hàng đưa cho nhà ta.”